Không ai muốn chết.
Nhưng không muốn chết không có nghĩa là sẽ không chết.
Cũng có người muốn chết.
Người muốn chết cũng không khó chết.
Ngươi chỉ cần nhìn thấy ánh đao này, sẽ biết chết dễ dàng như thế nào, sinh tồn khó khăn đến thế nào.
Ngươi không biết, đó là vì chưa từng nhìn qua ánh đao này, chưa từng thấy qua giết chóc sa trường chân chính, chưa từng trải qua tàn sát và chiến đấu thật sự.
Thực ra giết người không hề đẹp.
Chết vốn là một chuyện khủng bố.
Chỉ khi hi sinh oanh liệt vì đại nghĩa, đại nhân, đại lý tưởng, mới sẽ tẩy rửa, thăng hoa, mỹ hóa sự tử vong.
Ánh đao như sét không như sấm.
Sức sát thương của sấm vốn không bằng sét.
Ánh đao như mộng, hiện giờ tuyệt đối là một cơn ác mộng.
Sa Trần vùng vẫy thở dốc, mới có thể kêu lớn với bên ngoài:
- Mau tới…
Khi đó, mười hai tên sai dịch do hắn dẫn đến đã chết chín người.
Không người nào có thể đỡ được một đao.
Một đao cũng không cản được.
Nhưng Sa Trần vừa gọi được một nửa, đột nhiên lại thay đổi chủ ý. Hắn cảm thấy cho dù Khôi Nhĩ và tám tên phục binh kia đi vào, cũng không thể làm được việc gì.
Hắn hà tất phải tìm người đến hi sinh?
Cho nên hắn lại hô lớn:
- Đi mau! Trở về gọi đại quân đến đây, thông báo cho Tứ Đại Danh Bổ…
Hắn còn chưa nói xong, nhưng hai chuyện xảy ra đã ngăn cản tiếng kêu của hắn.
Thứ nhất, hắn nhìn thấy Khôi Nhĩ đã suất lĩnh tám tên bộ hạ của mình xông vào.
Có lẽ Khôi Nhĩ đã phát hiện không ổn, nhưng với tính tình của Khôi Nhĩ, cùng với giao tình giữa bọn họ, nhất định sẽ không ngồi yên bỏ mặc.
Thứ hai, hắn đã kêu không nổi.
Hắn đã bị một đao cắt đứt cổ họng.
Nhất thời hắn còn chưa chết, nhưng đã đứt hơi.
Cổ họng bị cắt đứt, dĩ nhiên là không có hơi.
Hắn còn đang ùng ục nói chuyện, đó là âm thanh của máu.
Máu mặc dù màu đỏ, nhưng có thể vì hoàng hôn đã dày, đã sâu, có thể vì đã thấy nhiều, đã chảy nhiều, cho nên cũng không chói mắt như vậy.
Nhưng Khôi Nhĩ vẫn nhìn đỏ cả mắt.
Hắn dẫn bộ hạ của mình rút binh khí xông đến.
Hắn luôn luôn hiền hậu, nhưng lần này mệnh lệnh lại là:
- Giết không cần hỏi!
Hắn dẫn tám tên bộ hạ, cùng với mười ba người còn lại trong đội của Sa Trần, cộng thêm Lý Trung Thuận, còn có đám chín người Mạnh Tương Lữ, Ngư Thiên Lương, tổng cộng ba mươi ba người, toàn bộ liều mạng tấn công Lôi Bố.
Đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ.
Ba mươi ba người.
Bọn họ xông lên rất nhanh.
Bởi vì bọn họ đã không còn đường lui, không liều mạng thì chỉ có chết.
Bọn họ đã không có lựa chọn khác.
Ba mươi ba cái mạng, vì để sống sót, trước tiên phải lấy mạng một người.
Lấy mạng của Lôi Bố.
Thực ra cách đánh này của Lôi Bố rất hiếm có, hiếm thấy, hơn nữa cũng rất không sáng suốt.
Hắn dùng ít đánh nhiều.
Dùng sức một người đối phó với tất cả mọi người, hơn nữa những người này đều đã giết đến đỏ mắt, cùng chung kẻ thù, đồng tâm hiệp lực, muốn mở một đường máu.
Bọn họ muốn giết hắn trước.
Hắn không phải trước tiên phân hóa lòng người, khiến người khác chỉ cầu tự bảo vệ mình, sau đó lần lượt kích phá. Hắn cũng không phải tập kích ám toán khi người khác không đề phòng, hù dọa một bộ phận người, kiềm chế một bộ phận địch nhân, sau đó mới lần lượt thanh trừ, giành được thắng lợi.
Không phải.
Phương thức của hắn là dùng một gậy trúc đánh người cả thuyền. Hắn dùng một thanh đao giết người cả nhà, hơn nữa trước tiên còn khiến tất cả mọi người phải đối địch với hắn, nếu không thì chỉ có đường chết.
Hắn chỉ có một mình.
Loại “cách đánh” này, “tình trạng chiến đấu” như vậy, hiển nhiên rất không sáng suốt, còn tự tuyệt đường lui.
Nhưng hắn không quan tâm.
Hắn giống như một kẻ tài cao gan lớn, không, là tự tin đến mức sôi sục, tự đại đến mức trong mắt không người, thậm chí không xem kẻ địch trước mắt là người, giống như đó chỉ là sâu kiến, lão nhân gia hắn không cao hứng thì sẽ một cước đạp chết toàn bộ.
Hắn tự phụ tuyệt đối có thể tiêu diệt tất cả kẻ địch.
Hắn hoành đao, lau đao.
Hắn trừng mắt, hoành mi.
Nhìn vậy, hắn si mê đao.
Xem ra, hắn thích giết người.
Con người nếu muốn có thành tựu, trước tiên nhất định phải chuyên tâm vào một chuyện, làm nó đến mức tốt nhất, cũng xuất sắc nhất, đó mới là bước đầu tiên của thành công.
Nếu dùng chuyện này để luận Lôi Bố, vậy thì thứ mà hắn chuyên chú nhất định là đao của hắn, còn chuyện mà hắn chuyên tâm nhất định là giết người.
Hắn thích đao, hắn thích giết người.
Một kẻ thích dùng đao giết người, thành tựu cao nhất sẽ là gì?
Một sát thủ thành công? Hay là một kẻ cuồng sát trời sinh?
Hắn ở nơi này sẽ tạo ra thành quả gì?
Người chết? Hay là thảm án của Danh Lợi Quyển?
Lần này bọn họ xông tới rất nhanh, nhưng cũng lui lại rất nhanh.
Nhanh đến mức giống như một lần thủy triều lên xuống.
Ba mươi ba người xông trận, lúc lui xuống lại là ba mươi hai người.
Thiếu đi một người.
Nhưng so với mấy lần trước, có thể nói là “hao tổn không nhiều”.
Lần này bọn họ chỉ “mất” một người.
Người này là cao thủ dân tộc Tạng sử dụng xích sắt, Bố Lạp Cách.
Hắn là người dũng mãnh nhất.
Là dũng sĩ của dân tộc Tạng, hắn đã trải qua mấy trăm lần huyết chiến, giao đấu, đã từng dùng tay không giao chiến với hai mươi bảy người phục kích hắn, cũng từng chịu mười bốn vết thương nhưng vẫn chiến đấu đến cùng. Cho nên gặp phải đại chiến thảm liệt kinh người như vậy, cùng với kẻ địch tàn bạo đáng sợ như vậy, hắn vẫn có thể dũng cảm quên mình, hào hùng liều mạng.
Hắn đi trước tiên, cho nên Lôi Bố cũng chọn hắn trước tiên.
Tiếc anh hùng trọng anh hùng.
Có lẽ, phương thức “tiếc trọng” của Sát Lục Vương Lôi Bố là chặt đầu hắn xuống.
Một đao chặt đầu.
Đao rất nhanh.
Lôi Bố dùng một tay nắm lấy tóc sau đầu Bố Lạp Cách, xách đầu của hắn lên, nhưng thân thể của Bố Lạp Cách vẫn đang cử động.
Hắn vẫn đang liều mạng, vẫn đang vung xích sắt tấn công Lôi Bố.
Lôi Bố chỉ khẽ xê dịch thân hình vào thời điểm thích hợp, tránh khỏi thế công.
Sau đó hắn hỏi:
- Có đau không?
Hắn hỏi chiếc đầu trên tay.
Chiếc đầu lại đáp:
- Không đau.
Lôi Bố nói:
- Đao của ta quá nhanh, cho nên ngươi còn không thấy đau.
Lần này hắn chỉ giết một người.
Một đao này của hắn chỉ cần chứng thực một chuyện, đó là đao của hắn đã nhanh đến mức khiến cho đối phương không kịp cảm thấy mình đã đứt đầu.
Hắn cũng muốn chứng minh một chuyện, đó là đao của hắn đã nhanh đến mức khiến cho người đứt đầu vẫn có thể đối thoại, nói chuyện.
Chỉ là một câu nói.
Hắn đã chứng minh, đã chứng thực, đao của hắn nhanh.
Nhanh đến mức giết người mà người đó vẫn không biết là mình đã chết.
Hắn rất hài lòng.
Cho nên, khi thân thể không đầu kia còn không biết mình đã bỏ mạng, vẫn tiếp tục công kích lúc sắp chết, một xích lại một xích đánh xuống, hắn chỉ nhẹ nhàng đưa chiếc đầu trong tay lên.
Một tiếng “bốp” vang lên, xích sắt nện vào đầu.
Đầu vỡ, não văng tung tóe.
Lôi Bố để Bố Lạp Cách giết chết chính mình, đánh nát đầu của mình.
Sau đó hắn rất hài lòng sải bước đến trước quầy, cầm một cây bút lông dùng để tính sổ sách, còn xé một tờ giấy.
Hắn cần giấy và bút để làm gì?
Chẳng lẽ hắn muốn bỏ xuống đồ đao, lập địa sáng tác?
Hay là muốn tính sổ, với người khác và cả chính hắn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...