Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Thời điểm Tiểu Thất xách bao lớn bao nhỏ về phòng thì thấy Khanh Ngũ đang cùng Hỏa hồ ly chơi vô cùng vui vẻ. Con hồ ly ngốc liếc Tiểu Thất một cái, thế nhưng không nhận ra Tiểu Thất chính là người bên cạnh ác long, vì thế tiếp tục nằm ở trên đùi Khanh Ngũ lộ ra cái bụng trắng trẻo, bày đủ các tư thế làm nũng.

“Ngũ thiếu… con hồ ly kia rất thích ngươi, nếu không cũng đừng đem hắn lột da nữa.” Tiểu Thất mở miệng.

“Lột ngươi thì có! Lột cả nhà ngươi!! Công tử rất yêu thương ta! Sẽ không bao giờ lột da ta!” Hồ ly nhe răng nanh dọa dẫm Tiểu Thất.

“Giữ lại nuôi đi.” Khanh Ngũ gãi cái bụng hồ ly.

“Được rồi.” Tiểu Thất = = “Ngũ thiếu, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Lúc này hồ ly mới lưu luyến không rời nhảy từ trên đùi Khanh Ngũ xuống, Tiểu Thất vào phòng lấy đồ, sau đó lại đi ra, thế nhưng trực tiếp ôm Khanh Ngũ từ trong xe bước thẳng vào phòng trong.

Lúc này hồ ly nhảy tới bên người thỏ béo, dùng móng vuốt chọt thỏ con đang ngủ say, rất rõ ràng con thỏ này vẫn còn đang ngủ ngon! Nước miếng cũng chảy cả ra!!

“Ồ? Hồ ly? Chúng ta còn sống?” Thỏ con mở đôi mắt nhập nhèm hỏi chuyện.

“Ngu ngốc!!” Hồ ly thật muốn một ngụm cắn chết nó.

Thỏ béo đi theo hồ ly đến cửa phòng, sau đó lia mắt phía vào chợt thấy Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ đang dùng bữa, thỏ béo dù sao so cũng hơn hồ ly mấy trăm năm tu vi, nó mở to đôi mắt đậu đen tròn tròn, nhìn Khanh Ngũ chớp rồi lại chớp, sau đó hỏi hồ ly: “Ngươi nói, vị kia chính là công tử đã cứu chúng ta?”

“Đúng vậy! Công tử là một người cực kỳ cực kỳ tốt bụng trong lúc chúng ta bị long khí gây thương tích cứ ở lại chỗ công tử dưỡng thương đi.” Hồ ly đôi mắt lấp lánh nói.

“Ầy… Ngươi không biết đây là một chuyện rất nguy hiểm sao?” Thỏ tinh nghiêng đầu hỏi. Bọn họ đang dùng thú ngữ, con người sẽ không nghe được cuộc nói chuyện này, bởi vậy nó cũng không lo sẽ bị nghe người nghe thấy.

“Nguy hiểm gì chứ? Chỉ có con thỏ nhát gan nhà ngươi mới có thể sợ hãi rụt rè! Nhìn đây!” Hồ ly khoe khoang bước vào phòng trong, ngồi xuống bên chân Khanh Ngũ, sau đó cái đầu cọ cẳng chân của Khanh Ngũ.

Khanh Ngũ cười tủm tỉm gắp miếng sườn chua ngọt cho hồ ly ăn, hồ ly đắc ý ngậm miếng sườn trở về, đặt nó xuống mặt đất rồi nói: “Nhìn thấy chưa, công tử đối xử với ta tốt lắm ” dứt lời thỏa mãn gục đầu xuống gặm xương.


“… Phải không?” Thỏ tinh buồn rầu nhìn nhìn Khanh Ngũ, nếu như nói ra chân tướng sự thật thì bọn nó thật sự sẽ bị ác long này ăn luôn đi? Lỗ tai nó khẽ run rẩy.

“Ngũ thiếu, đám mao hàng này thật nghe lời ngươi.” Tiểu Thất nói.

“Ngươi chẳng phải cũng rất phục tùng sao?” Khanh Ngũ vươn tay sờ sờ đầu của hắn.

“Đừng so sánh ta với đám mao hàng kia!! Ta chính là ảnh vệ đệ nhất thiên hạ…” Tiểu Thất lầu bầu bới cơm, nhưng cũng không phản kháng cái vuốt ve của Khanh Ngũ.

Đã quen với việc ở bên cạnh hắn an tâm ăn cơm như vậy rồi.

