Trong thành Chiêu Nam, Mạc Triêu Diêu kéo cung, không trung vẫn tối đen một mảnh. Tên đã lên dây, nhưng chậm chạp không có bắn ra.
“Ngươi không phải là đang đợi mặt trời mọc chứ ?” .
Thuỷ Du Ngân nhịn không được chế ngạo Mạc Triêu Diêu, nghĩ đến hắn là muốn đợi cho đến hừng đông, có thể thấy rõ ưng để bắn. Tuy rằng nói, đây cũng là một cách, nhưng cũng có chút buồn cười.
“Đương nhiên không phải.” Mạc Triêu Diêu hút sâu một hơi, cắn chặt răng, tự nói với mình —— liều mạng!
Mũi tên trong tay Mạc Triêu Diêu 『 sưu 』 một tiếng phá không mà ra, dựa vào cảm giác mà bắn tên !
Ánh mắt Thuỷ Du Ngân đuổi theo đuôi tiễn, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh. Hắn đã có thể xác định mũi tên này của Mạc Triêu Diêu cách ưng một đoạn khá xa, căn bản không có khả năng bắn trúng. Mạc Triêu Diêu tựa hồ cũng nhìn ra, tay cầm cung bất đắc dĩ buông lơ xuống.
Ai ngờ ngay tại lúc này, chỉ nghe chim ưng không trung phát ra một tiếng rên rĩ, thẳng tắp hướng mặt đất ngã xuống!
―― điều đó không có khả năng! ? .
Thuỷ Du Ngân cùng Mạc Triêu Diêu đều giật mình tại chỗ không thể nhúc nhích.
Thẳng đến khi chim ưng rơi xuống trên mặt đất, bọn họ còn chưa hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Mạc Triêu Diêu cùng Thuỷ Du Ngân nhìn nhau, sóng vai hướng đến nơi con chim ưng đã rơi xuống đất vọt qua đi! .
Không thể tưởng được trên thân ưng chỉ thấy vết thương cũ, không thấy thương mới. Mũi tên kia của Mạc Triêu Diêu căn bản không có bắn trúng ưng, nhưng con ưng lại tư ngã xuống!
――Việc này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
“Chim sợ cành cong? !” Thuỷ Du Ngân thấp giọng nói.
Một lát mê hoặc qua đi, hắn rốt cục kịp phản ứng. Chim ưng kia đã bị hắn bắn trúng một lần, vết thương cũ chưa phục, hiện tại lại nghe thấy cung vang, liền bị dọa đến tự rơi xuống!
“Có điểm ý tứ.” Thuỷ Du Ngân, hé ra khuôn mặt tuấn tú, nói với Mạc Triêu Diêu, “Ta cũng có chút tin tưởng thiên mệnh của ngươi . Y theo ước định, ngang tay coi như ngươi thắng —— ta thả ngươi đi.”
Mạc Triêu Diêu đứng bất động tại chỗ, hắn không tin đối phương có thể thả hắn đơn giản như vậy.
“Nếu không đi thì không còn kịp rồi.” Thuỷ Du Ngân cười nói, “Không cần hoài nghi ta như vậy, ta chính là một người tốt.”
Vừa dứt lời, Mạc Triêu Diêu cũng nghe gặp một trận bước chân dồn dập, đang nhanh chóng hướng chỗ mình chạy tới. Lúc này mới nhớ tới, nửa dặm ở ngoài, còn có binh lính Đại Lý mà. Hiện tại, chắc là bọn họ sắp bao vây !
Thuỷ Du Ngân nói: “Vừa rồi chúng ta bắn con chim ưng kia, nghe nói là vật của thủ lĩnh của bọn họ dưỡng. Nếu truy cứu trách nhiệm, cho dù ta muốn thả ngươi, nhưng thủ lĩnh bọn hắn có đồng ý hay không, lại là một vấn đề khác .” TBD: khốn!!!
—— đáng giận nha, đáng giận nha!
Mạc Triêu Diêu lần đầu tiên bị người tức giận đến cả người phát run.
Nghe đồn con chim ưng kia là bảo bối của Thiển Thương, Mạc Triêu Diêu cũng có nghe thấy. Tuy rằng người chân chính bắn mũi tên kia chính là Thuỷ Du Ngân , nhưng lấy thế cục hiện tại, Thiển Thương tất không dám động một cọng tóc gáy Thuỷ Du Ngân, ngược lại có thể đem toàn bộ lửa giận, tất cả đều phát tiết ở trên người mình. Đến lúc đó, mình có thể không thể toàn thây, còn lại không biết được bao nhiêu mà, còn cùng dây dưa Thuỷ Du Ngân tiếp tục dây dưa như vậy, chờ Thiển Thương đến giết, chỉ sợ mình có chín cái mình cũng không đủ chết!
“Nếu không đi liền không còn kịp rồi.” Thuỷ Du Ngân nhắc nhở.
Mạc Triêu Diêu chần chờ một lát, cuối cùng liếc Thuỷ Du Ngân một cái, xoay người mau chóng thoát khỏi hiện trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...