Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chuyện nhỏ của Đại Bảo và Đại Ngư

Trong tẩm cung của Dận hoàng tử có một cái ao sen, một nửa tòa tẩm cung dựng đứng trên mặt nước trông cực kỳ phong nhã kỳ thú. Lúc trước tẩm cung này là do hoàng đế đặc biệt xây cho mẫu phi Đại Bảo, nhưng chẳng qua bà cũng chỉ là mỹ nhân trong nhất thời nhận được sủng ái, qua một thời gian thì Điện Hà Phong rất nhanh bị người bỏ quên.

Hiện giờ, mẫu phi đã mất, điện Hà Phong được ban cho Dận hoàng tử. Ao sen trong điện bị bỏ hoang nhiều năm không có người chăm sóc đã bị héo rũ, thế nhưng từ lúc Dận hoàng tử vào ở thì trở nên tốt tươi. Dận hoàng tử tự mình trồng hoa sen, nghe nói là vì một người nam nhân.

Ai nấy đều rõ, cái vị thái giám kè kè bên cạnh Dận hoàng tử suốt ngày kỳ thật căn bản không phải là thái giám, mà là một tên nam sủng, không biết đã dùng thủ đoạn gì mê mệt khiến hoàng tử đưa từ bên ngoài vào thị tẩm. Ngoại trừ hoàng tử, người nam tử kia căn bản không để ý tới bất cứ kẻ nào, hơn nữa mỹ mạo của hắn vô song, cố tình thái độ cực kỳ ngạo mạn, hạ nhân chỉ nghe hoàng tử gọi hắn là “Ngư nhi”.

Vào đêm, hoàng tử sẽ đuổi tất cả đám người hầu đi, trong tẩm điện cũng chỉ còn mỗi mình hắn với Ngư nhi. Mà lúc này, thời khắc vui sướng trong ngày của Đại Bảo cũng bắt đầu.

Đại Ngư công tử để một lọn tóc rơi trên đầu vai, trên người chỉ mặc mỗi một tầng sa y mỏng manh, dáng người mơ hồ ẩn hiện qua tầng sa, Đại Ngư mặt mang theo nụ cười mỉm, chân trần nhẹ nhàng bước vào trong ao sen.

“Đại Bảo, ngươi biết cái gì gọi là cá nước thân mật đi?” Đại Ngư nửa người đã thấp thoáng chìm trong vườn sen, nụ cười còn tươi thắm hơn của đóa hoa.

Những đài sen từ lúc hắn bước vào thế nhưng xòe cánh, khiến cho hương hoa phiêu bồng khắp nơi.


“Có ngươi, chính là cá nước thân mật.” Đại Bảo ngồi trên sàn nhà, trong tay cầm một đầu dải vải, một đầu khác nằm trong tay Ngư công tử. Chỉ thấy Đại Bảo cầm lấy cái mâm trên mặt đất, nhẹ nhàng đặt chén rượu bạc trong mâm lên trên dải vải, chén rượu cứ thế vững vàng dịch về phía Ngư công tử, trong lúc đó thế nhưng không vẫy ra một giọt.

Đại Ngư tiếp được chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mặt mày mỉm cười: “Quả nhiên là rượu ngon.” Dứt lời tay khẽ lật, chén bạc rơi vào trong ao, rượu ngon hòa vào nước khiến ao sen dâng lên một tầng sương mù mỏng manh, hương sen hòa lẫn mùi rượu càng khiến người mê say.

Đây còn không phải là ao rượu trong truyền thuyết thì là gì?

Đại Bảo sảng khoái nở nụ cười: “Tối nay, chúng ta không say không nghỉ.”

Thanh sắc tràn đầy, ý loạn tình mê. Không thể phân rõ là say vì rượu, hay là người tự say, chỉ nhớ rõ hương vị ngọt lành kia nếm thế nào cũng không đủ, rượu ngon, cùng thân thể đều khiến người say mê, khó có thể tự kềm chế.

Hắn đã muốn cùng Ngư nhi hòa thành một thể, trong làn nước, tại ao sen hòa hợp thành một thể.

Đây là thời khắc diệu kỳ đẹp đẽ nhất.


Hắn đã đạt đến cảnh giới.

Ngay trong thời khắc diệu kỳ này, Đại Ngư ở dưới thân hắn phát ra từng hồi rên rỉ tiêu hồn ————

“Đại Bảo!! Mau cùng ta đi gặp Ngũ thiếu!!!”

Này!

Rõ ràng là giọng của Tiểu Thất.

Đúng vậy, tiếng kêu như quỷ gọi hồn bên ngoài cửa quả là thanh âm sát phong cảnh!! Thậm chí vượt xa tiếng rên rỉ tiêu hồn của Đại Ngư công tử!!!

“La hét cái gì!!! Hơn nửa đêm quấy rầy chuyện tốt của người ta!!” Đại Bảo nóng nảy.

Đại Ngư công tử há mồm, cuối cùng cũng mở miệng: “Kỳ thật, ta tính nói cho ngươi biết, bây giờ rõ ràng là ban ngày ban mặt, trời đầy mây.”

Đại Bảo xem ra đã thần hồn điên đảo đến ngày đêm cũng chẳng phân biệt được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận