Thiên Hạ Hữu Địch

Diệp Cáo và Trần Nhật Nguyệt “đưa” Thiên Hạ Đệ Thất vào Danh Lợi Quyển.
Thực ra hiện giờ tính chất của Danh Lợi Quyển cũng đã thay đổi. Ban đầu đây giống như là nơi để quan gia, sai dịch đến nghỉ ngơi, dừng chân, ăn ở. Chỉ cần là công chức thì đều lấy cái giá rất thấp, hàng năm dựa vào triều đình trợ cấp, nhằm tạo thuận lợi cho quan lại làm việc công. Những năm gần đây, dân chúng lầm than, triều đình xa xỉ cực độ, tùy ý hoang phí, ngay cả một chút ân huệ nhỏ bé này cũng không ban phát nữa. Lão bản của Danh Lợi Quyển thấy “lời lỗ tự chịu”, bèn dứt khoát thay đổi nó, trở thành chỉ cần là người có dính dáng với quan lại, hơn nữa bất kể có đắc ý hay không, có tại nhiệm hay không, thật hay giả, đều vô cùng hoan nghênh. Ngoài ra còn dựa vào quan trường, trở thành nơi che chở cho rất nhiều hạng người, thanh lâu lục lâm, hai đạo hắc bạch, danh nhân chí sĩ. Có điều thu phí cũng tăng vọt, khác biệt một trời một vực với ngày xưa.
Nhưng thu phí đắt một chút cũng không sao, mọi người vẫn thích đến nơi này nghe ca khúc, gặm chân giò, từ đông gia dài cho đến tây gia ngắn, bí đỏ của nam gia cho đến xà nhà của bắc gia, huyên thuyên không dứt, đều là chuyện phiếm của nhân gian.
Dù sao nơi này cũng có một dạo là chỗ của quan gia, cho nên nhân vật của hạ tam lạm, hạ cửu lưu, hạ ngũ môn, hạ lý ba nhân (1), đều thích nhúng vào một tay, nghỉ ngơi một chân, biểu thị mình cũng dính một chút dầu mỡ đường quan, cảm thấy vẻ vang.
Nơi này gần như trở thành loại người gì cũng có, kỳ quái lạ lùng, khiến người ta yêu thích.
Nơi này cũng muốn cái gì có cái đó. Muốn ăn những thứ bò trên đất, có bốn chân, ngoại trừ bàn ghế thì tất cả đều có; những thứ bay trên trời, ngoại trừ con diều và uyên ương thì tất cả đều đủ. Muốn gì có nấy, thậm chí còn có sâu lông vàng, kiến chiên, trứng sâu rang, bọ rán, không thể ăn thì nuốt, không thể nuốt thì dùng mũi hít vào.
Còn như muốn chơi, vậy thì càng nhiều. Không nói đến đánh bạc lớn nhỏ bài cửu xúc xắc, chỉ riêng chơi đùa cũng muốn nữ nhân có nữ nhân, muốn nam nhân có nam nhân, từ nữ tửu, nữ lạc, kỹ nữ, kỹ nam, tướng công, man đồng (2)… đều có đủ. Ngay cả nam tử đồng tính luyến ái, cũng tới chỗ này tìm vui hưởng lạc, cắt áo chia đào (3). Nơi này không hỏi đẹp xấu già trẻ, cầu gì được nấy, địa vị cao thấp, đủ loại kết giao. Từ quan kỹ đến doanh kỹ (4) đều đến nơi này, có người ca múa tuyệt diệu, có người giỏi hát, còn có một số người kỹ nghệ vô song một thời, có một số người càng ứng đối lưu loát, phong tình tuyệt thế, còn hơn cả hẻm Ngõa Tử. Ngay cả “hầu gái” của Đại Đồng và “ngựa gầy” (5) của Dương Châu cũng đến nơi này hành nghế. Phía nam có gánh hát Nam, phía bắc có đoàn Kim Hoa, từ con gái xứ Man đến kỹ viện hào hoa, từ đệm Giang Tây đến kỹ viện thượng đẳng, có đủ tất cả. Có kỹ nữ hạ đẳng nguyên thủy nhất, cũng kỹ nữ sang trọng phô trương nhất.
