Thiên Hạ Đệ Nhất liếm Chó

Phần 1-2-3-4

1

Bạn thân bị gãy xương, tôi đến bệnh viện tư nhân cao cấp nào đó thăm cô ấy.

Trong lúc tán gẫu trong phòng bệnh, bác sĩ điều trị chính tình cờ đi vào.

Tôi quay đầu nhìn lại, trong lòng có chút kinh ngạc.

Người đàn ông thân hình cao lớn, mặc áo blouse, phong thái lạnh lùng, vẻ mặt xa cách.

Anh nói với bệnh nhân vài điều cần chú ý, giọng nói như làn nước trong vắt, trầm ấm.

Tôi đứng ở một bên, có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng cùng lông mi của Anh cùng với mười ngón tay thon dài nắm lấy bệnh án.

Sau khi anh ta đi, tôi bùng nổ:

"Mau đưa phương thức liên lạc của bác sĩ cho tao!"

Bạn thân tôi thần sắc khẽ động: "Mày định làm gì?"

Tôi nghiêm túc: "Bạn bè tao thiếu một nam thần lạnh lùng."

Cậu ta trợn trắng mắt lên trời: "Bệnh liếm chó tái phát thì cứ nói thẳng."

Cuối cùng, cô ấy vẫn phải đưa danh thiếp wechat cho tôi.

Tôi nhanh chóng gửi lời kết bạn.

Biệt danh wechat của anh chắc là tên thật, tên là Khương Duyên.

Trang cá nhân không để riêng tư, tôi tiện tay lướt một chút, đều là bài share.

Bài giảng y học, nghiên cứu bệnh tật, hoặc phổ cập khoa học sức khỏe.

Vừa nhìn là biết con người của công việc.

Một lúc lâu sau, Khương Diên mới đồng ý.

[Tôi: Xin chào bác sĩ Khương, tôi là bạn của bệnh nhân Kiều Xán, tôi tên là Lâm Mạn Mạn.]

[Khương Duyên: Ừ.]

[Tôi: Khi nào cô ấy có thể xuất viện?]

[Khương Duyên: Ngày mốt.]

[Tôi: Làm phiền anh hao tâm tổn trí.]

[Khương Duyên: Không có gì.]

Tôi bị kẹt rồi.

Thái độ lạnh lùng giải quyết việc chung này của anh, làm cho tôi không biết nên liếm như thế nào cho phải.

Không được, tôi phải tạo cảm giác tồn tại trước.

Còn lại hai ngày, tôi lấy cớ chăm sóc bạn thân, chầu chực ở bệnh viện.

Trang điểm tinh xảo, ăn mặc gọn gàng.

Bạn thân hận không thể lập tức đuổi tôi ra khỏi cửa.

Sự thật chứng minh, phương pháp này rất hiệu quả.

Gặp lại Khương Duyên, ánh mắt anh dừng lại trên người tôi hai giây, sau đó mới dời đi.


Tôi đắc chí, quay đầu lại tiếp tục gửi cho Khương Diên một ít lời rác rưởi không liên quan trên wechat.

Cuối cuộc nói chuyện, Khương Duyên dừng

lại một lát.

[Khương Duyên: Cô Lâm.]

[Tôi: vâng, vâng.]

[Khương Diên: Bệnh viện có bệnh nhân mắc bệnh hô hấp, đề nghị cô ít xịt nước hoa.]

[Tôi:...]

2

Ngày bạn thân xuất viện, tôi rất đau lòng.

Nó suýt nữa đánh chết tôi.

"Mày buông tay đi, tao hỏi thăm y tá, Khương Duyên hình như còn là phú nhị đại, mày căn bản không liếm nổi."

Tôi càng hưng phấn: "Liếm không được mới vui vẻ, liếm được sẽ không còn ý nghĩa gì nữa."

Bạn thân trầm mặc vài giây: "Tao thật sự không thể hiểu được mày."

Tôi cười cười.

Đến tôi còn chả hiểu được tôi. Nó đòi hiểu cái gì.

Sau khi bạn thân xuất viện, tôi tiếp tục "quấy rầy" Khương Duyên.

Đương nhiên, với kinh nghiệm liếm chó nhiều năm, tôi đều chọn thời điểm hr không bận rộn.

Ví dụ như giả vờ tư vấn: "Bác sĩ Khương, gần đây xương cổ của tôi không khỏe, xin hỏi khi nào anh đi làm?"

Anh trực tiếp quăng số điện thoại của bệnh viện: "Hẹn trước trên mạng."

Lại ví dụ như, bình luận vào bài share trên mạng xã hội của anh: "Vất vả rồi, thật lợi hại, học được quá nhiều thứ."

Anh không trả lời một câu nào.

Tôi đột nhiên nhận ra một vấn đề.

Tôi vẫn chưa biết anh ta độc thân hay không.

Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, tôi quyết định tự mình đi hỏi.

Chiều thứ ba, tôi hẹn phòng khám bệnh của Khương Diên.

