Nói thật, nếu Lý Tuấn Hy không ra ngoài, hẳn ta cũng sắp quên mất vị đại ca này rồi.
Nghe thấy lệnh của Lý Tử Phong, lập tức có không ít hộ vệ tiến lên, có điều Lý Viêm Phong đã vung tay cho mấy hộ vệ kia lui xuống.
“Tuấn Hy, ngoan ngoãn dưỡng bệnh là được rồi, đến nơi này làm gì, Tử Phong có tương lai như thế, làm huynh trưởng, con có thể chọn ủng hộ nớ”, Lý Viêm Phong nói.
“Tử Phong không tệ, rất có thiên phú tu luyện, mạnh hơn ta lúc trước, nhưng trước khi đệ ấy lấy được Viêm Hoàng lệnh, ta muốn cho đệ ấy thêm một thử thách nữa", giọng điệu của Lý Tuấn Hy rất bình thản, hẳn cũng không điên cuồng, mất bình tĩnh như trong tưởng tượng của mọi người.
Phụ tử hai người nói chuyện ngang hàng, sóng ngầm mãnh liệt, nhưng ít ra cũng không trở mặt, khiến tình huống trở nên khó xử, trở thành trò cười.
Hôm nay là ngày vui, thể diện là quan trọng nhất, trên Thính Phong Lâu còn có những người bạn đến từ toà thành khác, đến từ Diệm Đô, thậm chí là đến từ phủ Lôi Tôn nữa
“Lý Tuấn Hy, huynh đang đùa gì vậy? Huynh yếu như: thế còn muốn thêm thử thách cho ta á?”, Lý Tử Phong cất lời
“Ngày vui, nói chuyện phải có lịch sự.
Đệ sợ như thế là lo lắng không qua được thử thách của ta à?”, Lý Tuấn Hy hỏi.
“Đừng gây chuyện nữa, trở về nghỉ ngơi đi”, lúc nói ra lời này, có thể thấy Lý Viêm Phong đã không còn kiên nhãn nữa, nét mặt ông ta vẫn rất dịu dàng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nguy hiểm.
“Ta không đùa với người, bây giờ ta vẫn chưa đến hai mươi tuổi, vẫn phù hợp với quy tắc tham chiến của cuộc.
tuyển chọn học cung Viêm Hoàng, quy tắc cũng không nói là bốn năm trước ta lấy được Viêm Hoàng lệnh thì bây giờ.
không thể lấy được nữa!", Lý Tuấn Hy hờ hững nói.
Những lời này của hắn lập tức khiến xung quanh xôn xao, đương nhiên sau đó là những tiếng cười coi thường.
“Sau khi gặp phải nhiều đả kích như thế, thẳng nhóc.
này đã hoàn toàn điên mất rồi”, Chỉ huy Thành Vệ Quân Triệu Định cất lời.
“Ta thấy hẳn đang muốn chết rồi, cho nên mới muốn trả thù Thành chủ, khiến Thành chủ mất mặ
“Đúng là đồ vô ơn, hắn quên ai là ngươi nuôi dưỡng hắn rồi sao? Chuyện ở học cung Viêm Hoàng là do hẳn tự bỏ thuốc người ta, làm ra chuyện cầm thú, hẳn có thể trách ai được?”
Chẳng mấy chốc, tiếng bàn tán sôi nổi vang lên, mọi người cảm thấy Lý Tuấn Hy đã đạt được mục đích, khiến Lý Viêm Phong cảm thấy khó xử.
Ai cũng biết Lý Viêm Phong coi trọng danh tiếng đến mức nào!
Hiện tại chỉ có Lý Tử Phong là có thể cười, sau khi nghe thấy lời Lý Tuấn Hy, hắn ta ngây người mất một lúc, sau đó cười to: “Tuấn Hy huynh, huynh muốn dùng thân thể người thường khiêu chiến với ta, cho ta giết huynh, để huynh có thể chết vinh quang hơn à?”
“Đệ dám tiếp nhận thử thách của ta không?”, Lý Tuấn Hy hỏi
“Đương nhiên là không thành vấn đề.
Nhưng huynh cũng không còn là trẻ con nữa, sau khi thua trận không được khóc lóc ăn vạ trên Thính Vũ Đài đâu”, Lý Tử Phong nhắc nhở.
Sau khi nói xong, hẳn ta vội vàng nói với Lý Viêm Phong: “Phụ thân yên tâm, con sẽ không giết huynh ấy, để con đánh bại huynh ấy một cách tượng trưng rồi đưa huynh ấy đi.
Huynh ấy nhăm vào con, để con ra tay vẫn thích hợp hơn.”
“Có chừng mực thôi”, Lý Viêm Phong lạnh nhạt nói một câu.
Ngay cả Bạn Sinh Thú cũng đã chết, thú nguyên cũng không còn, một người bình thường sao có thể đánh bại Ngự Thú Sư có cảnh giới Thú Mạch tầng một chứt
Sau khi nói xong, ông ta cũng không thèm nhìn Lý Tuấn Hy lấy một cái mà nhảy lên Thính Phong Lâu, mỉm cười nói với các vị khách: “Các vị, thật là ngại quá, có lẽ mọi người cũng biết nhi tử này của ta gặp phải chuyện gì, việc xấu trong nhà không dám nói ra bên ngoài”.
“Lý thành chủ không cần thấy khó xử, dù sao mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà, đứa nhỏ này không hiểu nỗi khổ tâm của Thành chủ, còn đến đây gây chuyện, người làm phụ mẫu như chúng ta thật sự đã cố hết sức rồi", một nhân vật lớn đến từ Diệm Đô tiếp lời.
“May mà Tử Phong giỏi giang, lão gia, cứ để Tử Phong giải quyết đi, thẳng bé sẽ khiến Tuấn Hy biết quay đầu là bờ”, Mạc phu nhân, phu nhân thứ hai của Lý Viêm Phong cất lời.
“Liễu Khanh?”, sau khi ngồi xuống, Lý Viêm Phong phát hiện thê tử mới cưới của mình đang nhìn về phía Thính Phong Đài, còn có vẻ rất hứng thú.
“Phong ca, ta thấy đại nhí tử này của chàng dù nghe nói đã mất đi Bạn Sinh Thú, nhưng tâm cảnh và lời lẽ dường như cũng không đến nỗi tệ”, Liễu Khanh nói với đôi mắt long lanh.
“Cố ý ra vẻ bình tĩnh thôi, ta hiểu nó mà”, Lý Viêm Phong cau mày nói.
“Phong ca đừng tức giận, coi như đang xem một vở kịch đi.
Mọi người đều biết thăng nhóc này từng gây ra chuyện gì, không ai lấy nó ra bàn tán về chàng đâu”, Liễu Khanh dịu dàng nói.
“Nàng đúng là người hiểu ta nhất”, Lý Viêm Phong híp mắt nhìn về phía Thính Phong Đài.
Không ngoài dự đoán, lúc này hai nhi tử của ông ta đã bắt đầu giao thủ.
“Lý Tuấn Hy, huynh không thể so với bốn năm trước.
được, bây giờ ta sẽ cho huynh biết cái gì là nhổ cỏ tận gốc, hiểu không?”
Lý Viêm Phong vừa đi lên, Lý Tử Phong đã cười khẩy, sau đó bước nhanh hơn, xông về phía Lý Tuấn Hy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...