Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Trong trướng bồng, Thu Sắt ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, kỳ lân tiên quân lòng bàn tay định trụ viên Minh Châu, ánh sáng rạng rỡ quang hoa, sau đó cùng long quân độ khí để cho hai cổ thánh khí hội tụ, thông qua Minh Châu chuyển hoán dung hợp, rót vào trong cơ thể Thu Sắt.

Chỉ thấy hai cổ thánh quang trong trướng cực kỳ mãnh liệt, nở rộ chói mắt, quang huy từ khe hở trong lều tràn ra khiến người người trong quân kinh dị.

Đợi quang huy tan hết, sắc mặt của Thu Sắt cũng trở lại như thường, nhưng cả người lại mất ý thức, ngã xuống giường.

“Ma ấn trên người hắn đã được giải trừ, xem ra chấp niệm của tiểu vương tử với Thu Sắt thật sâu đậm a.” Kỳ lân nói.

“Vậy ma ấn trên người ta làm sao trừ?” Long quân hỏi.

“Ngươi a, vị tiểu vương tử kia còn chưa đủ tư cách hạ ấn chú gì trên người của ngươi, ngươi chẳng qua là tạm thời chịu phải ảnh hưởng của ma khí, không có việc gì, không sao cả.” Kỳ lân vỗ lưng của hắn nói, “Theo ta thấy từ khi trở về thần sắc của Thu Sắt dường như đã phát hiện ra chân tướng của ngươi.”

“Ta có cái bí mật gì không thể cho ai biết sao, hừ.” Long quân thu hồi bổn tướng, vẫn là bộ dáng của Khanh Ngũ.

“Ngươi quả thật không có bí mật gì không thể cho người biết, ngươi chẳng qua chỉ là một cái con rồng non nớt hay sao? Có thể có cái bí mật gì.” Kỳ lân che miệng cười nói, “Nếu hỏi ngươi về bí tân ở thiên giới, quả thật ngươi cái gì cũng không biết.”

“Ta không muốn biết.” Khanh Ngũ chớp mắt, “Hiện giờ Thu Sắt không có việc gì, ngươi nên hoàn thành kế hoạch đã định của chúng ta đi a, ta phải ra ngoài tìm Mạt Trừng công tử, nhân cơ hội giả trang hắn, ngươi phẫn thành ta tọa trấn trong quân.”

“Được, dù sao gần đây cũng không có chuyện gì làm, ta sẽ giúp ngươi.” Kỳ lân cười nói.


Lúc này, lão hổ lấy hình người đi vào lều trại, ấp úng tựa hồ muốn nói chuyện gì đó.

“Có chuyện cứ nói thẳng.” Khanh Ngũ đáp.

“Là như vậy…” Lão hổ nói, “Ta nhận được truyền thư từ hổ tộc. Hiện giờ vương tử hổ tộc đã tới tuổi thành niên, dựa theo lệ thường, phải có được sự ủng hộ của hổ thần mới có thể có kế nhiệm—— cho nên, vị Hổ vương tử kia muốn tới đây tìm ta, nhờ ta giám định tư cách kế nhiệm. Bởi vì liên quan tới địa vị của ta tại hổ tộc, cũng giống như địa vị của ngươi trong Kỳ tộc, cho nên…”

“Cho nên, chúng ta tự nhiên sẽ xem Hổ vương tử như thượng khách mà đối đãi, để hắn cảm động và nhớ nhung uy nghi nhã đức của hổ thần, tuyệt không ném mặt mũi của ngươi, có đúng không?” Khanh Ngũ khôn khéo cỡ nào chứ, vừa nghe đã hiểu rõ.

“Ừ, chính là như vậy.” Hổ con phẫn nộ đáp, dù sao hắn cũng biết mình ngày thường ở trước mắt đám người Khanh Ngũ chính là hình tượng gì. Bởi vì chột dạ, không tự chủ được cho nên liền biến thành hình thái lão hổ, cúi đầu ngồi xổm ngồi dưới đất.

Tiểu Thất không khỏi hỏi: “Cái vị Hổ vương tử cũng là Bạch Hổ sao?”

“Ấy, là hoàng mao.” Lão hổ đáp, “Có điều tuy hắn không phải Bạch Hổ, nhưng cũng là bộ tộc thần hổ cực kỳ cao ngạo, các ngươi phải chiêu đãi cho tốt.”

“Ai quan tâm hắn gọi cái gì, dù sao cũng chính là một con hổ lông vàng!” Tiểu Thất đáp, vì thế lông vàng đã định là biệt danh của Hổ vương tử sắp sửa tới đây làm khách.

“Này, Tuyết Điện, con hổ lông vàng kia nhỏ tuổi hơn ngươi đi?” Rồng bộ vuốt thăm dò đồng thời vươn tay xoa xoa lông mao trên đầu lão hổ, sờ a sờ! Lão hổ đã bất đắc dĩ sớm tập thành thói quen.

“Ừ, nhỏ hơn ta rất nhiều.” Lão hổ đáp.


“Như vậy chỉ là tiểu lão hổ?” Rồng bộ vuốt bắt đầu ảo tưởng —— lông xù lật cái bụng của tiểu lão hổ, chơi thật vui a!

“Cũng không tính là tiểu lão hổ.” Bạch Hổ = = hắn biết, rồng bộ vuốt nghĩ cái gì, nhưng hắn mới không nói ra! Bộ vuốt chết tiệt! Ngươi cho là toàn giới tiên linh ai nấy đều ngu ngốc giống ngươi hay sao!

“Muốn chuẩn bị sữa nai không?” Khanh Ngũ hỏi.

“Không cần, không được ở trước mặt hắn đề cập tới việc uống sữa, sữa nai chỉ có tứ linh thú mới có tư cách uống!” Bạch Hổ nghiêm túc nói.

“Thật không nghĩ tới, hổ tử cũng có một ngày ngại ngùng đứng đắn như vậy.” Kỳ lân cũng nhịn không được vươn tay cùng sờ đầu hổ con.

“Hừ.” Lão hổ thật sự là bị Khanh Ngũ dạy dỗ ngoan hơn nhiều, chỉ hừ một tiếng cũng không nói gì thêm, nếu là trước kia bị xoa đầu sớm chừng đã phi thường nóng nảy.

“Đúng lúc ta với Tiểu Thất sắp đi ra ngoài một chuyến, căn cứ theo tình báo, Mạt Trừng công tử đang trên đường sắp sửa đi qua khe Vân Sơn, chỗ kia phong cảnh tráng lệ, dưới chân núi có cứ điểm của Thương Minh giáo, có thể dùng nơi đó để chiêu đãi khách nhân.” Khanh Ngũ đáp.

“Vậy mang theo Thu Sắt cùng đi đi.” Kỳ lân nói, “Long khí trên người của ngươi, rất tốt cho việc khôi phục của hắn.”

Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất khổ bức mà nhìn kỳ lân —— ngươi không nhẫn được việc muốn đẩy cái tên khổ bức lên người chúng ta đi…


Phía trên sơn đạo, xe ngựa xóc nảy gập ghềnh đi qua, lão hổ lại hóa thành bộ dáng thiếu niên, bất mãn ngồi ở trong xe nói: “Vì cái gì không thể trực tiếp bay qua, mà muốn phiền toái như vậy.”

“Đây là trong cuộc sống thường nhật, dựa theo quy củ của thiên giới không thể quấy nhiễu.” Khanh Ngũ nói.

“Ngươi từ khi nào trở nên dong dài y như kỳ lân vậy?” Lão hổ lập tức phát giác ra lời mình nói không đúng, rồng bộ vuốt hắn vốn có khát vọng trở thành siêu cấp giả trang nhân vật a!

“Long quân nói cũng phải, có điều…” Thu Sắt ngồi một bên yên lặng nói, “Chính là linh thú không đủ tuổi, lý nên nên ở trên tiên đảo tiếp thu dạy bảo nuôi dưỡng, mà không phải lăn lộn ở thế gian…”

“Thu Sắt, kỳ lân chính là có ý đem hắn đặt ở trong cuộc sống ma luyện, điểm này ngươi không cần phải lo ngại, có ta dạy hắn, không sai được!” Lão hổ tự đại nói.

Thu Sắt hết chỗ nói rồi, quay về với sự trầm mặc.

Nửa ngày, hắn lại thốt ra một câu: “Kỳ lân tiên quân bảo ta chỉ long quân môn thuật pháp với môn tu luyện nhập môn.”

“Ngươi với chút pháp lực đó có thể dạy hắn cái gì? Ma vương tử nhẹ nhàng chạm một cái là bị thương cho đến giờ chưa khỏi.” Lão hổ phun tào.

Vì thế Thu Sắt lại buồn bực.

“Lão hổ ngươi bớt nói đi một tý!” Khanh Ngũ vội vàng chặn lại, “Thu phu tử chớ trách, là Tuyết Điện không biết ăn nói.”

Khanh Ngũ hàng này lời nói ngọt như mật, có thể nói là bản tính hiện giờ ở trước mặt Thu Sắt đã bộc lộ, sớm không còn cố ý ngụy trang thành vị long quân lãnh tình như ban đầu. Kỳ lân thuận miệng đề xuất, hắn đã đem Thu Sắt xem thành phu tử, lời nói ôn nhu cung kính, làm Thu Sắt suýt nữa nghẹn chết.


Trách không được kỳ lân tiên quân nói tiểu Bạch Long hàng này cực kỳ giảo hoạt, rất biết thuận thế mượn nước đẩy thuyền, nếu đem hắn về tiên đảo nuôi, Tiểu Long này không phải sẽ rất nhàm chán hay sao, không biết chừng sẽ quậy đến mức thiên giới bị xáo trộn không ra hình dạng ấy.

“Ta… chỉ là tiên nô mà thôi, long quân chớ khách khí như thế…” Thu Sắt đỏ mặt đáp.

Thương Minh giáo nhận được tin tức của Khanh Ngũ, sớm đã đem cứ điểm trên Văn Sơn dọn dẹp chỉnh lý, trở thành biệt uyển cực kỳ sạch sẽ lịch sự tao nhã. Khanh Ngũ chính là thiếu chủ, tương lai sẽ tiếp nhận Thương Minh giáo, cho nên khi hắn giá lâm, người người phi thường cung kính, đối đãi như chủ nhân.

Khanh Ngũ bấm đốt ngón tay canh thời gian cực chuẩn, bọn họ vừa tới không quá nửa ngày, lão hổ liền ngửi được khí tức của đồng tộc, liền mang Khanh Ngũ một đường tới trên vách núi chờ đợi. Quả nhiên trong tảng mây mang theo khí thế lôi đình ngàn quân tụ đến bên này.

Cuồng phong đột nhiên nổi lên, nhất thời cát đá tung bay khắp nơi, khiến cho người ta không thể mở to mắt, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng hổ gầm ẩn ẩn, trong sương mù, Khanh Ngũ nâng tay áo chắn gió lại thấy mây nùng đáp xuống, một thân ảnh từ bên trong đi tới.

“Hổ tộc Hổ Vũ bái kiến hổ thần, long quân.” Tiếng nói trầm thấp bá đạo phát ra từ trong miệng nam tử khôi ngô đang quỳ trên mặt đất trước mắt.

Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất lập tức cứng lại rồi.

Tiểu lão hổ lông xù… ở đâu rồi… (⊙⊙)

“Tiểu Vũ, ngươi trưởng thành rất nhiều a!” Lão hổ tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Hổ thần đại ca!” Nam tử tựa hồ có chút kích động, trong mắt đều là sùng kính.

Xem ra hình dáng của vị Hổ vương tử này còn lớn hơn so lão hổ mười mấy tuổi a! Khanh Ngũ với Tiểu Thất hỗn độn trong gió rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận