Hốc mắt Tuyết Liên ửng đỏ, hờn giận dẩu môi:
"Thiếp sinh cho bệ hạ không được sao?"
Đông Phương Hạo không muốn nói tiếp về vấn đề này nữa. Nếu là trước kia, có lẽ hắn sẽ không chút do dự loại bỏ đứa nhỏ còn chưa thành hình vì nàng. Nhưng mà hiện tại, Tuyết Liên đã được ngự y chẩn đoán là khó mà mang thai. Hắn không thể đi đoạn tử tuyệt tôn của mình.
"Nàng đừng tùy hứng nữa. Nếu như nàng có thể sinh được nam hài, ta liền phong nó làm thái tử ngay lập tức, có được không?"
"Ta không muốn! Ta không muốn!" Tuyết Liên giận đỏ mắt, hung hăng ném vỡ đồ đạc. Nàng làm sao có thể yên tâm? Nàng đã khó mà mang thai, nếu như để phi tần khác tranh sủng, Hạo còn có thể không động tâm sao?
"Nàng... thật không biết phải trái!" Đông Phương Hạo cũng bị chọc giận không nhẹ, vung tay áo bỏ đi.
Tuyết Liên nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt lóe lên tia thâm độc.
oOo
Cát Tường ung dung ngồi trên ghế quý phi ăn nho, bộ dáng nhàn nhã thong dong cực kì. Tiểu Trúc ngược lại vẫn luôn lo lắng không yên đứng một bên.
Đã 3 ngày rồi, nương nương vì sao vẫn không có động tĩnh gì? Lẽ nào thật sự buông tha cho Huệ mỹ nhân? Nếu thật thế thì, nương nương vốn đã không được sủng ái, sau này lại càng thêm khó khăn...
"Sốt ruột cái gì, có người sắp nhịn không được rồi." Cát Tường liếc nhìn Tiểu Trúc, thản nhiên nói.
"Dạ?"
Quả nhiên, bên ngoài lập tức truyền đến hàng loạt tiếng động. Nha hoàn Tiểu Lan hớt hải chạy vào:
"Nương nương, không hay rồi!"
"Có chuyện gì?" Tiểu Trúc nóng nảy hỏi.
"Hoàng... hoàng thượng..."
Các nàng còn chưa nói xong, Đông Phương Hạo đã đi đến trước cửa, sắc mặt cực kì âm trầm.
"Hoàng thượng vạn tuế!" Tiểu Lan cùng Tiểu Trúc vội vàng dập đầu.
Cát Tường mắt cũng không thèm liếc hắn một cái, thong thả nhấp một ngụm trà. Đông Phương Hạo lạnh lùng mở miệng:
"Đức phi, thấy trẫm không hành lễ. Xứng tội gì?"
"Hôm nay bệ hạ tới đây, ắt để hỏi tội thần thiếp. Hành lễ hay không hành lễ, còn quan trọng sao?" Nàng bình thản nhìn Đông Phương Hạo.
"Tốt, tốt lắm! Vậy là ngươi thừa nhận, hãm hại Huệ mỹ nhân, giết chết hoàng nhi của trẫm?" Đông Phương Hạo hai mắt đỏ bừng, tức giận quát lớn.
Cát Tường đặt chén trà xuống, đứng dậy, nhìn thẳng vào nam nhân trước mắt. Cảm tình tận sâu đáy mắt nàng tầng tầng sụp đổ, lòng thành bị chà đạp đến mức tận cùng sẽ trở nên nguội lạnh.
"Thần thiếp không thừa nhận."
Cung nữ thái giám hai bên run cầm cập cúi gằm mặt xuống, chỉ hận bản thân không có phép tàng hình. Không khí trong điện lúc này quả thực quá dọa người!
"Không nhận? Dựa vào cái gì? Ngươi có cái gì chứng minh trong sạch?" Đông Phương Hạo giận đến bật cười.
Nàng tâm địa độc ác, năm lần bảy lượt hãm hại các phi tần khác sau lưng hắn. Lần này cũng không ngoại lệ chứ hả? Hắn mắt nhắm mắt mở cho qua chứ không phải hắn không biết! Nàng còn dám nói không thừa nhận?
"Bệ hạ. Huệ mỹ nhân sảy thai, ngài chưa điều tra cho rõ ràng đã khẳng định là thần thiếp, này không khỏi quá võ đoán?"
"Võ đoán? Cho dù điều tra cuối cùng cũng tra ra ngươi!"
"Bệ hạ, trong suốt thời gian Huệ mỹ nhân mang thai, thần thiếp một bước cũng không rời khỏi điện. Rất nhiều người làm chứng, nếu bệ hạ còn cho rằng thiếp mua chuộc bọn họ, vậy ngài liền hỏi những ám vệ mà ngài phái đi theo dõi thần thiếp mấy ngày nay."
Đông Phương Hạo á khẩu. Quả thực những ám vệ mà hắn phái đi, trở về đều bẩm báo rằng "Đức phi gần đây vô cùng yên phận."
Chỉ là nàng làm sao mà biết?
"Được thôi. Lập tức truyền tất cả phi tần trong cung đến Càn Long điện, đích thân trẫm sẽ tra xét việc này!"
Đông Phương Hạo ra lệnh cho Lâm công công, sau đó tức giận phất tay áo bỏ đi. Đoàn người ra đi cũng ồn ào như lúc đến vậy.
"Nương nương, việc này người tính xử lí thế nào?" Tử Lam từ phía sau rèm bước ra, sắc mặt bình thản y hệt Cát Tường. Giống như tất cả mọi việc đều nằm trong tính toán của hắn vậy.
"Không vội. Trước đến xem kịch một hồi."
Cát Tường mỉm cười, vỗ vỗ đầu hắn, vô cùng vui vẻ dẫn theo Tiểu Trúc đến Càn Long điện. Tử Lam im lặng nhìn theo, không biết đang nghĩ gì.
- Càn Long điện-
3000 giai nhân tú lệ tập trung đông đủ, tất cả đều quỳ rạp dưới nền đất, không ngừng run rẩy. Duy chỉ có Tuyết Liên là ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi cạnh Đông Phương Hạo.
"Đức phi nương nương đến!" Thái giám cao giọng thông báo.
Cát Tường thong thả bước từng bước vào đại điện. Quỳ xuống hành lễ:
"Bệ hạ vạn tuế."
Đông Phương Hạo mắt lạnh nhìn nàng, không chuẩn đứng lên. Hắn lướt mắt khắp một vòng, uy nghiêm mở miệng:
"Các ngươi hẳn đã biết rõ nguyên nhân trẫm triệu các ngươi tới đây hôm nay? Lần lượt từng người khai thật cho trẫm, trong khoảng thời gian gần đây, các ngươi đi đâu, làm gì!"
Các vị phi tần run rẩy khóc lóc, ánh mắt lại như rắn độc bắn về phía Cát Tường. Chắc chắn chỉ có Đức phi, là do nàng ta gây chuyện lại khiến các nàng chịu vạ lây. Ai cũng biết cái thai lần này được Hoàng thượng vô cùng coi trọng, bọn họ đều bị Đức phi hãm hại, đằng nào cũng không thể mang thai. Phàm là người có đầu óc đều mong muốn tránh cho xa, chỉ có Đức phi ngu xuẩn ác độc kia mới có khả năng ra tay lớn nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...