Nơi này rất hỗn tạp, rất hỗn loạn, nhưng cũng là nơi lý tưởng để kết giao bằng hữu, dò xét thông tin, truyền bá tin tức, nảy sinh thị phi và bệnh tật.
Khi Danh Lợi Quyển vẫn là “Danh Lợi Quyển”, vốn do đám đại a ca của Lục Phiến Môn khống chế, nhưng từ sau khi các phương thế lực kinh thành thay đổi, quyền lực mất cân bằng, biến thành Lục Phân Bán đường chiếm mấy phần, tập đoàn Hữu Kiều chiếm mấy phần, Kim Phong Tế Vũ lâu” không chịu thua kém cũng chiếm mấy phần, đương nhiên còn có những thế lực tiềm ẩn khác, nhưng lão bản giữ nhà vẫn là “Thất Hảo Quyền Vương” Mạnh Tương Lữ.
Ý định ban đầu của Vô Tình là lợi dụng Danh Lợi Quyển, trước tiên đi vòng, “thanh lọc” một chút, sau đó giao cho cửa hàng Hán Đường Gia Tư xử lý.
Lão bản của cửa hàng Hán Đường Gia Tư là “Đại Đại Bình An” Long Thổ Châu, y là đàn chủ phân đàn của hai đảng Phát Mộng. Nhân mã hai đảng này phần lớn là nhân sĩ phố phường hào hiệp, ngoài sáng trong tối đều ủng hộ những nhân vật như Tứ Đại Danh Bổ và Gia Cát tiên sinh.
Danh Lợi Quyển con người phức tạp. Trước tiên giải phạm nhân đến đó, đi vòng, sau đó mới giao cho phạm vi thế lực của hai đảng Phát Mộng. Giống như quần áo dơ trước tiên ngâm trong nước xà phòng rửa qua một lần, sau đó mới giặt sạch, đó là hành động sáng suốt.
Nếu Vô Tình muốn tạm thời bảo vệ Thiên Hạ Đệ Thất, cũng không thể công khai đưa hắn về phủ thần hầu. Huống hồ khi y nhận được tin tức, nhân mã của Phong Vũ lâu và Lục Phân Bán đường đang tụ tập ở Tam Hợp lâu, tình hình hết sức khẩn trương, trước khi chạy đến hòa giải, đã đặc biệt xin chỉ thị của Gia Cát tiên sinh.
Khi đó Gia Cát Tiểu Hoa và y đã có một cuộc nói chuyện với nhau.
- Lúc này thế cuộc có phần nguy hiểm, nhưng quyết không đáng ngại. Hiện giờ các lộ nhân mã tập hợp đầy đủ tại kinh sư, có người ủng hộ Thái Kinh trở lại, có người ủng hộ thái phó Lương Sư Thành đoạt quyền, có người là mật sứ ngự vệ của hoàng thượng, nghe chỉ làm việc, còn có những người nương nhờ tập đoàn Hữu Kiều, Lục Phân Bán đường, Phong Vũ lâu, càng có người muốn thừa dịp hỗn loạn kiếm một khoản, tự lập bè phái, gây dựng thành tựu. Chuyện hôm nay chỉ là một lần thăm dò của Lục Phân Bán đường và Phong Vũ lâu, nhân cơ hội thanh trừ một bộ phận đối lập và người thừa mà thôi, còn không đến mức muốn liều mạng một mất một còn. Thực ra người chủ sự của hai bên đều biết, trước mắt quyền lực kinh sư luân chuyển, các lộ anh hùng hào kiệt như hổ rình mồi, cho nên sẽ không dễ dàng bộc lộ thực lực của mình, sơ ý dẫn đến thất bại.
