Khanh Ngũ trở lại Sơ Phong Các, đang tính tìm người hỏi một chút, rốt cuộc nam nhân hôm nay xâm nhập vào Khanh Gia bảo đến tột cùng có lai lịch thế nào, ai ngờ mới vừa vào cửa thấy một người hầu như chờ đã lâu từ cửa đi ra: “Ngũ công tử, bảo chủ bảo ta tìm đến ngài, có việc nói với người. Ta tìm ngài ước chừng nửa ngày, không biết tìm đâu, đành phải ở đây đợi.”
Khanh Ngũ trong lòng lộp bộp một chút: Tiểu Thất đem mình giấu đích thực rất kín kẽ, chưa từng có người dám để phụ thân chờ, xem ra mình thật đúng là thành người đầu tiên.
Tiểu Thất còn ngốc ngốc ngơ ngác tại chỗ.
Khanh Ngũ nhìn sắc trời, phân phó: “Tiểu Thất, đẩy ta qua Tử Tinh lâu.”
Tử Tinh lâu, chính là nơi bảo chủ sinh hoạt hàng ngày.
Tiểu Thất vừa nghe đi gặp bảo chủ, dọc theo đường đi trong lòng thấp thỏm không yên, lại kích động. Phải biết rất nhiều hạ nhân cả đời này cũng không có cơ hội nhìn thấy bảo chủ xuất quỷ nhập thần, á không đúng, là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi.
Đi theo bên người Khanh Ngũ mấy ngày nay, chuyện làm cho lòng hắn kích động so với mười mấy năm qua tựa hồ càng ngày càng nhiều. Xem ra đi theo bên người Khanh Ngũ cũng không nhàm chán như vậy.
Ban đêm mưa bụi, các nơi trọng yếu trong Khanh Gia bảo hai bên cột đá đèn đều có giăng ***g đèn, cho nên cũng không quá mức tối đen, ngược lại so với màn đêm trống vắng tăng thêm vài tia sáng mang theo chút ấm áp, trông vào đẹp lạ. Tiểu Thất vừa thưởng thức sắc đêm không, cõi lòng sục sôi kích động.
Tử Tinh lâu nằm ở chỗ sâu bên trong Khanh Gia bảo, là chỗ ở của các đời bảo chủ ngoài dự kiến của Tiểu Thất chính là, Tử Tinh lâu cũng không phải tráng lệ như hắn tưởng tượng, trái ngược lại vắng ngắt, phong cách cổ xưa u nhã, mà ngay cả hành lang gấp khúc chỗ lan can được cây mây ôm trọn.
Sau khi vào phòng khách Tử Tinh lâu, người hầu giúp Tiểu Thất đem xe lăn giá nhấc qua cửa, chủ động lui ra. Khánh Vân Tùng đang ngồi ở trong sảnh đường thưởng thức trà, Khánh Ngũ trợt xe lăn tới gần chút, hành lễ: “Phụ thân.”
Tiểu Thất vẫn luôn cúi đầu, lúc này cũng không khỏi hiếu kì nhìn trộm vị bảo chủ trong truyền thuyết liếc mắt một cái vừa nhìn lòng lan tràn cảm khái —— chậc chậc, không hổ là cha Khanh Ngũ, bộ dạng nhìn trẻ lại tuấn mỹ, nhưng bảo chủ dù sao cũng là bảo chủ, khí thế nơi đó tự nhiên sẵn có khiến người vừa thấy đã cảm thấy khiếp sợ, tính tình người này tất nhiên không tốt.
Khanh Vân Tung đối với lễ tiết Khanh Ngũ chỉ là thản nhiên mà đáp lại một tiếng, ánh mắt đảo qua Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất, Tiểu Thất vốn chỉ đứng ở bên cạnh Khanh Ngũ, cảm thấy ngón tay Khanh Ngũ hơi hơi kéo kéo y phục của hắn, lúc này mới hiểu ý, quỳ xuống hành lễ: “Mạc Tiểu Thất bái kiến bảo chủ.”
“Ngươi chính là thiếu niên hôm nay ở trên thành lâu chặn lại kẻ xấu?” Khanh Vân Tung vừa lên tiếng là kể lại sự tích của Tiểu Thất, khiến cho Tiểu Thất giật mình rất nhiều lại có chút đắc ý.
“Đúng là tiểu nhân!” Mạc Tiểu Thất quỳ trên mặt đất cũng không ngẩng đầu, ánh mắt chỉ có thể thấy giầy Khanh Ngũ cùng Khanh Vân Tung.
Trên giầy Khanh Ngũ được khảm trân châu, trên giầy sạch sẽ —— bởi vì hắn không thể đi đường, một đôi chân đặt ở trên bàn đạp xe lăn, mà trên đôi giầy Khanh Vân Tung lại dính không ít bùn, tựa hồ vừa từ chỗ ẩm ướt lầy lội tới.
Khanh Vân Tung nói: “Ngươi nhưng thật ra công phu cũng không tệ, con ta có thể chọn được ngươi làm ảnh vệ, cũng xem như một việc chuyện may mắn.” Những lời này lạnh như băng nhưng có ý khen ngợi, đối với bảo chủ từ trước tới nay luôn lạnh lùng nghiêm nghị mà nói, đây đã là lễ ngộ lớn lao, Tiểu Thất vội vàng dập đầu tạ ơn.
“Đứng lên đi.” Bảo chủ lúc này mới đưa ánh mắt chuyển tới trên người Khanh Ngũ, nói: “Thục Quân, ngươi những năm gần đây quản lý công việc phía sau cũng không có đảm nhiệm chức vị quan trọng, trong lòng có từng có chút oán giận nào với cha?”
Khanh Ngũ trả lời: “Công việc phụ thân giao cho dù lớn dù nhỏ, ta đều nên tận tâm hoàn thành, huống chi công việc phía sau liên quan toàn bộ tới hoạt động hằng ngày trong Khanh Gia bảo, cũng không phải là chức quyền không quan trọng, Thục Quân cảm thấy trách nhiệm lớn lao, không dám chậm trễ.”
Lần này nói toàn vẹn nhưng xa lạ, làm lông mày Khanh Vân Tung nhíu lại.
“Thục Quân, mấy ngày trước đây sau khi ngươi bị phạt, ta nghe nói ngươi có ý phê bình kín đáo.” Khanh Vân Tung gợi mở.
Tiểu Thất trong lòng có chút khẩn trương, nghĩ thầm chứ không phải bảo chủ muốn lấy việc này để sửa trị Khanh Ngũ nữa chứ? Vì thế nhanh chóng sắp xếp lời nói, chuẩn bị khi cần thì đứng ra.
“Phụ thân không cần nghe người khác bịa đặt lời đồn, ta tự nguyện bị phạt, tại sao lại oán giận.” Khanh Ngũ ngược lại đẩy đi không còn một mảnh.
Khanh Vân Tung kéo kéo khóe miệng: “Ngươi sẽ bất mãn, ngày thường ta quả thật rất ít khi quan tâm chiếu cố ngươi, thua thiệt rất nhiều. Hiện giờ Tiểu Tứ đi Tây Bắc giải quyết công vụ, cho nên nhất thời phân đường Giang Nam do hắn quản lí không thể giải quyết —— ngươi quản lý chuyện nhà nhiều năm, năng lực quả thật không tầm thường, cho nên ta nghĩ để cho ngươi giúp Tiểu Tứ xử lý một thời gian, ngươi có bằng lòng hay không?”
“Này…” Khanh Ngũ cảm thấy ngoài ý muốn, phân đường Giang Nam là chỗ giàu có và đông đúc, béo bở nhất là nơi mà mấy thiếu gia muốn đoạt tới tay đến đỏ mắt, phụ thân đột nhiên đem phân đường Giang Nam giao cho mình. Quả thật chuyện này quá mức đột ngột. Coi như mình ngày ấy hướng Khanh Đại cố ý kể khổ, kì thực chỉ là muốn tranh thủ cơ hội Khanh Vân Tung mềm lòng xóa sạch tội danh, nhưng mà phụ thân đột nhiên ra quyết định này, cũng không tránh khỏi không hợp tình lý.
Trong tình hình này, giống như là đột nhiên muốn đem Khanh Gia bảo cho hắn. Khanh Ngũ ánh mắt lóe ra, lòng xoay trăm vòng.
“Phân đường Giang Nam là nơi quan trọng, ta một thân tàn phế, sợ là khó có thể khiến người tin phục …” Khanh Ngũ có chút thoái thác, kì thực là đang thăm dò Khanh Vân Tung.
“Thục Quân, ngươi nghĩ mấy năm nay động tác lén lút của ngươi, ta không biết sao? Ngươi không tiếc vơ vét của cải mượn sức trên dưới Khanh Gia bảo, không phải là vì muốn lót đường để ngươi ngày sau lên cầm quyền hay sao, hiện giờ ta cho ngươi quyền lực, ngươi cần gì làm bộ làm tịch?” Khanh Vân Tung quả nhiên là không nói mềm nhẹ được bao lâu đã lộ ra bản tính, mới mới vừa rồi thật vất vả nặn ra chút tình cha con sâu nặng, lúc này lại lập tức giương cung bạt kiếm, cũng khó trách hắn khi tuổi trẻ gây thù chuốc oán thật nhiều.
Khanh Ngũ vội vàng nói, “Thục Quân không dám cãi lời phụ mệnh!”
Cái này, dĩ nhiên là không lưu đường sống, cưỡng bức Khanh Ngũ đi nhậm chức.
Bên kia Tiểu Thất cũng sắp không nhịn được nhếch miệng ———— mình sẽ theo Khanh Ngũ đi Giang Nam!!! Bảo chủ thật anh minh!!! Một đợt lại một đợt hưng phấn, cơ hồ hun Tiểu Thất đầu óc choáng váng.
Khanh Ngũ thì lại hỏi: “Phụ thân, ta khi nào khởi hành?”
“Ngươi chuẩn bị một chút giao lại công việc, nếu không còn chuyện gì, ngày mốt liền đi đi.” Khanh Vân Tung nhìn chén trà trong tay mình, không chút tình cảm nói, “Giang Nam có mấy chuyện cấp chờ xử lý, ngươi tốt nhất không cần kéo dài thời gian.”
“À… cũng quá gấp đi.” Khanh Ngũ thấp giọng nói, tựa hồ có chút khó xử.
“Không có gì thì đi xuống đi.” Khanh Vân Tung nhìn Khanh Ngũ khuôn mặt giống hệt Thương Minh, không biết sao trong lòng cảm thấy tắc nghẽn.
Vẫn là không thấy thoải mái. Hắn chuyển mắt.
Thấy Khanh Vân Tung căn bản không để ý tới mình, Khanh Ngũ cũng không biết nói cái gì nữa, chỉ đành hành lễ cáo lui.
Tiểu Thất quay người lại, miệng liền lập tức kéo dài tới mang tai, cười đến nỗi có vài phần vặn vẹo.
Khanh Ngũ nhìn Tiểu Thất liếc mắt một cái, không nói gì.
Trở lại Sơ Phong Các, Khanh Ngũ tắm rửa liền trên giường ngủ. Tiểu Thất lại hưng phấn đến mức lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được, cuối cùng đơn giản nhảy xuống giường, bắt đầu chuẩn bị hành trang.
“Tiểu Thất, Tiểu Thất.” Nửa đêm, giọng Khanh Ngũ từ phòng ngủ truyền đến.
Tiểu Thất vểnh tai, cảm thấy bản thân mình thu dọn đồ đạc đã đủ rón ra rón rén.
“Chủ nhân, ngươi muốn cái bô sao? Hay là muốn đại tiện?” Tiểu Thất hỏi.
“Câm miệng! Ngươi tới đây cho ta!”
Nghe được sự tức giận trong giọng nói Khanh Ngũ, Tiểu Thất quả nhiên ngoan ngoãn đi tới.
“Ngươi đang chơi đùa gì nữa? Nửa đêm còn không đi ngủ đi?” Khanh Ngũ tựa vào đầu giường hỏi hắn.
“Thu thập hành lý.” Tiểu Thất ra vẻ kính cẩn nghe theo khoanh tay mà đứng.
“Ngươi rất có tinh thần?” Khanh Ngũ hỏi.
“Dù sao ngủ không được, cho ngươi cái này.” Tiểu Thất đem từ hai túi chăn bông hình chữ nhật lấy ra tới viên bông vải đưa đến trước mặt Khanh Ngũ, “Ngươi dùng cái này chặn lỗ tai, đảm bảo ngủ được.”
“… … Ta có việc muốn ngươi làm.” Khanh Ngũ nói.
“Quả nhiên vẫn là muốn đi ngoài sao?” Tiểu Thất hỏi ý, “Ta đi xách cái bô tới, ta biết cơm chiên Vương đại gia làm không thể ăn nhiều, ngươi còn ăn nhiều như vậy…”
Khanh Ngũ đáp lại: “Ngươi không cần đi xách cái bô, ngươi thay ta đi địa lao một chuyến.”
“Gì?!” Tiểu Thất một chút lờ mờ.
“Ta muốn ngươi bí mật tiến đến địa lao, không được để cho bất kì ai phát hiện, khinh công của ngươi tốt nhất, lúc đương đầu với địch cũng rất thông minh, ta nghĩ ngươi hẳn là sẽ không làm hỏng việc.” Khanh Ngũ phân phó, “Địa lao canh gác cẩn mật, ngươi tới gần chút, ta dạy cho ngươi làm sao trà trộn vào trong.”
“Này, đây là nhiệm vụ sao?” Tiểu Thất ngữ khí kích động có chút phát run, ở bên người Khanh Ngũ lâu như vậy, lần đầu tiên nhận được nhiệm vụ mà một người ảnh vệ có thể làm!
“Là nhiệm vụ, hơn nữa là cực kỳ nhiệm vụ nguy hiểm, ngươi nếu là bị phát hiện, tuyệt đối không thể nói ra là ai sai sử ngươi tới đó. Ngươi nhớ kỹ, nếu như bị phát hiện, ngươi chỉ có một cái đường lui.” Khanh Ngũ cố ý đùa hắn, nói rất nghiêm trọng.
“Ta biết!! Ta nhất định cắn lưỡi tự sát!! Ta tuyệt đối sẽ không bán đứng chủ nhân!” Tiểu Thất nhiệt huyết nảy lên ót, thiếu điều nhảy lên mà thôi. Nói xong lời này, Tiểu Thất cảm thấy máu trong người cũng đã sôi trào.
Hắn rốt cục cũng giống một ảnh vệ chân chính!
Triệu Đại Bảo cực độ khó chịu.
Ăn xong cơm chiều, hắn vốn chuẩn bị chuyên tâm nghiên cứu kiểu dáng quần áo yêu thích của hắn, tranh thủ trước khi ăn tết chuẩn bị cho Khanh Ngũ ăn diện một lần “như hoa như ngọc, xinh đẹp kinh động muôn người”, lại bị thủ vệ thị vệ cưỡng ép mang đi, bảo hắn đi chữa trị cho một tên phạm nhân mới vừa bị bắt.
Nghe nói phạm nhân kia mạnh mẽ xâm nhập Khanh Gia bảo, cuối cùng bị bắt được, nhưng là người này võ công cực cao, khiến cho thủ vệ trong Khanh Gia bảo thương vong vô số, bởi vậy bị Khanh Đại dùng hình phạt nghiêm khắc hầu hạ, buộc hắn nói ra chủ đứng sau màn.
Nhưng người này chỉ nói một câu nhất định phải gặp bảo chủ bằng được, tới chết cũng không mở miệng, cuối cùng bị đánh gần chết, lại bị thượng do dùng khổ hình, xuyên thủng xương quai xanh, đánh gãy xương cốt hai tay hai chân, mắt thấy sẽ chết đi, lúc này mới tìm đến thần y Triệu Đại Bảo vớt cái mệnh.
Triệu Đại Bảo nhìn nam tử một thân nhiễm máu loang lỗ đánh giá vài vòng, mắt thấy người này nội thương ngoại thương nghiêm trọng, chắc không sống nổi.
Triệu Đại Bảo nghĩ thầm cho dù mình thật sự là thần y, cũng không nhất định cứu được người, nhưng mà thủ vệ thế nhưng nói, bảo chủ có lệnh, nếu Triệu Đại Bảo cứu không sống phạm nhân này thì khỏi cần bước ra địa lao nữa.
Người nọ đã hôn mê, sắc mặt xanh tím, hai má bị đánh xanh tím hồng đỏ không thể nhìn ra dạng gì nữa, lúc này chỉ nghe trong miệng hắn thì thào, mơ hồ gọi tên “Giáo chủ… Khanh Vân Tung…”.
Triệu Đại Bảo chỉ có thể dựa theo sự hiểu biết của mình, sức thuốc trị thương tốt nhất mình có, nhưng hắn nội thương trầm trọng, nghe nói bị một chưởng của bảo chủ làm bị thương nặng, chỉ sợ không phải dễ chữa.
Nếu Khanh Ngũ ở đây, hắn có thể dùng công phu gia truyền ngưng bích thần công dẫn dắt, truyền khí vào trong nội thể xung đột với cỗ chưởng lực nóng rực của bảo chủ thì có lẽ người này còn có vài phần hy vọng sống sót.
Ngay lúc hắn hết đường xoay xở, có người báo với hắn là thư đồng mang đồ tới, Triệu Đại Bảo cả kinh, đã thấy thị vệ mang một thiếu niên đội một cái khăn trùm đầu, thiếu niên trùm khăn kia cất giọng ồm ồm: “Lão gia, ngươi quên mang theo ngâm chân để chữa trị cho người bệnh, ta đưa tới cho ngươi.”
Vì thế thiếu niên kia đi tới, đưa lưng về phía thị vệ gỡ khăn trùm đầu xuống, vậy mà là Mạc Tiểu Thất cải trang thành!
“Sao ngươi lại tới đây?” Triệu Đại Bảo vội vàng đi qua, thấp giọng nói.
“Là chủ nhân phái ta đến… Hắn biết ngươi có khả năng sẽ bị gọi tới, cho nên bảo ta đem đồ tới.” Mạc Tiểu Thất đáp, “Ngươi giúp ta tìm xem, trên người phạm nhân kia có phải có một bức vẽ hay không?”
Triệu Đại Bảo vì thế ở trên người tên phạm nhân lật lật, quả nhiên tìm được cuộn tranh hắn giấu ở trong ngực, cuộn tranh đã sớm bị nhiễm máu nhưng đúng là bức họa mà Tiểu Thất từng nhìn qua.
“Tốt lắm, đây là thư chủ nhân giao cho ngươi, bên mặt viết cách châm cứu giữ mạng, hắn bảo ta nói lại cho ngươi biết, sau khi trở về phải còng lưng đọc bảy cuốn sách thuốc.” Tiểu Thất cất kỹ bức họa, đưa cho Triệu Đại Bảo một phong thơ.
“Hừ! Có để cho người sống không!” Triệu Đại Bảo oán hận.
Tiểu Thất lại nói: “Ngũ thiếu còn nói, nhắn lại ngươi trước khi thị vệ đổi ca lúc canh ba phải mau chóng làm xong rồi rời đi, bằng không cho ngươi nếm mùi đau khổ.”
“Gì?” Triệu Đại Bảo không thể hiểu, Tiểu Thất lại trùm lại khăn, đem một cái trâm bạc nhét vào trong ngực phạm nhân, lập tức xoay người rời đi.
Ra cửa, Tiểu Thất đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, Khanh Ngũ thật sự là nói bậy mà! Cái này mà tính là cái nhiệm vụ nguy hiểm gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...