Lúc ý nghĩ mọi người đang hỗn loạn hết sức, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Mọi người quay đầu hướng cạnh cửa nhìn lại, là Mạc Triêu Diêu khôi phục bình tĩnh trước tiên, đối A Ly nói: ”Là Kỷ Thừa Uyên đến đây.”
“Kỷ Thừa Uyên, Kỷ đại học sĩ?” Thủy Du Ngân một tiếng cười lạnh, hỏi, “Hắn chính là người các ngươi đang đợi ?”
Thủy Du Ngân nhớ tới lời Mạc Triêu Diêu mới vừa vào cửa đã nói, bọn họ còn muốn chờ một người đến, nói vậy chính là Kỷ Thừa Uyên .
A Ly chạy tới mở cửa cho Kỷ Thừa Uyên.
Mạc Triêu Diêu khôi phục tươi cười, bổ sung nói: “Chuẩn xác mà nói, chúng ta là đang đợi một vật của hắn.”
Đang nói, Kỷ Thừa Uyên đã đi đến trước mặt Mạc Triêu Diêu, khom lưng thi lễ nói: “Hoàng Thượng.”
“Thứ đó đâu ?” Mạc Triêu Diêu buông tay.
“Nga, đều chuẩn bị tốt .” Kỷ Thừa Uyên vội vàng từ trong tay áo lấy ra một quyển trục.
“Thật tốt quá.” Mạc Triêu Diêu một phen đoạt lấy,ở ra trước mặt Thủy Du Ngân .
“Đây là cái gì?” Thủy Du Ngân thẳng nhíu.
“Tuyên bố thoái vị, ha ha.” A Ly vui sướng khi người gặp họa tiến lại gần giải thích cho Thủy Du Ngân, còn lấy một cây bút lông đưa qua, khuyên nhủ, “Đến, ngươi chỉ cần ký tên lên đó, sẽ đem ngôi vị hoàng đế nhường lại đi. Tục ngữ nói: dưa hái xanh không ngọt. Ngôi vị hoàng đế không phải là của ngươi, ngồi cũng không thoải mái, có phải hay không?”
“Đùa à !” Thủy Du Ngân thực nổi giận.
“Không đùa, chúng ta nghiêm túc.” Bất quá biểu tình khi A Ly nói chuyện chính là mười phần đùa giỡn, “Không ký tên cũng đúng, đến, chúng ta ấn dấu tay.”
Nói xong, cầm lấy tay Thủy Du Ngân đang muốn chấm mực, lại bị Thủy Du Ngân tránh ra, thề sống chết không theo.
Lúc này chỉ thấy Kỷ Thừa Uyên cầm tay Mạc Triêu Diêu , cảm động hàng vạn hàng nghìn nói: “Hoàng Thượng, ngươi rốt cục biết quyết chí tự cường .”
Mạc Triêu Diêu vội vàng bỏ hắn ra, khoát tay nói: “Hoàng Thượng gì, không cần gọi bậy.” .
“Chẳng lẽ Hoàng Thượng không tính toán đoạt ngôi vị hoàng đế sao?” Kỷ Thừa Uyên khó hiểu.
“Ta thật vất vả ra đi, sao lại đoạt lại?” Mạc Triêu Diêu vội vàng phủi bỏ quan hệ.
“Kia về sau tới ai làm Hoàng Thượng?” Kỷ Thừa Uyên trợn tròn mắt.
“Đương nhiên là hắn nha.” Mạc Triêu Diêu đem Phượng Lê kéo qua làm tấm chắn.
“Ta? !” Phượng Lê giờ mới biết Mạc Triêu Diêu lại có ý này, vội vàng lắc đầu cự tuyệt nói, “Không, không được! Ta không được! Ta không lo!” .
“Ngươi không lo sao được?” Mạc Triêu Diêu xoa thắt lưng, giáo huấn Phượng Lê , “Hoàng đế không phải nói không lo sẽ không làm, ai kêu ngươi là con Trân Phi, ai kêu ngươi vừa ra đời thì đã là hoàng đế. Đây là trách nhiệm của ngươi, ngươi không thể chối từ!”
“Chính là ta thật sự không được!” Phượng Lê cũng nóng nảy.
Kỷ Thừa Uyên vội vàng cầm tay Mạc Triêu Diêu , khẩn cầu: “Hoàng Thượng, vậy thì ngươi đảm đương đi.”
“Ta mới không cần! Vẫn là Phượng Lê tốt lắm, Phượng Lê.” Mạc Triêu Diêu đem Phượng Lê đẩy lên người Kỷ Thừa Uyên .
“Ta cũng không muốn!” Phượng Lê rống to.
“Các ngươi rốt cuộc tranh cãi xong chưa!” A Ly chỉ cảm thấy một đoàn ruồi bọ ở bên tai bay tới bay lui. Ngôi vị hoàng đế không phải là thứ mọi người đều muốn sao? Sao đến nơi này, liền biến thành một củ khoai lang phỏng tay, mỗi người đều muốn từ chối? .
Lúc này, tiếng khắc khẩu của bọn họ khiến thị vệ bên ngoài chú ý. Bọn thị vệ châu đầu ghé tai nói: “Bên trong đến tột cùng phát sinh chuyện gì nha?” “Ai, không phải là hai huynh muội cãi nhau chứ.” “Chúng ta vẫn là vào xem đi?” “Nhìn cái gì vậy, muốn bị đánh hả? Tính cách Vinh nghĩa quận chúa ngươi cũng không phải không biết.” “Kia làm sao bây giờ?” “Đến, cho ngươi hai cục bông gòn, mỗi lỗ tai một cục, tay không nghe thấy tâm không phiền.” “Hảo hảo hảo.” .
Vì thế cứ như vậy, không ai tiến vào cứu Thủy Du Ngân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...