Năm ngày sau, ánh ban mai vừa hé, chim hót hoa. thơm.
Bóng dáng Lý Phong Kỷ xuất hiện ở Bạch Vân Phong. Hắn lắng lặng đứng ở đó, hơi thở đều đều, bản thân như đã dung hòa vào tự nhiên.
Lúc này...
Trương gia gia và Quế Viên đã được Lý Phong Kỷ sắp xếp ở lại trong trấn nhỏ dưới chân núi Kiếm Tông. Cuộc sống an nhàn ở trong trấn đã đủ để họ sống hạnh phúc rồi.
Khoảnh khắc tộc trưởng Lý tộc đuổi Lý Phong Kỷ ra khỏi tộc, hắn đã hoàn toàn không còn chút liên hệ gì với Lý tộc nữa rồi. Suy nghĩ một đêm, hẳn đã nghĩ thông chuyện đó, không còn tức giận nữa.
Người luyện võ coi trọng tâm cảnh, người không có chuyện gì buồn bực, không có chuyện gì phải bận tâm mới có thể tu luyện được tâm cảnh cao nhất,
Sự kì diệu của Băng Tâm Quyết khiến Lý Phong
Kỷ dễ dàng luyện đến cảnh giới cao nhất của tu luyện tâm cảnh.
Hơi thở của hắn dung hòa vào gió tự nhiên.
Máu chảy trong cơ thể hẳn như trăm nghìn con sông cuồn cuộn không ngừng.
Dưới chân hẳn là đất đai vững chãi.
.....
Lý Phong Kỷ từ từ vung trường kiếm lên.
Từ chậm đến nhanh, càng lúc càng nhanh. Bóng kiếm chồng chéo, khó phân thật giả.
Gần như chỉ trong tích tắc, Lý Phong Kỷ đã vung. trên trăm kiếm. Trong trăm kiếm đó, các chiêu thức đều là lặp lại, đâm, đấy, móc... thay đối khác nhau.
Dưới kiếm sinh ra gió, gió mạnh thổi bay cỏ.
Lý Phong Kỷ không biết gì cả, vẫn đang luyện kiếm, tốc độ rất nhanh, nhanh đến đáng sợ.
Một tia sáng chợt xuất hiện trong tim hẳn.
Nó xuất hiện rất tự nhiên, rất bình thản, rất hiển nhiên, như là đói muốn ăn cơm, mệt muốn đi ngủ
Tia sáng này cho Lý Phong Kỷ cảm giác rất quan thuộc Trong trận ác chiến gặp gỡ Độc Tam Nương, trong lòng hẳn cũng lóe lên tia sáng, khiến kiếm trong tay hẳn lợi hại hơn, đáng sợ hơn.
Theo tia sáng đó, Lý Phong Kỷ chém ra một kiếm, như là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Kiếm khí lập tức bùng nổ, dập nát cỏ xanh xung quanh, chém chết toàn bộ đám bướm và ruồi đang bay lượn. Kiếm khí ngang dọc, đi từ gần đến xa.
Lý Phong Kỷ dừng bước, suýt chút nữa ngã nhào. ra đất.
Một kiếm vừa rồi gần như rút cạn toàn bộ nội lực trong cơ thể hẳn. Lúc này hẳn rất yếu ớt.
Có điều, ánh mắt Lý Phong Kỹ lại sáng bừng lên. Tia sáng kia dường như đã in vào trong lòng hắn, chỉ cần thời cơ đến, nó sẽ xông ra. Hắn vung kiếm theo tỉa
sáng đó, uy lực chắc chắn không thể khinh thường. Lý Phong Kỷ tự tin, chỉ cần hẳn luyện tập nhiều.
hơn, hẳn sẽ có thể nắm chắc kiếm chiêu trong tay.
Lý Phong Kỷ đứng lẳng lặng, tự hỏi rốt cuộc tia sáng kia được sinh ra thế nào?
Hắn đã đọc gần hết các sách có liên quan đến kiếm pháp trong tàng thư các của Kiếm Tông rồi. Trong vòng hai năm, Lý Phong Kỷ đã hiểu được toàn bộ những kiếm chiêu đó, dù hẳn không thể đột phá Võ Sư Cảnh nên không thể nào tu luyện ra nội lực, nhưng hẳn đã dùng phương thức yếu nhất, đơn giản nhất để luyện những kiếm chiêu đó.
Người ta nói văn chương tới rất tự nhiên, có kĩ năng thì ngẫu nhiên viết được.
Vậy kiếm pháp thì sao?
Từ xưa tới nay, cứ hễ là những thánh nhân luyện ra được kiếm siêu phàm, có ai không phải người ngộ kiếm, luyện kiểm đến say mê.
Mặc dù Lý Phong Kỷ không say mê, nhưng thực tế không thể không khiến hẳn đi cảm ngộ, đi luyện kiếm.
Thừng cưa gỗ đứt, nước chảy đá mòn, ý là có công mài sắt có ngày nên kim.
Hai năm qua, Lý Phong Kỷ đã tích lũy quá nhiều.
Một ngày đột phá, cái kim được mài ra từ cục sắt chính là sự giúp đỡ lớn nhất.
Nước chảy thành sông cũng là như thế!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...