Hạng mục lần này thực sự rất quan trọng. Một buổi họp lớn giữa các nhà khoa học nổi tiếng thế giới, rất nhiều nhân vật có tiếng tăm sẽ xuất hiện, Bùi An Cảnh không thể không đi.
Dưới sự cưỡng ép của Bùi An Cảnh và vẻ mặt nũng nịu của Tố Cầm, cuối cùng Cát Tường cũng phải xách đít đi theo đến buổi họp. Cô hoàn toàn không hiểu chút gì về khoa học, nếu không phải tình thế bắt buộc, cô cũng không thèm đến đó làm gì để mà tự rước nhục vào thân.
Ô tô chạy một đường thẳng tắp lập tức đến khu nhà kính, bên ngoài trồng rất nhiều hoa cỏ cực kì đẹp mắt, khung cảnh tuyệt đối không thua kém 7 kì quan thế giới. Khoa học kĩ thuật phát triển thực sự quá tuyệt vời, muốn trồng cây cối suốt bốn mùa cũng chẳng phải vấn đề khó khăn gì.
"Đừng nhìn nữa, mau vào thôi." Bùi An Cảnh huých khuỷu tay Cát Tường, lạnh nhạt nói.
Có cái gì ngạc nhiên? Nhìn nhiều như vậy, người không biết còn tưởng cô đến từ xã hội nguyên thủy. Hừ.
Cát Tường lắc đầu,máy móc đáp lời:
"Tôi ở bên ngoài chờ. Hai người mau vào đi."
Bùi An Cảnh còn định nói gì đó, Tố Cầm liền chen ngang:
"01 đã không muốn thì cũng đừng ép nó, chúng ta đến trễ, còn dây dưa nữa thì sẽ gây phản cảm cho mọi người."
"Vậy mày ở yên đây, đừng chạy lung tung." Bùi An Cảnh vẫn không yên tâm, nhắc nhở mấy lần. "Nghe rõ?"
"Nghe rõ."
Bên ngoài mặc dù phong cảnh đẹp, chính là vẫn rất buồn chán. Cát Tường đi loanh quanh quan sát, ngắm nghía một hồi liền quay trở về trước cửa ra vào, thở dài thườn thượt ngồi xuống bậc thềm.
"01? Sao mày lại ở đây?" Đột nhiên, một giọng nữ the thé vang lên.
Cát Tưởng ngước đầu lên nhìn, đứng trước mặt cô lúc này là một người đàn bà trung niên tầm hơn 40 tuổi, khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Bà ta có vẻ quen biết cô, chính xác là quen biết 01. Nhưng Cát Tường cũng không mấy chắc chắn, hỏi Hệ thống cũng không thèm trả lời.
"Họp cũng phải vài tiếng nữa mới xong, Bùi tiến sĩ nói đưa mày về viện nghiên cứu. Đi thôi."
Cát Tường còn chưa trả lời, bà ta đã liến thoắng xả một tràng dài. Nhưng đúng thật là phải họp rất lâu, cô ngồi đây chờ cũng không phải cách, đi trước vậy.
Lại nói, Bùi An Cảnh ngồi trong phòng họp, cả buổi đều nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính. Mọi người mặc dù thấy, cũng không tiện nói gì. Dù sao cũng là một nhân vật lớn, tính khí quái dị, ai dám động đến hắn?
Hắn nhìn thấy Cát Tường đi theo một người đàn bà lạ mặt, lập tức không chút chần chừ lao khỏi phòng họp. Bùi An Cảnh chưa bao giờ cho rằng trực giác của mình sai, hắn cảm nhận được nguy hiểm, cực kì nguy hiểm. Tố Cầm thấy sự thành, chưa kịp vui mừng đã bị thái độ của Bùi An Cảnh dội cho một chậu nước lạnh, tức đến nghiến răng cũng không thể không đứng dậy đuổi theo.
Cát Tường vừa bước ra khỏi khu vực nhà kính thì lập tức bị một đám người ập đến, ấn vào trong xe. Cô cau mày, liên hệ thái độ của Tố Cầm gần đây, lại thêm bà cô vừa nãy, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nữ chính muốn phá hủy một con rô-bốt chỉ vì tiếp xúc với nam chính? Ngây thơ, trong sáng của cô đâu mất rồi, Tố Cầm?
Song, Cát Tường cũng không phản kháng, ngoan ngoãn để mặc đám người tự cho là đã áp chế được cô quăng vào trong xe.
Đúng lúc này, Bùi An Cảnh đột ngột xuất hiện, không nói một lời, trực tiếp níu lấy cổ tay Cát Tường. Đám người ra sức tách cũng không được, lại sợ gây động tĩnh quá lớn sẽ khiến người xung quanh nghi ngờ, cho nên chỉ có thể bắt theo cả Bùi tiến sĩ.
"... Đây là kịch tình của một mình cô mà, hắn đột nhiên cũng xen vào làm gì?"
Cát Tường hoàn toàn câm nín vì độ ngu đần của Bùi An Cảnh, hắn không thấy đây là tình huống rất hung hiểm sao? Lỡ như cứu không được cô, còn bị bọn chúng giết chết, vậy thì cô lấy đâu ra tiền đền hệ thống?
"Đừng lo, tôi đã gọi cảnh sát, một lát liền có thể thoát ra." Bùi An Cảnh thấy Cát Tường vẫn luôn nhìn mình, cho là cô đang lo lắng nên dịu dàng an ủi.
"..." Ai muốn thoát ra chứ? Còn nữa, đột nhiên dịu dàng như vậy là muốn gì đây?
Đám người lạ mặt lái xe đến vùng núi hẻo lánh, điện thoại hoàn toàn mất sóng, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Ban đầu bọn chúng vốn định đưa Cát Tường đến bãi phế liệu trong thành phố hay đâu đó tùy tiện mà thôi, vì dù sao cô cũng chỉ là một con rô-bốt, phá hủy đi cũng chẳng ai dị nghị gì. Nhưng hiện tại, trong xe đang có một lão tổ tông người bằng xương bằng thịt, lại còn có tiếng tăm, thả ra cũng không được mà giết chết cũng không xong.
Cát Tường và Bùi An Cảnh đồng thời bị nhốt vào trong một khu nhà máy sản xuất dầu bỏ hoang. Xung quanh vẫn còn vài ba thùng dầu hỏa chưa kịp chuyển đi, trần và cột nhà làm từ sắt thép đều đã hoen gỉ, có thể sập bất cứ lúc nào, nguy hiểm cực kì.
"Chúng mày ở yên đây cho tao. Đừng có ý đồ bỏ trốn, vô vọng thôi." Một tên đầu trọc đe dọa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...