“Ai, đệ đệ của ngươi thật đúng là khó thu phục…” Trong Vương phủ, Mạc Triêu Diêu một tay chóng má, thở dài lần thứ n trong ngày, hắn bên cạnh Đông Vân Tường Thụy vẻ mặt cũng suy kiệt nói, “Bất quá, ngươi không phải hoàng tử duy nhất của Đại Lý vương sao? Chỗ nào có thêm đệ đệ?”
”Là đường đệ mà, con của Huệ Thân vương. Trước đó không lâu mới từ bắc thành trở về, người thật ồn ào, toàn bộ hoàng cung đều bị hắn quậy đến long trời lỡ đất. Phụ vương thật sự là chịu không nổi , mới đem bao phiền toái này cho ta chiếu cố, đuổi bọn ta đến biệt cung ở…” Đông Vân Tường Thụy cũng bị tra tấn đến tình trạng kiệt sức, “Bằng không, cũng không chạm mặt hơn các ngươi.” .
Trong viện, tiểu quận vương Đông Vân Tường Dực không hề quấn quít lấy A Ly như trước, chăm chú học làm hoa quả sa lạp. Hắn từ nhỏ được nuông chiều thành thói , ngay cả đao gọt quả cũng không chạm tới, A Ly mất thật lớn công sức, cuối cùng gạy hắn gọt táo.
“Đường ca, đường ca, ngươi xem!” Đông Vân Tường Dực cầm quả táo hắn vừa gọt xong, cao hứng chạy tới cho Đông Vân Tường Thụy xem thành quả của mình, “Ta gọt, ta gọt.”
Nào biết không những không được khen ngợi một chút , ngược lại còn bị cười nhạo một phen. Chỉ thấy Đông Vân Tường Thụy đem cây táo lăn qua lộn lại nhìn, nhưng lại 『 cười khúc khích 』 một tiếng bật cười, “Ta là lần đầu tiên thấy có người có thể đem táo gọt như khoai tây… Ôi!”
Lời còn chưa dứt, trên bụng đã trúng một quyền của tiểu quận vương.
Tiểu quận vương lấy táo quơ trước mặt Mạc Triêu Diêu, hung hăn hỏi : “Ngươi nói, thế nào?”
Có vết xe đổ của Đông Vân Tường Thụy đích, Mạc Triêu Diêu nói chuyện đương nhiên phá lệ cẩn thận, cười tủm tỉm đang muốn nói tốt, ai ngờ còn không chờ hắn mở miệng, chợt nghe gặp tiểu quận vương 『 oa 』 một tiếng đại khóc lên! Đem cây táo đập xuống đất, giận dữ chạy đi.
Mạc Triêu Diêu vội vàng vươn tay kéo lại, nhưng vẫn không thể giữ chặt.
Tiểu quận vương một bên lau nước mắt, một bên bưng hết nguyên giỏ táo, ngồi sổm xuống gốc cây, hết sức chăm chú mà gọt.
“Hắn thật rất có nhiệt tình.” Mạc Triêu Diêu đã có chút thưởng thức thối tiểu hài tử này.
“Bất quá chỉ là tay chân vụng về.” Đông Vân Tường Thụy hừ lạnh một tiếng, ngưng hẳn thảo luận về tiểu đường đệ của hắn, hỏi Mạc Triêu Diêu , “Ngươi sao lạiđến Đại Lý?”
“Đại Lý phong cảnh tốt nhất, còn có cá kho tộ.”
“Đứng đắn một chút!” Đông Vân Tường Thụy nhíu mày.
“Ta thực đứng đắn!” Mạc Triêu Diêu ưỡn ngực ngẩng đầu.
Tiếp theo chỉ nghe 『 bá 』 một tiếng, Đông Vân Tường Thụy rút trường kiếm bên hông ra, đặt trên cổ Mạc Triêu Diêu, uy hiếp nói: “Ngươi rốt cuộc còn chưa rõ ràng lắm địa vị của mình hiện tại!”
Mạc Triêu Diêu thấy chết không sờn cùng Đông Vân Tường Thụy đối diện , nhưng không đến hai giây đột nhiên nhảy ra, một bên kêu to 『 cứu mạng nha, giết người 』, một bên trốn sau lưng A Ly. TBD : anh oai ghê ! Hem lẽ ngay từ đầu ta đã hiểu lầm ảnh…Thật ra A Ly mới là công sao ? *gãi cầm*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...