Thiên Hạ Đệ Nhị

Lúc lão đại về đã bốn giờ, tôi kì kèo không chịu rời giường: “Lão đại, em cảm thấy chúng ta vạch kế hoạch…”

Anh không để ý đến tôi đang đấu tranh giãy chết, cương quyết kéo tôi lên: “Trên đường có thể vạch kế hoạch, vẫn kịp mà.”

Một nhóm bốn người lên xe, yên lặng một cách quái lạ.

Cảnh vật lướt qua ngoài cửa, anh chuyên tâm lái xe, không để ý tôibắt chuyện. Mới vừa vào khu vực thành thị, Trần Nhiên đã lôi kéo UôngLỗi, không nói kì kèo, xe dừng hẳn liền chạy thẳng.

Lão đại làm như không thấy, chạy thẳng về nhà tôi.

Việc này… mẹ già… mẹ có thể đi chơi hai ngày không? Hoặc là đi mua quần áo, di dạo phố một chút cũng được…….

Hai tiếng sau xe dừng dưới lầu…. Tôi ra vẻ đáng thương nhìn lão đại: “Nhất định phải lên hả?”

Anh không lên tiếng, tháo dây an toàn cho tôi.

“Lão đại, hai ngày sau có được không?”

Anh kéo tôi xuống, đi ra sau xách đồ, sau đó hơi nhướng mày: “Là tự em đi lên hay anh ôm em lên?”


Tôi cúi thấp đầu đi lên lầu với anh. Anh nhấn chuông cửa, lúc mẹ giàmở cửa tôi hận không luyện được công phu co xương, trực tiếp co lại chui vào cái lỗ nào đó trên vách tường.

“Đã về rồi à? Ừ, cũng có giá ghê, còn để Tần tổng đưa con về nữa.” Mẹ già vừa quở trách vừa nghiêng người nhường đường cho lão đại đi vào.Lão đại khôi phục lại nụ cười hiền lành vô hại, ngồi xuống cạnh mẹ tôi:“Bác gái, cháu có việc muốn nói với bác một chút.”

Tư thế anh cung kính thật thà chưa từng có với bất cứ khách hàng nào. Mẹ già cẩn thận nhìn tôi chằm chằm một cái, sau đó cũng không tỏ tháiđộ, chỉ nói: “Tần tổng, chúng ta vào bên trong nói chuyện đi.” Vẻ mặtlúc bà nói chuyện giống như đang thảo luận đòi tiền nhuận bút với nhàxuất bản vậy.

Bên trong là phòng sách của mẹ tôi, bình thường tôi rất ít khi vào.

Một mình tôi ngồi bên ngoài, rõ ràng là trên ghế salon, nhưng lại như ngồi trên bàn cắm đầy chông vậy.

Khoảng chừng qua gần một tiếng, cuối cùng bọn họ đi ra ngoài. Lão đại tinh thần phấn khởi, đắc ý nhưng không hí hửng, vẫn duy trì nụ cười mỉm vô cùng thỏa đáng: “Vậy bác gái, buổi tối ngày mai cháu lại đến.”

Mẹ già cũng cười rạng rỡ, nhưng may là vẫn còn chưa bán hẳn tôi đi:“Ừ, ngày mai đến đây bác nấu canh cho bọn con nếm thử.” Hai người nóicười đúng mức, ném tôi qua một bên như là người không liên quan.

Lão đại không hổ là lão đại, chỉ nhìn một cái là biết được ai thật sự bán đồ…

Cuối cùng mẹ già đưa anh ra cửa, lúc ngồi trở lại bên cạnh tôi mặtcười đã biến hình, thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc: “Con làm với cậu ta rồi hả?”


“Hả? Làm cái gì?”

“Không được giả ngu.”

“Không có! Anh ấy… không thể làm…”

“Cái gì???” Vẻ mặt mẹ già nghiêm trọng: “Không thể làm cái gì?”

“Thì là không thể làm đó.”

“Con biết mẹ đang nói gì không?” Giọng nói hoài nghi.

Tôi liếc mắt: “Dĩ nhiên biết, con cũng không phải con nít ba tuổi.Anh ấy… nghe nói là bị tai nạn tổn thương đến thận, cho nên… không thểlàm.”

“Đáng tiếc, một đứa bé tốt như vậy.” Mẹ già thở dài, vuốt vuốt tóctôi: “Trách sao con do dự, nhưng điều này cũng không thể trách con, ngày mai mẹ giúp con nói rõ với cậu ta.”

“Hả?”

“A Lạc, con là báu vật của mẹ, cho dù là ngày sau cự khổ mệt mỏi cũng không sao, nhưng mẹ hi vọng con có được hạnh phúc toàn vẹn.”

“Điều này… Không phải đâu mẹ… Con… Thật ra con không ngại việc này…”

“Con quá tốt, con không ngại, nhưng mà Đông Phương Lạc, mẹ đây để ýchứ. Tóm lại ngày mai sẽ nói rõ ràng với cậu ta. Được rồi, con cũng mệtrồi, tắm rửa rồi ngủ đi.”

Bà xách đồ về phòng giúp tôi, bắt đầu dọn dẹp lại phòng cho tôi. Tôi không biết phải nói làm sao, không phải đâu mà mẹ ơi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận