Nhìn thấy dòng chữ, Nam Cung Phong có chút sửng sốt, không ngờ một nữ nhân nhỏ bé như vậy mà dám nói những lời này.
- Thập Dạ, mau tìm chỗ nàng đứng, ta muốn đến đó.
- Vâng.
Hai bóng người lập tức hoà quyện vào đám đông.
- Thập Dạ, nàng ở đâu?
- Thần không rõ, mọi năm quận chúa hay ăn mặc rất chói mắt, lại có một đám thị vệ cùng nha hoàn, năm nay thần không thấy xuất hiện.
Hai bóng người tiếp tục tìm kiếm.
- A...
Tuyết Băng nhíu mày lại, không biết ai mắt mũi không nhìn đường, va phải nàng. Tuyết Băng ngẩng mặt lên thì ngây người, trong lòng thầm nghĩ: "Ô Ô Ô...đây đúng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân a...tiên giáng trần a...mỗi tội ngực hơi nhỏ a...chắc là chuyện sinh lí bình thường...không hỏi chuyện đó a...động chạm tự ái a..."
Tuyết Băng hốt hoảng hỏi:
- Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?
- Tỷ tỷ?
Nam Cung Phong nhăn mặt, Tuyết Băng thấy thế hỏi dồn dập:
- Tỷ tỷ? Tỷ đau chỗ nào a? Muội thực sự xin lỗi, muội...
- Ngươi... - Thập Dạ tiến lên, hắn tức giận đến nỗi dù là nam nhân, nhưng thực sự muốn tát cho nữ nhân ngu ngốc này mấy cái, để nàng thông minh một chút, đương kim thái tử sao lại bị nàng nhìn thành nữ nhân a...
- Thập Dạ. - Nam Cung Phong lên tiếng ngăn Thập Dạ, khiến hắn đen mặt rồi lủi ra sau.
- Tỷ tỷ, hắn ta là ai? - Tuyết Băng vẫn ngây ngô, không biết gì, bây giờ suy nghĩ của nàng chia thành hai nửa, một nửa lại hâm mộ nhan sắc trời ban của vị tỷ tỷ kia, một nửa đang muốn nhảy lên lôi cái mặt kia về xem kĩ, vị tỷ tỷ kia ăn gì mà đẹp mê hồn, Thiên quận chúa vốn đã đẹp, vậy mà đứng cạnh tỷ tỷ chỉ trở thành cái chậu làm đẹp cho bông hoa.
- Muội đừng lo lắng, hắn là thị vệ bảo vệ tỷ, hắn không làm hại gì muội đâu. - Nam Cung Phong thấy nữ nhân này cũng có chút thú vị, liền bất chấp bị hiểu lầm, đến làm quen.
"Giọng nói hơi khàn a...nhưng không sao, tỷ tỷ vẫn là người đẹp nhất." Tuyết Băng nghĩ thầm rồi nói:
- Muội là Thiên Tuyết Băng a...muội có thể biết danh tính của tỷ không?
- Muội chỉ cần gọi ta là Phong tỷ tỷ thôi.
Nam Cung Phong hơi bất ngờ, đây là nữ nhi của Thiên Trí Hào sao? Sao một thân bạch y, trong sáng, thuần khiết, nhìn nàng thanh cao, không hề vướng chút bụi trần. Khác hẳn với lời đồn, nàng không hề ấu trĩ, không hề kiêu ngạo, điêu ngoa.
- Tỷ tỷ, tỷ cũng đến đây thả đèn sao? A...đằng kia có lễ hội, tỷ đi với muội được không?
- Ân.
Chỉ nghe như vậy, Tuyết Băng vội kéo Nam Cung Phong, Lam Doanh, Lục Điểu cùng Thập Dạ đến nơi tổ chức lễ hội, cùng vui chơi, ăn kẹo hồ lô, mua ỗi người một kỷ vật nho nhỏ,...cho đến khi lễ hội kết thúc.
- Phong tỷ tỷ, muội phải về đây.
Tuyết Băng có chút tiếc nuối, thực sự hôm nay rất vui a...
- Để tỷ đưa muội về.
- Muội có thể tự về, tỷ bảo trọng, hẹn ngày gặp lại.
Chưa để Nam Cung Phong kịp nói lời nào, Tuyết Băng đã kéo Lam Doanh cùng Lục Điểu về phủ.
- Thái tử, chúng ta hồi cung? - Thập Dạ tiến lên hỏi, tâm trạng hắn cực kỳ thoải mái, phải nói là rất vui, vì thái tử rất hiếm khi cười của hắn hôm nay cười rất nhiều.
Nam Cung Phong xoay người hướng về phủ thái tử, trong lòng chỉ nghĩ đến hình bóng người gọi mình là tỷ tỷ.
Phủ thái tử.
- Phong, chàng đây rồi. - Một nữ nhân nhẹ nhàng bước đến cạnh Nam Cung Phong.
- Hạ Nguyệt, là nàng sao?
Nam Cung Phong nhìn kĩ Hạ Nguyệt, thực sự nàng không đẹp bằng Tuyết Băng, không thanh khiết bằng Tuyết Băng, không hồn nhiên như Tuyết Băng. Chết tiệt, sao hắn lại so sánh như thế?
- Phong, chàng sao vậy? - Hạ Nguyệt lên tiếng đánh thức hắn.
- Không sao. Sao nàng đến đây?
- Thần thiếp muốn cùng chàng thả đèn.
- Ân.
Hai bóng hình, một nam, một nữ cùng ra bờ hồ Phượng Tê, thả lồng đèn. Dù ở bên Hạ Nguyệt, nhưng tại sao hắn vẫn nghĩ đến người gọi hắn là tỷ tỷ? Hắn yêu Hạ Nguyệt, tại sao trong tâm trí hắn luôn tồn tại bóng hình đó?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...