Chi phí rất đắt, nhưng để có thể vui vẻ liếm chó, tôi nhịn.

Không bao lâu, y tá gọi tên tôi, dẫn tôi vào phòng khám của Khương Diên.

Đây là lần đầu tiên tôi ở một mình với anh ấy.

Khoảng cách không đến hai mét, tôi có thể thấy rõ nốt ruồi trên sống mũi cao thẳng của anh, lông mi tinh tế rõ ràng, cùng với đôi môi có đường cong rõ ràng, màu phấn nhạt.

Anh giương mắt nhìn lên.

Tim tôi bỗng nhiên đập thình thịch.

Anh ấy ra hiệu cho tôi ngồi xuống và yêu cầu tôi giải thích các triệu chứng.

Sau khi tôi lắp bắp mô tả, anh lại hỏi thêm vài câu hỏi.


Tôi chưa bao giờ căng thẳng như vậy.

Con ngươi Khương Duyên rất đen, khi nghiêm túc, lại toát ra vẻ ôn nhu, ấm áp.

Khác hẳn với khí chất lạnh lùng xa cách của anh.

Tôi tư duy hỗn loạn, nói một đống triệu chứng có thể nghĩ ra.

Khương Duyên kiên nhẫn nghe hồi lâu, cuối cùng đưa ra đề nghị: "Lâm tiểu thư, cá nhân tôi cho rằng vấn đề xương cổ của cô không tính là nghiêm trọng, nếu còn không thoải mái, có thể chuyển đến khoa hồi phục."

Tôi giật mình hoàn hồn, liên tục lắc đầu.

Ra khỏi phòng khám, tôi mới ý thức được, tôi đã quên mục đích đến đây.

Xoay người muốn trở về thì phát hiện Khương Duyên đã rời khỏi phòng khám, đi tới cuối hành lang.

Cúi đầu nhìn điện thoại, đã hơn năm giờ.

Tôi thế mà lại khiến anh tan làm muộn.

Tôi đuổi theo.

"Bác sĩ Khương."

Anh quay đầu lại.

"Em có chút choáng váng đầu."

Anh nhíu mày: "Vừa mới choáng à?"

"Vâng."

"Vậy trước tiên chụp MRI, lấy được phim rồi..."

Anh ấy còn chưa nói xong.

Hai mắt tôi tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Tôi lừa Khương Diên.

Tôi không bị bệnh đốt sống cổ.

Tôi bị hạ đường huyết.

3

Lúc mơ màng màng, còn có chút ý thức cuối cùng.

Tôi cảm thấy có ai đó bế tôi lên.

Cái ôm rộng rãi kiên cố, tràn ngập cảm giác an toàn.

Y tá truyền nước biển cho tôi, không lâu sau, cuối cùng tôi cũng nặng nề mở mắt.

Bên cạnh giường có một người đang đứng.

Tôi ngẩng đầu, thấy Khương Duyên cau mày.

"Nếu đã có vấn đề đường huyết, thì phải nhớ ăn cơm đúng giờ."

Anh bỏ lại những lời này, rồi xoay người muốn đi.


"Khương Duyên."

Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên đầy đủ của anh, anh dừng lại, quay đầu nhìn tôi.

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra mục đích của chuyến đi này: "Anh còn độc thân không?"

Khương Duyên có vẻ không kiên nhẫn, khẽ nhíu mày: "Lâm tiểu thư, nếu cô không có chuyện gì khác..."

"Anh độc thân hay không?" Tôi hỏi lại lần nữa.

Khương Duyên dừng hai giây: "Còn!"

Anh xoay người muốn đi lại bị tôi túm lấy.

Lần này quay đầu lại, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.

Tôi coi như không thấy, ngửa mặt nhìn về phía anh, lộ ra một nụ cười chân thành từ trái tim.

"Vậy...... em có thể thích anh không?"

Nói xong câu đó, tôi nhìn thấy rõ ràng, con ngươi đen nhánh tràn ngập không vui của Khương Diên rung động.

4

Tôi đã phạm vào tối kỵ của liếm chó.

Điều quan trọng nhất - không cần người ta đáp lại.

Cuộc sống lúc trước của Khương Duyên có lẽ đã quen quy củ, chưa từng thấy qua người nào nói trắng ra là càn rỡ như tôi.

Một câu nói, đã bị dọa chạy.

Rời khỏi bệnh viện, tôi vô cùng hối hận.

Cái này chắc ngay cả vị trí bạn bè wechat cũng không giữ được mất.

Do dự một lát, tôi thử gửi đi một tin nhắn: [Chúng ta còn là bạn bè wechat không?]

Không ngờ vẫn gửi được.

Tôi vội thu hồi.

Khương Duyên trả lời một chuỗi dấu chấm lửng: [!!!]

[Khương Duyên: [Còn.]

[Tôi:...]

Xong rồi, anh ấy nhìn thấy rồi!

[Tôi: Xin lỗi, hôm nay đầu óc tôi có chút không tỉnh táo, toàn nói lung tung.]

Anh không trả lời.

Tôi out đi lướt video một lát, mới quay lại xem cửa sổ chat.

[Khương Duyên: Ừ.]

Chưa gì đã hỏng hết xôi thịt rồi!

Tỏ rõ mục đích của mình quá sớm, khiến con đường liếm chó tiếp theo của tôi vô cùng gian nan.

Mấy lần sau đó, Khương Duyên căn bản không để ý đến tôi.

Cũng may là tôi có kinh nghiệm liếm chó phong phú, biết lấy tiến làm lui, đem tần suất tồn tại giảm xuống rất nhiều, cũng chọn lựa thời cơ thích hợp để ta tay.

Sau khi anh ấy kết thúc ca đêm, nói một câu "vất vả rồi", hoặc là vào buổi tối ngày nghỉ của anh hỏi một câu "Gần đây có bận không?".

Lui đến khoảng cách an toàn không có cảm giác xâm lược, Khương Duyên thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với tôi hai câu.

Tôi cũng không trò chuyện lâu, mỗi lần thấy ổn là dừng.

Dù sao tôi cũng có chuyện riêng, tôi cũng bận rộn lắm chứ.

Sau khi tôi hỏi "Tan ca chưa?", anh ấy sẽ trả lời "Ừ".

Lúc ấy tôi biết anh ấy không còn ghét sự tồn tại của tôi nữa.


Đột nhiên tôi rất muốn gặp anh ấy.

Chọn một ngày cuối tuần không bận rộn, tôi ngồi ở phòng khám bệnh chờ anh tan làm.

Mặc dù tôi cũng không biết có thể nhìn thấy anh hay không.

Nhưng dù sao cũng không phải là tình yêu, tôi coi như thuốc điều hòa cuộc sống, hết thảy tùy duyên.

Thật trùng hợp, tôi đã gặp anh ấy.

Còn được hít drama kịch tính.

Khương Duyên đã thay thường phục chuẩn bị tan làm, lại bị một cô gái chặn đường.

Cách rất xa, tôi nghe không rõ hai người nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy Khương Duyên nhíu mày, đáy mắt lộ ra không kiên nhẫn.

Cùng ánh mắt đối mặt với tôi ngày đó giống nhau như đúc.

Chắc lại là một người kiên trì theo đuổi.

Quả nhiên, sau khi tới gần, tôi nghe thấy bọn họ nói chuyện.

"Tôn tiểu thư, cá nhân tôi cho rằng, cô đổi bác sĩ sẽ tốt hơn."

"Khương Duyên, em không phải tìm anh khám bệnh, em..."

"Em gái." Tôi đi tới ngắt lời cô ta, "Bác sĩ Khương đã tan làm, tôi nghĩ có lẽ anh ấy không muốn bị quấy rầy nữa."

Sự xuất hiện đột ngột của tôi khiến cô ấy sững sờ.

Rốt cuộc vẫn là trẻ con dễ dạy, cô ta đỏ mặt "Ừ" một tiếng, rồi vội vàng rời đi.

Khương Duyên nhíu mày nhìn tôi một cái.

Tôi cũng không tiếp tục quấy rầy, nhìn anh ấy gật gật đầu, xoay người rời đi.

Trong lúc chờ xe ở ven đường, một chiếc SUV dừng lại trước mặt tôi.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.

Tôi nhíu mày, hứng thú đi tới.

"Bác sĩ Khương có chuyện muốn nói với em à?"

Khương Duyên đặt hai tay lên tay lái, nhìn về phía trước, giọng nói lành lạnh: "Lâm Mạn Mạn."

Đây là lần đầu tiên anh ấy gọi tên tôi, tim tôi đập thình thịch.

"Dạ?"

"Tôi không thích bị quấy rầy sau giờ làm việc."

Tôi hơi sửng sốt.

"Ý anh là hành vi của cô gái vừa rồi sao?"

Tôi cúi đầu cười: "Mục đích của tôi và cô ấy không giống nhau."

Khương Duyên nghiêng đầu nhìn.

Ánh sáng đèn đường hạ xuống, rọi trên mặt chỗ nông chỗ sâu không đồng nhất, con ngươi đen kịt, mang theo hoài nghi nhìn tôi.

Anh có vẻ khinh bỉ xì một tiếng: "Chỗ nào không giống?"

"Em chỉ tới bệnh viện ngồi một chút, nhìn thấy anh thì tốt, không gặp cũng không sao cả. Em không cầu xin anh thích em, thích hay không, là chuyện của một mình em, nếu quấy rầy anh, sau này em cũng sẽ không đến nữa."

Anh ngước lên, vẻ mặt khó hiểu.

Tôi nghĩ có lẽ người thường sẽ không hiểu được tâm trạng này của tôi.

Vì thế tôi cười cười, còn nói: "Khương Duyên, có thể được em thích, chứng tỏ anh là một người rất ưu tú đó."

Anh ta không trả lời.

Tôi xua tay với anh: "Về sớm một chút đi, tạm biệt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận