Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

“Rồng bộ vuốt này, ngươi có biết các thần tiên trên giới tiên linh tăng tiến tu vi như thế nào không?” Lão hổ ngồi ở trên vách núi cao cao hỏi Bạch Long đang thưởng thức bộ vuốt mới của mình đối diện mình.

“Không biết.” Rồng con chính là rồng con, không để tâm tới giờ học.

“Hôm nay đầu tiên ta sẽ dạy ngươi một chút kiến thức cơ bản.” Hổ con quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi nhìn kỳ lân với phượng hoàng xem, bọn họ đều là khắc khổ tu luyện mới có được một thân tu vi siêu quần như vậy, chỉ cần chúng ta đốc xúc nhau, chăm chỉ khổ luyện, sớm muộn gì cũng có thể đạt tới cảnh giới đó.”

“Hử?” Rồng có bộ vuốt quỳ rạp trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn hắn, “Là ngồi thiền hay là niệm kinh? Hay là làm việc tốt tích mới xem là tu luyện?”

“Giống như thế này này, làm theo ta.” Hổ con đột nhiên dùng móng vuốt bự bự đánh về vách đá phía đối diện, sau đó bắt đầu mài mài, vừa mài vừa thoải mái kêu rên ô ô, cái đuôi vung vung, trông rất vui vẻ.

“Mài móng hửm?” Rồng con tuy cảm thấy cái việc này rất kỳ quái, nhưng vẫn dùng răng nanh kéo rớt bộ vuốt, cũng học theo đặt chân trước ở trên vách đá, bắt đầu mài.

Kết quả nó phát hiện, quả nhiên mài móng vuốt làm long tâm tình vui vẻ!

Vì thế hai hàng mài móng mài đến quên cả trời đất, in dấu trên vách đá.

“Đây là tu luyện à?” Rồng con một bên hỏi han Hổ con.

“Đương nhiên không phải! Tu luyện chính là ngồi thiền, vận công, niệm kinh với làm việc thiện nha! Bằng không ngươi cho làm cái gì? Ta chỉ cung cấp cho ngươi một phương thức giải trí thôi!” Hổ con đơn thuần chính là muốn mài móng vuốt mà thôi.

“Ngươi chỉ vì cái chuyện nhàm chán này mà kéo ta đang bận trăm việc quân cơ kêu tới đây…” Rồng có bộ vuốt = =


Mà Tiểu Thất đứng ở một bên, đã cười muốn đau bụng —— không sai, chính là hai con đứng trên vách đá mài móng vuốt thật sự quá buồn cười!

Sau khi trở về, Tiểu Thất kiểm tra hai tay của Khanh Ngũ: “Móng tay không bị mài hư đi?”

“Không, ngược lại mài đến sáng bóng, thực thoải mái.” Khanh Ngũ xòe hai tay ra cho Tiểu Thất xe.

“… Thật sự rồng là sinh vật không thể nói lý.” Tiểu Thất cảm khái.

Rốt cục, Khanh Ngũ phải dẫn đại quân Nam triều chậm rãi xuất phát. Cùng lúc Khanh Ngũ một đường dẫn binh viễn chinh, ngoài bóng ma chiến tranh còn có đám người Hắc môn muốn báo thù, hơn nữa còn có đoàn ám sát của quân địch, trên người Khanh Ngũ gánh vác áp lực không nhỏ.

Nhưng Khanh Ngũ luôn nói nói cười cười, ung dung thong dong là đủ biết hắn độ lượng phi thường, chưa từng đặt những việc trong mắt. Hơn nữa bên cạnh hắn còn có Tiểu Thất tràn đầy tự tin, chỉ cần Tiểu Thất ở bên cạnh, thiên hạ làm gì có ai có thể thương tổn được Khanh Ngũ. Hai người từ lâu đã không còn là mối quan hệ chủ tớ, mà là chiến hữu thân mật tin cậy có sự ăn ý lẫn nhau sớm đã không cần dùng ngôn ngữ để giao lưu.

——————————————————

Thác đổ xuống suối nguồn, hoa bay theo gió, một khắc này tiên giới thật an tường. Kỳ lân tiên quân dựa bên bãi đá, tay cầm ly rượu thanh ngọc, thản nhiên phẩm rượu.

“Rượu Tà Thần, quả nhiên kình lực phi phàm, dư vị nồng đặc.” Kỳ lân nhắm mắt cảm khái.

Không ngờ, đang lúc hắn hết sức thư thái, một đạo long khí đột nhiên từ trên không đánh xuống. Chỉ thấy trước mắt rực rỡ quang hoa, sau khi ánh sáng chói mắt tan đi, từ bên trong xuất hiện một vị tiên quân với đầu tóc dài màu tím bạc, khí khái phi phàm tuyệt dật. Vị tiên quân nọ vận quần áo màu trắng tuyết, thắt lưng giắt bội ngọc màu tím, đầu đội long quan bạch ngọc Minh Châu, đôi mi thanh tú dương cao, mắt như sao sâu như u đàm, từ long tông ban đầu biến ảo trở thành tuyết tông càng khiến dung nhan của hắn như tuyết, mỗi cử động giơ tay nhấc chân đều vô cùng tao nhã tôn quý, long khí tán dật, khiến người khuất phục.

“Ồ, phong độ tiên quân thật sự nhẹ nhàng tôn quý, kỳ lân có lễ.” Kỳ lân miệng mỉm cười, dứt lời đứng dậy, vươn tay nâng bàn tay của đối phương, “Mấy ngày không thấy, pháp lực long quân lại tinh tiến hơn nhiều, khiến người ta thán phục. Không biết hôm nay long quân ghé qua là có chuyện gì?”


“Khanh Ngũ gặp qua kỳ lân tiên quân.” Long quân mở miệng, vẫn như trước tự cho mình là phàm nhân.

“Không cần đa lễ, mời ngồi đi.” Kỳ lân biết hắn không thể đứng lâu, dìu hắn đến ghế đá ngồi.

“Tiên quân ngày hôm trước ghé xuống thế gian, tại hạ khẩn cầu tiên quân giúp nhân gian tránh khỏi mối hoạ chiến tranh, hiện giờ đại chiến hết sức căng thẳng, Tiểu Long trong tâm cảm thấy may mắn, cuối cùng khẩn cầu, không hy vọng sinh linh đồ thán!” Long quân ngồi trên ghế đá hơi hơi khom người nói.

“Ngươi vốn dĩ là long quân, trong tay cầm hoàng quyền thiên hạ, lại như gà mẹ ấy, ngươi bảo ta mặt mũi của kỳ lân ta để ở chỗ nào hả ——kể từ hôm nay ngươi không cần hướng ta khẩn cầu cái gì, ngươi muốn thì tự mình thực hiện.” Kỳ lân phất tay áo đưa lưng về phía hắn nói.

“Hả? Chẳng lẽ Tiểu Long hiểu sai ý, ngày đó tiên quân có ý thăm dò ta, bảo ta tới đây gặp mặt —— chẳng lẽ không phải vì muốn diệt trừ mối họa chiến tranh sao?” Long quân cố ý nói, kỳ lân ngày ấy rời đi, khẩu khí có lệ, còn cố ý trừng mắt nhìn hắn.

Trong lòng Khanh Ngũ liền hiểu rõ, biết kỳ lân lần này có việc muốn nhờ, vì thế cố ý đề xuất yêu cầu, rõ ràng muốn kỳ lân làm vụ giao dịch công bằng.

“Ngươi còn thông minh gấp đôi con hổ ngốc kia!” Kỳ lân không thèm vờ vịt nữa, quay đầu, rốt cục lộ ra nụ cười cáo già, “Ngày đó ngươi cũng giảo hoạt hơn hắn nhiều, còn dám giao dịch với ta. Được rồi, nếu ngươi hoàn thành xong việc của ta, ta sẽ đáp ứng ngươi, giúp ngươi tiêu trừ chiến sự. Đến, uống rượu nào.”

Long quân nhíu mày nhìn ly rượu Tà Thần, chối từ: “Đa tạ, Tiểu Long không uống rượu.”

“Ngày sau ngươi sẽ biết rượu này tốt.” Kỳ lân một hơi cạn sạch, sau đó nói: “Ngươi đi theo ta.”

Kỳ lân bắt lấy cánh tay long quân sau đó mang bay lên ngân hà, long quân không có thói quen dùng hình người bay giữa mây, thân hình có chút lay động, bị kỳ lân chặn ngang mới ổn định, nói: “Như thế này người trước cứ như thế, đừng cho cho người ta nhìn ra ngươi là con rồng con.”


“Chúng ta tính đi đâu?” Long quân nghi hoặc hỏi.

“Lên thượng giới, tất cả các vị tiên linh đứng đầu trên thiên giới đều sẽ tham gia, thương thảo việc trùng kiến lại trật tự thiên giới —— phượng hoàng hiện giờ đang bế quan, hổ tử rất càn quấy, lên đó chỉ biết hết ăn là uống, thân là tứ linh một phương ta không thể một mình đi tới đó được. Hiện giờ ngươi đã có thể hóa thành hình, vừa vặn đi dự tiệc với ta, giúp thiên giới hiến một phần lực.” Kỳ lân đáp.

“Ngươi sẽ làm thiên đế à?” Long quân hỏi.

“Có làm thiên đế hay không, phải do mọi người đề cử.” Kỳ lân đáp.

“Cần ta điều đình không?” Long quân hỏi. Ý là có cần tương tác gì không.

“Này, đừng để đám người bè lũ xu nịnh giở thủ đoạn phá hỏng tiên hội, đây là giới tiên linh, làm gì có nhiều tâm cơ so đo như vậy, bị người biết, mấy vạn năm tới ta đừng hòng ngẩng đầu! Ngươi thành thật đi với ta là được —— ngươi a, chính là có khi quá cứng đầu, ngươi với hổ tử ngốc kia chính là hai tên nhóc cực đoan!” Kỳ lân vỗ đầu của hắn.

“Được rồi, ta sẽ ngoan ngoãn không phát biểu ý kiến là được.” Long quân đáp.

“Đến tiên giới, ta tự nhiên cũng không có khả năng luôn ở bên cạnh ngươi, ngươi hành động có chút không tiện, đến lúc đó ta sẽ an bài người dìu ngươi, ngươi không nên lo lắng.” Kỳ lân vẫn rất tri kỷ. Sau đó hắn hỏi: “Ta biết y phục, lông mao của ngươi còn có giầy được biến thành từ long lân với long tông, những ngọc bội kia là do ngươi biến từ pháp khí, là có cái pháp lực gì đặc biệt hiệu quả?”

“Ta không biết.” Long quân đáp.

“Để ý như vậy làm cái gì? Ngươi cho rằng ta hỏi thăm rồi lát nữa sẽ vô lương tâm đánh tráo hay sao?” Kỳ lân lấy miệng mồm gia trưởng dạy bảo.

“Ta thật sự không biết. Biến ra chính là như vậy.” Long quân vẻ mặt ấm ức nói.

“… …” Quả nhiên là rồng con, cái gì cũng không biết…

Kỳ lân thở hắt ra, nói tiêo1: “Lát nữa đừng đi nói lung tung, để người ta phát hiện ra lai lịch của ngươi. Còn có không được biến về nguyên hình khiến người phát hiện ngươi là rồng con. Nghe nói mấy hôm trước ngươi với hổ tử ngốc kia đi mài móng vuốt, chuyện ngốc nghếch như vậy mà ngươi cũng làm! Ngươi chính là người nối nghiệp tiên đảo mà ta chọn người, về sau phải uy nghiêm giống ta, để làm được việc lớn thì đừng làm những việc ngốc như vậy nữa.”


“Ta có khó nhìn như vậy sao.” Long quân hừ lạnh một tiếng, “Kỳ lân cũng có móng vuốt đi, lão hổ nói kỳ lân cũng cần mài móng vuốt, sinh vật có móng vuốt đều phải mài móng vuốt.”

“Đừng có tiếp tục cái đề tài này… Thật sự rất mất hình tượng …” Kỳ lân cúi đầu che mặt, “Tốt lắm tốt lắm, ta đã nói với ngươi, các đời long quân đều dùng mặt lạnh lập uy, nổi danh cao ngạo lạnh lùng, đến lúc đó ngươi phải dùng chiêu này ngồi ở bên cạnh ta thì tốt rồi, người khác nói gì cũng đừng để ý tới.”

“Đây không phải là phong cách của ta…” Long quân vốn là nói người khiêm tốn ôn hòa bộ không tốt sao? Nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của kỳ lân, liền thu hồi nửa câu sau, gật gật đầu.

Khi nói chuyện, kỳ lân đã kéo long quân vào bên trong tiên hội.

Long quân ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trên chín tầng trời, tầng mây cuồn cuộn, huyền phù to nhỏ trôi nổi, trong đó chủ đảo to nhất,um tùm tầng tầng lớp lớp, lóe ra dải sáng ngũ sắc. Đứng từ đây có thể nhìn ra, chủ đảo tung hoành có thể đạt tới ngàn dặm, vô số điểm sáng, dần dần hội tụ tới phía trên chủ đảo.

Thì ra những điểm sáng kia, đều là tiên nhân tới tụ họp. Quy mô long trọng này, có thể so với màn đêm ngân hà, làm long quân mở mang tầm mắt rồi.

Đợi hai người bay tới gần một chút, mới nhìn rõ chủ đảo cao nhất đứng sừng sững nơi lầu các điện ngọc, hình cung khuyết tráng lệ.

Dưới cung khuyết chính là cửa chính, bậc thang bạch ngọc thẳng tắp kéo dài hat xuống, hai bên bậc thang là hàng tiên nô thẳng tắp đứng cung nghênh chúng tiên, chỉ có khách nhân tôn quý đến thì hai bên tiên nô mới đồng thời hành lễ.

Lúc kỳ lân dẫn theo long quân hạ xuống đám mây ngũ sắc, bước lên trên chủ đảo, không chỉ tiên nô, toàn bộ tiên nhân ở đây đều hành lễ hai người, đủ thấy địa vị của tứ linh tại thiên giới.

Kỳ lân làm như sớm thành thói quen, mỉm cười, mang theo long quân đặt chân trên bậc thềm bằng ngọc, vì chiếu cố long quân, kỳ lân vận một đạo thuật pháp, đám mây ngũ sắc dưới chân hai người không đáp xuống lại tiếp tục bay thắng vào trong đại điện.

“Chủ nhân.” Tiên nô tiên đảo ở ngoài điện, nhìn thấy kỳ lân đi vào, liền đồng loạt tiến lên hành lễ. Những người này đã được chủ nhân phân phó dò đường dọn dẹp, an bài chỗ ngồi, kỳ lân chỉ một người thanh niên khuôn mặt thanh tú mặc thanh sam nói: “Thu Sắt, ngươi tới dìu long quân, ngày sau ở tiên đảo, ngươi liền đi theo long quân, về sau không cần gọi ta là chủ nhân, mà phải gọi long quân là chủ nhân.”

“Vâng.” Từ sắc mặt thanh niên nhìn không ra buồn vui, rất lãnh đạm. Bởi vì Khanh Ngũ rất ít tới tiên đảo, cho nên đám tiên nô này không biết hắn, Thu Sắt cũng không ngoại lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận