“Lực sát thương” là một loại lực lượng, có thể kích phát toàn bộ tiềm lực ẩn giấu trong cơ thể, giống như một “vụ nổ”, đánh đâu thắng đó.
Trong quá trình Lôi Bố lui vào Danh Lợi Quyển, có mấy chi tiết cần phải nói rõ.
Người bình thường là “lui thủ” hoặc “công giết”, giống như “lui” thì nhất định phải “thủ”, còn “công” mới có thể “giết”.
Nhưng Lôi Bố rõ ràng không giống.
Hắn công có thể giết, lui cũng có thể giết.
Lúc còn nhỏ hắn ở bên cạnh chợ búa, ngày ngày thấy người ta cắt thịt máu tươi đầm đìa. Sau khi lớn lên, công việc đầu tiên của hắn là trông coi lò mổ, dĩ nhiên càng quen với cảnh tượng máu thịt tung tóe.
Sau đó hắn bị triệu tập đến biên phòng tác chiến, mấy lần gặp phải chiến đấu, đều là núi thây chồng núi thây, máu thịt ướt máu thịt, hắn đã nhìn mãi thành quen. Cho dù ở trong gia tộc lớn, cũng từng xảy ra chuyện giết cha giết mẹ, anh em đấu đá và cô dì báo thù. Tội giết người đầu tiên của hắn, chính là giết chết lão sư đã cười nhạo chế giễu vì xem thường xuất thân của hắn, vì vậy mới khiến cho hắn chạy trốn đi lính, điều động tác chiến. Khi hắn trở về chốn cũ, Lôi gia bảo lại bắt đầu hưng thịnh, tiến hành thu gom đệ tử ngoại hệ. Lúc này hắn đã “tạo nên danh tiếng”, do đó được đưa vào làm môn hạ Giang Nam Phích Lịch đường.
Giết người đã trở thành thói quen của hắn.
Vì vậy hắn tiến có thể giết người, lui có thể giết người, tỉnh có thể giết người, thậm chí ngủ cũng có thể giết người. Có một lần hắn ăn uống thả cửa, chơi bời thỏa thích, sau đó say mèm mơ màng ngủ, bằng hữu bên cạnh cũng ngủ chung. Đột nhiên có người nói chuyện nhắc đến một chữ “giết”, hắn lập tức nhỏm dậy, vung đao chém giết, giết chết hai mươi mốt người. Bằng hữu đều chết sạch mà không hiểu vì sao, ngay cả nữ nhân ngủ bên cạnh hắn cũng bị chém bay đầu. Lúc này hắn mới dừng tay, ăn sạch thức ăn còn lại, uống cạn rượu thừa trên bàn, sau đó lại nằm xuống ngủ. Đến ngày thứ hai có người phát hiện huyết án, gọi sai dịch đến nhặt xác. Ai cũng cho rằng hắn đã chết, đang muốn dọn xác hắn, nhưng vừa đụng vào thì hắn đột nhiên tỉnh dậy, lại giết chết mười sáu người, sau đó nghênh ngang rời đi giữa ban ngày ban mặt.
Vụ án này từng gây ra chấn động tại Phích Lịch đường, ngay cả Vô Tình trong Tứ Đại Danh Bổ cũng năm lần bảy lượt muốn Lôi gia bảo “giao Lôi Bố ra xử tội để thiên hạ tâm phục”. Có mấy người chủ sự của Lôi gia ra sức bảo vệ Lôi Bố, lại có người muốn tự tay xử lý hắn, cho rằng hắn hiếu sát, lạm sát làm tổn hại danh dự của Lôi môn, khiến mọi người giận dữ.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Lôi Bố buồn bực thất bại ở Lôi gia bảo.
Nhưng giết người là hứng thú của hắn.
Hắn luyện võ là vì hiếu sát, không giống như một số người vì thành danh, vì báo thù, hoặc là vì muốn đoạt quyền.
Hắn đối phó với kẻ địch là giết, đối xử với bằng hữu cũng là giết, có lúc thậm chí ngay cả người nhà cũng giết.
Lôi Diễm sở dĩ căm ghét hắn, là vì có một lần có người đánh rắm một cái, nhưng không ai chịu thừa nhận, bởi vì cái rắm kia có mùi tỏi, mà hôm đó hắn đã ăn không ít tỏi, cho nên mọi người đều cười nói là hắn làm, dưới cơn nóng giận, hắn đã giết chết bốn tên thân tín dưới tay Lôi Diễm, đó là “Phi Tinh Tấn Lôi” Lôi Di, “Cấp Vũ Hành Lôi” Lôi Vũ, “Đại Địa Phong Lôi” Lôi Du, “Hạn Thiên Lôi” Lôi Dũ, cùng với “Cổ Khí Thương” Tôn Mã của Sơn Đông Thần Thương hội, do đó đã kết oán với Lôi Diễm.
Vì một cái rắm, hắn có thể đại khai sát giới như thế, huống hồ lúc này hắn đang gặp nguy hiểm.
Đối với giết người, hắn luôn luôn dốc hết sức lực.
Tại thời điểm quan trọng này, hắn hiểu rất rõ một chuyện, đó là không liều mạng thì không thể sống.
Liều mạng, có lúc là toàn lực đối phó, có lúc là đánh bại kẻ địch, nhưng đối với hắn thì chỉ có hai chữ “giết người”.
Người đầu tiên “đụng” vào hắn là từ phía sau xông tới. Người này là một khách thuê chuyên buôn hàng lậu, tên là Cam Dũng, rất dũng cảm chiến đấu. Ba lần trước giao chiến, hắn không đến gần được Lôi Bố, nhưng cũng không bị thương. Lúc này trên tay hắn không có binh khí, bèn nhặt hai khúc củi khô bên cạnh cửa, thấy Lôi Bố là đập.
Hắn căm hận Lôi Bố như vậy, một trong số nguyên nhân là con trai độc nhất Cam Tân của hắn vừa rồi đã chết dưới đao của Lôi Bố. Cam Tân mới mười lăm tuổi, Cam Dũng rất cưng chiều nó, vì muốn cho nó “tăng thêm kiến thức”, mới dẫn nó ra ngoài “chơi một chuyến”. Không ngờ lần đầu tiên ra cửa, ngày thứ nhất vào kinh, muốn đến Danh Lợi Quyển ăn một bữa, lại vô duyên vô cớ bỏ mạng dưới tay Sát Lục Vương.
Nó còn trẻ như vậy, thậm chí chưa từng giết ai, cũng chưa từng tham gia chiến dịch nào.
Cho nên Cam Dũng căm hận Lôi Bố, muốn liều mạng với Lôi Bố.
Nhưng không có tác dụng.
Nếu như đối thủ quá mạnh, liều mạng thông thường chỉ là mất mạng.
“Lực sát thương” của Lôi Bố đột nhiên bị kích phát. Một khi đã phát thì không thể ngăn, cũng không thể cản.
Củi khô bay lên, người ngã xuống.
Cam Dũng bị “lực sát thương” này giết chết tại chỗ.
Cam Dũng vừa ngã, lại có Nại Nại và Dã Dã.
Nại Nại và Dã Dã đều là giang hồ mãi nghệ.
Bọn họ một người chuyên đi dây treo, một người chuyên biểu diễn múa lửa.
Đi dây là một loại kỹ thuật cân bằng. Nại Nại thường ném một đoạn dây thừng lên không, sau đó dây thừng cột ở không trung, hắn lại đi lên giống như giẫm trên đất bằng, cuối cùng đứng một mình ở đầu dây. Điều này khác với người đi dây thông thường cột chặt hai đầu dây, sau đó đi lên trên, hơn nữa cũng khó khăn, nguy hiểm hơn nhiều.
Nại Nại còn có thể ném dây thừng ra, móc lấy nội khố của đám người đứng xem, mà người trong cuộc lại hoàn toàn không hay biết. Hắn còn có thể ném dây thừng móc vòng tai phụ nữ giống như lấy đồ trong túi, thủ pháp rất cao minh.
Dã Dã lại chuyên đùa với lửa, biến ngọn lửa thành một loại trò chơi.
Hắn có thể biến ánh lửa thành rực rỡ như hoa nở, có thể khiến lửa nhảy, đuổi lửa chạy, lại có thể mượn sức người khiến lửa phát ra tiếng rít, có thể biến ánh lửa thành bảy màu, còn có thể đưa tay vào trong ngọn lửa mà không bị thương.
Đó là lửa sống.
Còn có một loại lửa chết, cũng là tuyệt kỹ của hắn.
Lửa sống là để biểu diễn, mua vui cho người khác, còn lửa chết là để giết người, tổn thương người khác.
Hắn thường dùng lửa sống để kiếm ăn, lại rất ít khi dùng lửa chết, bởi vì giết người chỉ làm cho người ta chết, không thể khiến ình sống.
Nghe nói hắn là hậu duệ của “Hỏa Vương” Thái Khấp Thần năm xưa, cho nên hắn trời sinh giỏi dùng lửa, giỏi sai khiến lửa.
Có điều Dã Dã và Nại Nại không phải chủ động tấn công Lôi Bố, mà ý định ban đầu của bọn họ là chạy trốn.
Bọn họ chỉ muốn chạy trốn, nhưng khi bọn họ thừa dịp Lôi Bố rời khỏi cửa tiệm, muốn chạy ra bên ngoài, lại vừa lúc gặp phải Lôi Bố đang lui vào
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...