- Như vậy, thế thúc, thứ mà cháu nên đặc biệt lưu ý là…
- Nếu như Địch Phi Kinh ra tay, phải chú ý, người này vẫn luôn thâm trầm khó lường.
- Cháu chỉ sợ hắn không ra tay, cho dù có ra tay cũng không lộ ra công phu thật sự. Ngày đó trong trận chiến với Quan Thất, hắn cũng làm như vậy.
Gia Cát tiên sinh khẽ thở dài nói:
- Lần này đàm phán là do Lục Phân Bán đường chủ động mời, e rằng sẽ có vấn đề. Theo đạo lý, Lôi Thuần là một cô gái thông minh trí tuệ, hiểu đạo xử thế còn hơn cả cha cô ấy. Địch Phi Kinh cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, có lẽ còn trên cả Lôi Tổn. Bọn họ hoàn toàn không có lý do gì muốn quyết đấu với Phong Vũ lâu vào lúc này. Nếu xảy ra quyết đấu, nhất định là do Thái Kinh xúi giục. Theo ta thấy, thánh thượng muốn khôi phục thừa tướng là chuyện đã quyết. Ngày đó Thái Kinh từng bị hảo hán giang hồ chính nghĩa hợp sức kéo ngã, lần này trở lại đã có giáo huấn, kinh nghiệm của lần trước. Với thái độ làm người, thủ đoạn xử sự của hắn, trước khi bái tướng nhất định sẽ lần lượt chỉnh đốn thanh lọc võ lâm kinh sư, lại dùng danh nghĩa “thanh trừ kẻ xấu bên quân chủ” để làm việc. Lục Phân Bán đường đã bị đám người Thái Kinh, Vương Phủ, Đồng Quán thao túng, không thể không miễn cưỡng nghe theo. Cho nên, hôm nay ước hẹn tại Tam Hợp lâu, nhất định là Thái Kinh kiên quyết muốn Lục Phân Bán đường và Phong Vũ lâu ngửa bài, phân định thắng bại.
Vô Tình trầm trọng nói:
- Thực ra, Thái Kinh mới là kẻ địch thật sự của hảo hán trong thiên hạ.
Gia Cát nói:
- Ít nhất, hắn là công địch của mọi người chúng ta. Lục Phân Bán đường âm thầm chiêu binh mãi mã, bề ngoài lại tỏ ra yếu kém. Thái Kinh đã có lệnh, bọn họ quyết không dám làm trái, nhưng sẽ kể khổ cầu viện, biểu thị nhân thủ trong đường nhiều lần hao tổn, không phải là đối thủ của Phong Vũ lâu, khẩn cầu Thái Kinh phái cao thủ trợ giúp.
- Cho nên, khi đối phó với chủ tướng của Phong Vũ lâu, Lục Phân Bán đường nhất định sẽ không toàn lực ứng phó. Nếu như có hao binh tổn tướng, vậy thì phần lớn là người của Thái Kinh; còn nếu giành thắng lợi, bọn họ sẽ thừa thắng truy kích, đòi lập công đầu.
- Ai không phải như vậy. Giữ gìn thực lực, chờ thời tranh thắng, lòng có mưu mô, người đều như thế.
- Theo ý của thế thúc, hôm nay chủ lực muốn giết đám đầu lĩnh Thích Thiếu Thương là người của Thái Kinh, chứ không phải thủ hạ của Lôi Thuần, Địch Phi Kinh.
- Đúng.

- Vấn đề là trước khi Thái Kinh khôi phục địa vị, sẽ phái người nào đi làm chuyện này?
- Cháu nói sao?
- Nhất định là người mà Thái Kinh tín nhiệm.
- Có thể còn không chỉ một người.
- Bọn họ nhất định phải có võ công cao cường, mới cỏ thể hoàn thành nhiệm vụ.
- Đương nhiên còn có điều kiện khác.
- Cháu thấy… bọn họ còn phải là người có thể hi sinh.
- Hả?
- Bởi vì đối phó với đám người Thích Thiếu Thương, Dương Vô Tà là chuyện cực kỳ hung hiểm. Huống hồ bọn họ biết rõ trên núi có hổ, nhưng vẫn đi về núi hổ, nhất định đã có điểm nắm chắc, hơn nữa còn bí mật triệu tập cao thủ mai phục trợ giúp. Nếu không phải là cao thủ tuyệt đỉnh, cũng xem như vô ích.
- Cháu nói rất đúng.
Trong mắt Gia Cát đã có vẻ tán thưởng.
- Như vậy sau khi đào thải, hiện giờ cao thủ tuyệt đỉnh bên cạnh Thái Kinh chờ điều động cũng không quá nhiều.
- Ví dụ như?
- Thiên Hạ Đệ Thất.
- Tại sao?
- Bởi vì hắn vẫn luôn muốn Thái Kinh ủy nhiệm mình làm tổng giáo đầu binh mã quân vệ. Hiện giờ Thái Kinh đang muốn dùng danh nghĩa này chiêu mộ anh hùng các phương, nếu để Thiên Hạ Đệ Thất đảm nhiệm, sẽ ít đi một miếng mồi ngon. Còn nếu như không cho, lại sợ Thiên Hạ Đệ Thất sinh lòng khác. Huống hồ Thiên Hạ Đệ Thất có dã tâm lớn, muốn lấy danh vị này, vừa lúc chọc giận Đồng Quán vốn thích làm lớn hám công to. Nhưng lúc này cục diện chưa định, Thái Kinh rất cần Đồng thượng tướng quân nói tốt thật nhiều trước mặt thánh thượng. Cho nên hắn nhất cử tam tiện, thừa dịp này giải quyết phiền toái của Thiên Hạ Đệ Thất. Nếu Thiên Hạ Đệ Thất thành công thì tốt, còn lỡ may thất thủ, cũng xem như loại bỏ. Nếu Thiên Hạ Đệ Thất bị bắt, Thái Kinh cứu hắn, sẽ khiến hắn thiếu Thái Kinh một ân tình. Còn nếu để mặc hắn, sẽ khiến Thích Thiếu Thương hoặc chúng ta chịu tiếng giết người.
Trong mắt Gia Cát tiên sinh càng có vẻ khen ngợi.
- Một người khác có thể là La Thụy Giác.
- Tại sao lại là hắn?
Gia Cát tiên sinh cố ý hỏi như vậy.
Y thích đưa ra câu hỏi, để các đệ tử trả lời, mượn việc này khai quật năng lực suy nghĩ của bọn họ. Y cũng thích buông tay để bọn họ xử lý những vấn đề khó khăn, từ đó hiểu được khả năng làm việc của bọn họ.
Bởi vì mưa dầm thấm đất, hun đúc từ nhỏ, những đệ tử của y như Tứ Đại Danh Bổ cũng thích nêu câu hỏi và tạo ra khó khăn để người khác giải quyết, từ đó quan sát tiềm chất và tài năng.
Vô Tình cũng làm như vậy với đao đồng kiếm đồng của y.
Đương nhiên, lúc cần thiết bọn họ cũng sẽ ra tay tương trợ, tại thời cơ thích hợp cũng sẽ lên tiếng gợi ý.
- Bởi vì hắn có đủ điều kiện này.
Câu trả lời của Vô Tình là:
- Võ công của hắn cao, giỏi phục kích. Quan trọng nhất là nếu như ngay cả hắn cũng chết, sư phụ của bọn họ là Thất tuyệt Kiếm Thần sẽ không có đường lui nữa, nhất định phải ra tay.
Y dừng một chút mới nói:

- Đám người Thái Kinh, Lương Sư Thành từ lâu đã mong đợi bọn họ tái xuất giang hồ, bán mạng ình.
Gia Cát tiên sinh gật đầu nói:
- Bảy đại cao thủ này quả thật là trợ thủ tuyệt đỉnh, người nào có được bọn họ, chẳng những như hổ thêm cánh mà còn không sợ một ai.
Vô Tình nói:
- Cho nên, Thái Kinh chỉ mong sao Thất Tuyệt Thần Kiếm không còn một mống, chỉ như vậy mới có một ngày “Thần Kiếm chết hết, Kiếm Thần trở lại”.
Gia Cát tiên sinh nói:
- Thực ra lúc đầu Thái Kinh cũng rất tin tưởng coi trọng bảy người bọn họ. Có điều, Thích Thiếu Thương vì muốn trả thù cho Tôn Vưu Liệt, Lương Tiện Nhi, Hà Thái Tuyệt, Dư Canh Mãnh bị phục giết, đã hợp sức với đám người Lôi Quyển, Chu Đại Khối Nhi tập kích Tôn Ức Cựu, Dư Yếm Quyện, Ngô Phấn Đấu trong Thất Tuyệt Thần Kiếm, thành công giết chết, lại khiến hoàng thượng sinh nghi không dùng đám người Thái Kinh, Đồng Quán. Chuyện này đã khiến Thái Kinh không còn tin tưởng Thất Tuyệt Thần Kiếm. Theo như nội ứng của ta ở bên cạnh Thái Kinh, sớm muộn gì Thái Kinh cũng sẽ để đám người Ôn Hỏa Cổn, Hà Nan Quá, Lương Thương Tâm, La Thụy Giác làm một vở kịch hay, nếu không thì cũng phải hi sinh, mưu đồ dẫn ra bảy vị sư phụ của bọn họ vốn đã ẩn cư trong núi nhưng lại không chịu tịch mịch. Có điều trong số những kiếm thủ này, La Thụy Giác là người không thể xem thường nhất.
Vô Tình cũng có điểm lo lắng:
- Cháu sợ Thích Thiếu Thương xem thường hắn. Xem thường loại người này sẽ phải trả cái giá rất đắt.
Gia Cát tiên sinh vuốt râu nói:
- Thích Thiếu Thương trước kia có lẽ sẽ như vậy, nhưng Thích Thiếu Thương hôm nay đã từng bị giáo huấn thê thảm. Trước khi y đi Tam Hợp lâu ước hẹn, nhất định đã sớm đề phòng tên kiếm thủ hạng nhất, tính cách và phong cách đều kỳ lạ này.
Vô Tình không nhịn được hỏi:
- Thích Thiếu Thương sẽ là đối thủ của tên này sao?
Gia Cát tiên sinh nói:
- Ta thấy, Thích Thiếu Thương căn bản sẽ không giao thủ với hắn, ít nhất lần này sẽ không.
Vô Tình nói:
- Tại sao? La Thụy Giác nhằm vào Thích Thiếu Thương mà đến, cho dù Thích Thiếu Thương không ra tay, La Hán Quả nhất định cũng sẽ động thủ với y.
Gia Cát tiên sinh vuốt râu mỉm cười, giống như nhón hoa.
- Bởi vì hiện giờ bên cạnh Thích Thiếu Thương có thêm một người.
- Hả?
- Đó là trợ thủ của y.
- Tôn Thanh Hà?
- Đúng vậy.
- Tôn Thanh Hà là cao thủ của Sơn Đông Thần Thương hội Đại Khẩu Tôn gia, sao hắn lại luôn giúp đỡ Thích Thiếu Thương?
- Đây gọi là nhân duyên, cũng gọi là coi trọng lẫn nhau.
- Có lẽ… còn có lý do khác đúng không?

- Có. Bọn họ có cùng chung kẻ địch. Thích Thiếu Thương chọc giận Thái Kinh, còn Tôn Thanh Hà lại chọc giận Chu Lệ. Thái Kinh và Chu Lệ nam bắc cấu kết, thân mặt khắng khít, Tôn Thanh Hà dĩ nhiên sẽ cùng Thích Thiếu Thương hợp sức đối phó với địch. Huống hồ, trong tay Thích Thiếu Thương đang cần chiến sĩ, cao thủ giống như Tôn Thanh Hà.
Vô Tình trầm tư, sau đó nói:
- Thực ra trong tay Thích Thiếu Thương cũng không thiếu người giỏi. Theo cháu được biết, Tiểu Lôi môn, Toái Vân uyên, Hủy Nặc thành, Thần Uy tiêu cục, Liên Vân trại, thậm chí là Kim Tự Chiêu Bài Phương gia, Hắc Diện Thần Binh Thái gia, Hạ Tam Lạm và Thái Bình môn đều phái cao thủ trợ giúp y. Huống hồ, Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp và hai đảng Phát Mộng vốn cao thủ như mây, y bắt buộc phải có Tôn Thanh Hà trợ giúp sao?
Gia Cát tiên sinh cười nói:
- Tôn Thanh Hà không giống.
Vô Tình nhướng mày:
- Xin nghe cao kiến.
Gia Cát nói:
- Chiến lực của Tôn Thanh Hà rất mạnh, trong số cao thủ dưới tay Thích Thiếu Thương, chỉ có Lôi Quyển và Chu Đại Khối Nhi là có thể so sánh với hắn.
Ánh mắt Vô Tình chớp động:
- Trương Thán cũng không thể?
Gia Cát đáp:
- Trương Thán trước kia quyết không thể so sánh, nhưng Trương Thán hiện giờ thì chưa chắc.
Vô Tình nghe vậy liền hỏi:
- Trương Thán hiện giờ võ công tiến mạnh vượt bậc, khó mà đánh giá?
Gia Cát nói:
- Cũng không phải. Ta cũng không xác định rốt cuộc là tiến mạnh hay là hung bạo. Từ khi hợp nhất song tu với Vô Mộng Nữ, võ công lộ số của hắn rốt cuộc là cải tà quy chính, hay là cải chính quy tà, ta cũng không rõ. Tóm lại, võ công của hắn đã hoàn toàn khác biệt với lúc trước, phải đánh giá lại.
Vô Tình gật đầu nói:
- Ngày đó, trước khi Quan Thất thần long chợt hiện, Thích Thiếu Thương đã từng giao đấu với Tôn Thanh Hà tại cố đô, hai người chưa phân cao thấp.
Gia Cát nói:
- Một nguyên nhân khác mà Thích lâu chủ phải nhờ vào Tôn Thanh Hà, đó là binh khí trên tay Tôn Thanh Hà có hỏa lực rất mạnh.
Vô Tình nhíu mày nói:
- Hỏa lực?
Gia Cát nói:
- Có lúc, trong tranh đấu võ lâm gió tanh mưa máu, một người phải đối phó với nhiều người, dùng sức một người giết nhiều cá nhân. Vũ khí trong tay Tôn Thanh Hà có lực lượng uy mãnh như vậy, có thể giúp Thích Thiếu Thương giải quyết không ít kẻ địch.
Vô Tình gật đầu nói:
- Sơn Đông Thần Thương hội Đại Khẩu Thực Sắc Tôn gia sở hữu hỏa lực mạnh mẽ như vậy, đúng là chuyện khiến người ta lo lắng.
Gia Cát Tiểu Hoa nói:
- Tôn Thanh Hà còn có một đặc điểm khiến Thích Thiếu Thương yên tâm trọng dụng.
Vô Tình không nhịn được hỏi:
- Đặc điểm?
Gia Cát Chính Ngã nói:

- Tôn Thanh Hà háo thắng hiếu chiến, đủ dũng đủ mãnh, nhưng cá tính của hắn phóng túng bất kham, không ham quyền lực, cũng không mê danh vị lợi lộc, cho nên không xung đột với địa vị của Thích Thiếu Thương, có thể liên minh với nhau.
Vô Tình hỏi ngược lại:
- Ngoại trừ coi trọng lẫn nhau, vì sao Tôn Thanh Hà lại dốc sức trợ giúp Thích Thiếu Thương?
Gia Cát híp mắt nói:
- Đương nhiên Tôn Thanh Hà cũng có mục đích của hắn.
- Mục đích?
- Đúng vậy.
- Mục đích gì?
- Thê Lương Vương.
- Thê Lương Vương?
Vô Tình gần như giật mình một cái:
- Thúc nói là “bất kiến thiên nhật, chỉ kiến Diêm Vương, thiên lý cô phẫn vô xử thoại thê lương” (không thấy mặt trời, chỉ thấy Diêm Vương, căm ghét xã hội tập tục bất lương, không chỗ nào nói nên thê lương), Thê Lương Vương Trưởng Tôn Phi Hồng?
- Chính là y.
Gia Cát tiên sinh nghiêm nghị nói:
- Y từng là tổng đường chủ của Nhất Quán đường, chủ lĩnh quyết sách của Sơn Đông Thần Thương hội, tay nắm quyền hành, tung hoành đông bắc, danh lừng thiên hạ, người người ngưỡng mộ.
- Thế nhưng.
Vô Tình nói tiếp:
- Hiện giờ y lại là tù nhân trong thiên lao của Đại Lý ngục chúng ta.
Chú thích:
(1) Hạ tam lạm: bao gồm ba nghề nghiệp bóp chân, cạo đầu, xoa bóp.
Ha cửu lưu: có nhiều cách phân chia khác nhau. Dân gian ngày xưa thường phân chia nhân vật giang hồ thành thượng, hạ cửu lưu. Trong đó hạ cửu lưu bam gồm đào kép, tỳ nữ, kỹ nữ, ăn mày, côn đồ, cạo đầu, cầm đồ, nhà tắm, thợ mộc.
Hạ ngũ môn: bao gồm đánh xe, chèo thuyền, nhà trọ, khiêng vác, buôn người.
Hạ lý ba nhân: tiết mục dân gian.
(2) Nữ tửu: rượu do nữ nô ngày xưa chưng cất.
Nữ lạc: nô lệ ca múa.
Tướng công: người đàn ông thành niên.
Man đồng: miền nam dùng để chỉ người đầy tớ nhỏ.
(3) Cắt áo là nói đến cố sự của Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên tay áo của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm Đổng Hiền tỉnh giấc, cho nên cắt tay áo của mình. Người đời sau gọi nó là mối tình cắt tay áo.
Chia đào là nói đến chuyện của Vệ Linh công và Di Tử Hà. Có một lần Di Tử Hà cùng Vệ Linh công thăm hoa viên, Di Tử Hà thấy có một quả đào ngon liền hái xuống, trước tiên nếm thử xem có ngọt hay không, sau đó đưa phần còn lại cho Vệ Linh công ăn. Dân gian gọi nó là mối tình chia đào.
(4) Quan kỹ: kỹ nữ hầu hạ quan viên.
Doanh kỹ: kỹ nữ trong quân doanh.
(5) Nuôi ngựa gầy: một loại nghề nhiệp thời Minh. Trước tiên mua những bé gái diện mạo xinh đẹp của các gia đình nghèo khổ, sau đó dạy bọn họ ca múa, cầm kỳ thư họa, sau khi trưởng thành sẽ bán cho người giàu làm thiếp hoặc vào thanh lâu. Bởi vì con gái nhà nghèo phần lớn ốm yếu, cho nên gọi là “ngựa gầy”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui