Ngày hôm sau tôi thật sự không vào trò chơi mà đi dạo phố với mẹ. Sau khi mua một đống quần áo, bà bảo tôi đi mua nước hoa với bà. Tôi nghĩđến lọ Tresor Kim hủ hèm đã tặng, cho nên lấy đi mượn hoa kính phật, mũi của người này và mẹ tôi thật hợp nhau.
Mẹ già hoài nghi đánh giá lọ nước hoa hình kim tự tháp trên tay tôi: “Sao đột nhiên lại mua đồ tốt như vậy cho mẹ?”
Tôi không dám nói là của Kim hủ hèm tặng, nếu không bà lại mắng tôi,“Sao hả, không cần nên cho mẹ à.” Bà đưa tay giành lấy, cười bỏ vàotrong giỏ, nói câu “Con đó…”
Về đến nhà cũng không có làm gì, tôi lại thử gọi đến điện thoại củaVô Ngạn. Vậy mà anh lại nghe, bên kia vang lên giọng nam trầm ấm, thậtlâu sau tôi mới phục hồi lại tinh thần, giọng nói lắp bắp khiến tôi muốn tát một cái vào miệng mình: “Vô Ngạn, em….”
Tôi không biết sắp xếp câu của mình làm sao, trong đầu trống rỗngkhông bình tĩnh lại được. Giọng nói của anh cũng lạnh nhạt: “Ừ, cóchuyện gì không?”
“Em… Anh…” Tôi gọi cho anh làm gì, tôi không biết phải diễn tả ý củamình thế nào. Tôi ngừng lại một chút, cuối cùng nói rõ câu hỏi đầu tiên: “Khi nào anh trở lại Thiên Hạ?”
“Phi Tử.” Một lần nữa nghe anh gọi xưng hô như thế, nhưng như đã cách xa thật lâu thật lâu. Thậm chí tôi còn không nhớ nổi lần trước anh gọitôi như vậy là khi nào: “Thật xin lỗi, có lẽ lâu nay anh mập mờ không rõ khiến em nảy sinh chút hiểu lầm.”
Tiếng nói anh bên kia điện thoại rành mạch rõ ràng, không chút tìnhcảm giống như là đọc một đoạn đối thoại không liên quan đến mình: “Nếunhư nhất định anh phải nói trắng ra thì em mới hiểu được, vậy thì anhnói cho em biết, từ đầu đến cuối Hồi Đầu Vô Ngạn đối với Mộc Tương Phichỉ là tình cảm của chủ thế lực quan tâm đến thành viên trong thế lựccủa mình, có hiểu không?”
Nói đến mức độ này, tôi đã không tìm được bất cứ lý do gì để viện cớ cãi lại.
“Cám ơn em đã ủng hộ anh bấy lâu nay, vô cùng cảm ơn. Nhưng trongThiên Hạ không thiếu bữa tiệc tàn, truyền kỳ, ma thú, trò chơi trước sau cũng chỉ là trò chơi. Thoát khỏi thế giới này chúng ta chẳng qua làngười xa lạ. Nếu như nhất định phải nói có gì đó, cũng chẳng qua là nghề nghiệp cần, thời gian ở bên nhau lâu mà thôi.” Tốc độ anh nói chậm,từng chữ từng chữ đập vào lòng tôi: “Anh sẽ không chơi lại Thiên Hạ, sau này cũng không cần gọi điện thoại cho anh nữa.”
Trong đầu tôi nhất thời không thể tiêu hóa những lời này, nắm lấyđiện thoại gắt gao, tôi thay Tương Phi hỏi ra vấn đề không thể hỏi:“Thật sự Hồi Đầu Vô Ngạn không hề thích Mộc Tương Phi chút nào sao?”
Tiếng nói anh đầu bên kia điện thoại rất nhẹ nhưng vô cùng rõ ràng: “Không có.”
“Em biết rồi lão đại.” Tôi cố gắng khiến mình mỉm cười, được rồi, hóa ra ba năm nay chỉ là Mộc Tương Phi tự mình đa tình mà thôi.
“Ừ, anh cúp máy đây.”
“Ừ.” Tôi ra sức gật đầu, nhớ đến khi mới close beta, chiến sĩ thiêncơ kia chỉ vẻn vẹn cấp 16 chạy đến từ Hồn Cốc, nói “ái phi, giúp trẫmthêm trạng thái đi”. Tôi nhớ đến khi anh 60, tôi nói bộ 60 thiên cơ thật đẹp, anh nói “chờ đến khi em 60 thì anh sẽ chuẩn bị cho em bộ Tô Mạc”.Tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi nói với anh muốn rút lui khỏi Ẩm HuyếtMinh, anh nói “Ái phi, anh nghĩ giữa chúng ta sẽ không suy bại đến mứccần anh phải giải thích với em”. Tôi nhớ đến tôi rút khỏi Ẩm Huyết Minh, anh đứng khiêu vũ trước mặt mọi người ở Hồn Cốc, bị chụp vài chục tấmhình đăng lên diễn đàn.
Đã từng nhiều như vậy… Hóa ra chỉ là một sự hiểu lầm của tôi. Vô Ngạn đều tại anh, đều tại anh, nếu như anh không hề thích Mộc Tương Phi chút nào, sao anh lại đối xử tốt với cô ta như thế chứ? Rất dễ dàng khiếnngười ta tự mình đa tình anh có biết không?…..
Mà cuối cùng… đây là cuối cùng của chuyện xưa, Hồi Đầu Vô Ngạn choMộc Tương Phi đáp án. Đúng vậy, trò chơi trước sau cũng chỉ là trò chơi, Đông Phương Lạc không phải Mộc Tương Phi, thế gian này cũng không có Vô Ngạn.
Tất cả đều là giả dối, tất cả thị phi ân oán cũng chưa từng tồn tại.Cố gắng không việc gì nói tạm biệt với anh, nước mắt của tôi đã chảy dọc sườn mặt theo điện thoại di động, từng giọt từng giọt, xóa nhòa ký ức.
Sau khi nói tạm biệt chúng tôi vẫn yên lặng, thời gian trò chuyện vẫn nhảy từng phút, cuối cùng đã cắt đứt sau hai phút. Cho nên giữa MộcTương Phi và Hồi Đầu Vô Ngạn cũng đã cắt đứt như vậy.
Tôi nắm điện thoại ngẩn ngơ, run rẩy thật lâu. Sau đó tự nói với mình không khổ sở, đúng vậy tôi không khổ sở, Thiên Hạ chỉ là một trò chơi,Hồi Đầu Vô Ngạn và Mộc Tương Phi cũng là một trò chơi, tất cả cũng làảo. Hóa ra, tôi chỉ là làm một giấc mộng ba năm thôi.
Hít sâu một hơi, được rồi, tất cả rối rắm đều giải ra ở đây. Có lẽtôi nên cảm ơn Vô Ngạn, cuộc đời con người mặc kệ là trò chơi cũng tốt,đời thực cũng được, dù sao cũng phải có một thứ khiến mình quý trọng,hiểu ra và lưu luyến.
Mấy ngày đó tôi cũng không vào trò chơi, yên tĩnh và cũng không cóchuyện để làm, cho nên mang rất nhiều đoạn phim trong trò chơi và đoạnphim truyền hình yêu thích cắt nối biên tập thành MV, mỗi ngày một chút, làm không biết mệt mỏi.
Tôi bắt đầu tìm công việc mới, mỗi lần nữa làm hồ sơ lý lịch, có vàinơi phỏng vấn, có người mời đi làm, cũng có nơi cảm thấy không hài lòng.
Lúc thế lực chiến thứ bảy, Tần Tấn mở nick Tương Phi trực tuyến, nhìn thấy tên, lần đầu tiên tôi cảm thấy được vô cùng thân thiết. Anh vẫnthành thạo chỉ huy mọi người như cũ, đánh ai đánh đài nào, tuyên chiếnvới thế lực nào.
Lúc này quan hệ của Ẩm Huyết Minh và Chiến Minh đã từ từ dịu lại,không hề như nước với lửa nữa. Tôi nghĩ Tấn hoặc Trần Nhiên nhất định có đề cập với Trần Cánh về việc nick Vô Ngạn đổi người chơi, cho nên Thiên Hạ cũng ít đi tiếng chửi rủa rất nhiều. Mỗi lần đều đối địch giành đài, dù sao nếu như ngay cả kẻ địch cũng không có tồn tại thì Thiên Hạ nàysẽ hiu quạnh biết bao.
Trong lúc tôi dẫn người chạy đông chạy tây giành đài, chỉ cần anh điphía sau tôi, thì tôi dám vọt đến ra tay tàn sát trong đám người. Sợ đầu sợ đuôi lúc trước từ từ không còn tồn tại, hiện tại chỉ cần không phảimột mình đụng phải đối thủ đặc biệt, có phải đích thân Vô Ngạn điềukhiển nick này hay không e rằng đã có rất hiếm người nhận ra.
Tôi cố gắng học theo anh kéo nick nhỏ, cố gắng bảo vệ đồng đội phíasau mình giống như anh, cố gắng làm một đội trưởng, một chủ thế lực máutrâu.
Cho nên tuy mấy ngày nay tôi không lên IS nói một câu, nhưng không có ai nghi ngờ.
Ngày sát nhập đã đến nhanh chóng, khu L đã tự động sát nhập vào khuchúng tôi. Vừa vào trò chơi, thế lực trong Thiên Hạ quảng cáo chiêu nhận người ùn ùn.
Mà quả nhiên là Chiến Minh liên minh với rất nhiều thế lực khu L,nhập thành một thế lực liên minh mới — Bá Tuyệt Thiên Hạ, hơn nữa cònxác lập là quan hệ đối địch với Ẩm Huyết Minh trước tiên. Tốc độ pháttriển lớn mạnh của liên minh này khiến người ta kinh ngạc.
Gần như là xế chiều cùng ngay, nick nhỏ của Ẩm Huyết Minh gặp phải một trận càn quét quy mô lớn.
Bọn họ nói tài nguyên quý giá nhất thế kỷ XXI là nhân tài… Đạo lý này đã thể hiện được rõ ràng trong trò chơi… Bá Tuyệt Thiên Nhai tập trungtoàn bộ tinh anh khu L hôm nay đã nghiễm nhiên trở thành Ẩm Huyết Minhban đầu. Cho dù chúng tôi tập trung người cả thế lực bảo vệ cho nick nhỏ thì vẫn không thể náo chống đỡ được nghìn quân vạn mã này.
Ngày đó tôi và Con Rối, Con Dê, Quỳ Xuống Xin Tha mang theo người cảthế lực đi đến Kiến Mộc trông coi suốt đến chiều, rất nhiều phần tử hiếu chiến giết đến đỏ mắt, nhưng kết quả …. chỉ có thảm bại.
Lực lượng chiến thuật biển người trong thế giới này thật đáng sợ.
Tôi và Con Rối mở nick Tương Phi cùng nhau khiêm nhường nằm ở KiếnMộc…. Nhưng sự thật chứng mình, nick giống như Vô Ngạn dù có khiêm tốnthì cũng sẽ phát sáng như vàng.
Trên diễn đàn game có người đăng hình ảnh đen trắng của chúng tôi, tên cũng rất có ý thơ: Ẩm Huyết Minh chết đi.
Bắt đầu có vài nick nhỏ lục đục xin rời khỏi thế lực, bởi vì Bá Tuyệt quất rầy không ngơi nghỉ, nick nhỏ đã không còn cách nào đội tên ẨmHuyết Minh đi làm nhiệm vụ. Tôi cảm thất rất thất bại, đó là một loạihoàn toàn bất lực.
Trong đám loạn quân, tôi thấy được Ta Tự Thành Ma, trước mắt là chủthế lực của Bá Tuyệt Thiên Hạ. Chỉ là không có cơ hội đơn đấu, thật sựngười quá nhiều.
Muốn chân chính phá hủy Ẩm Huyết Minh, không cần nghĩ cũng biết đượcbước tiếp theo kế hoạch của hắn là…. khiêu chiến Vô Ngạn. Trước mắt dưới tình huống Ẩm Huyết Minh bị vây, nếu như đánh bại Hồi Đầu Vô Ngạn thìtrận này sẽ thắng đẹp biết bao.
Tôi cảm thấy lo lắng, tiếp tục với tình trước mắt, tinh thần sa sútđến vậy, thế lực chiến thứ bảy và thành chiến chủ nhật tất sẽ chào đónẨm Huyết Minh là đả kích lớn hơn nữa.
Tôi cảm thấy bất lực, nếu như là Vô Ngạn ở đây, nhất định anh sẽ cócách của anh đúng không? Nhưng nếu anh thật sự không trở về nữa, ẨmHuyết Minh làm thế nào, hơn cả nghìn người này làm thế nào đây….
Tần Tấn gọi điện thoại đến, giọng vẫn dịu dàng như cũ: “Đường KiếnThiết mới mở nhà hàng Tây và Trung Quốc, buổi tối chúng ta đi ăn thửnhé?” Tôi do dự, anh lại nói thản nhiên: “Chuyện thế lực chiến có thể có kế hoạch tốt hơn.”
Tôi cười: “Em mặc kệ, dù sao hiện tại anh là quân sư, em chỉ là thú cưng Thái Hư của anh, anh nói làm sao thì em làm vậy.”
Anh hơi nhướng mày: “Được, cũng biết giở trò rồi đó, Mau thay quần áo, anh đến đón em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...