Cái loại cảm giác an tâm này, đại khái chính là “hạnh phúc” nhỉ?

Cuối cùng lão hổ cũng đã tới kinh thành. Lão hổ biến hình người, là một vị thiếu niên phóng khoáng trong tư thế oai hùng phấn chấn, mày giác anh tuấn, đi trên đường có chút khiến người chú ý.

Hắn đương nhiên biết cách tìm ra thằn lằn, linh thú có cái mũi cực thính, huống chi hắn ở trên người thằn lằn trộm thả điệp hương dễ dàng tìm được người.

Nhưng lão hổ trăm triệu lần cũng không thể ngờ tới, trong tối trăng sáng tỏ trước mặt hắn thế nhưng lại trình diễn một màn ngựa phát cuồng chạy như điên trên đường cái.

Kỳ thật hắn không phải cố ý làm người tốt, nhưng đứng ở giữa đường hết nhìn đông lại nhìn tây nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, hiển nhiên lão hổ đã bị con ngựa chạy như điên phóng tới dọa cho toát mồ hôi hột, con ngựa trực tiếp ngã gục rồi sùi bọt mép, vì thế vị tiểu thư sắp bị ngựa điên giày xéo đã được cứu một mạng.

Vì thế, vị tiểu thư này thật ra là vị thiên kim của một vị quan lại trong triều, vừa gặp Bạch Hổ đã yêu, nhất quyết mời mọc Bạch Hổ tới nhà để cảm tạ ơn cứu mạng của hắn.

Đúng lúc bụng của lão hổ có chút đói, cũng không từ chối bước thẳng vào quý phủ nhà người ta —— Thì ra phụ thân của vị tiểu thư này chính là một vị võ quan trong kinh thành, sau khi tìm hiểu rõ ngọn nguồn sự tình thì khen không dứt miệng thân thủ của Bạch Hổ, lại nhìn trúng Bạch Hổ, muốn kén chàng rể hiền cho nên cực lực đề cử Bạch Hổ đi thi võ.

Bạch Hổ cảm thấy trò này thật thú vị, liền mở miệng nhận lời, còn đặc biệt dùng cái tên “Hồ Tuyết Điện”, vừa mới vị này võ quan liền phụ trách võ giơ lục danh một chuyện, liền làm việc thiên tư một chút, sau đó vị quan kia cho tên Hồ Tuyết Điện vào trong danh sách cuộc thi võ, cũng luôn miệng dặn dò, ba ngày sau nhất định phải đúng giờ tới thi.


Vì thế hổ ngốc nhận lấy số ngân lượng do nhạc phụ tặng tìm được chỗ ở hiện tại của rồng bộ vuốt.

Rồng bộ vuốt còn có hình có dạng giống như thật lật xem phụ lục điển tịch, ngồi chờ lão hổ mấy ngày nay. Hắn ngồi ở trong sân, vừa sờ hồ ly với thỏ, vừa đọc sách. Lại nói trên người rồng bộ vuốt có phong ấn của Ngư cha, che giấu long khí dạt dào trên người, cho nên hồ ly không cảm giác được long khí trên người Khanh Ngũ.

Nhưng lão hổ cũng không phải hàng vô dụng. Đợi tới khi lão hổ thô lỗ đá văng cánh cửa thì cái khí tức bá đạo của thú vương hiển lộ khiến cho thỏ tinh sợ tới mức giẫm phải chân, lăn ra bất tỉnh. Mà hồ ly bị lão hổ dọa sợ tới mức lủi ra đằng sau.

“Này, thằn lằn, ta tới rồi đây.” Hổ con đỉnh đạc chào hỏi.

Rồng bộ vuốt = = đột nhiên cảm nhận được cảm giác khổ bức tràn trề.

Khốn kiếp, cái loại này cảm giác tuyệt vọng từ đáy lòng phát ra này là sao đây?

“Ta mua cho ngươi chút điểm tâm.” Hổ con còn học được chút ít đạo lí đối nhân xử thế, đem đồ ăn vặt đặt ở trên bàn đá, vì thế nhìn thấy được thỏ béo.

“Đây là đồ ăn tặng cho ta à?” Hổ con nhấc thỏ con lên.

“Đây là sủng vật của ta.” Rồng bộ vuốt (⊙⊙) trong lòng gào thét: ngươi cũng là sủng vật ta nuôi, Hổ con ạ.

Tuy rằng hồ ly theo bản năng cực độ sợ hãi hổ con, có điều cuối cùng nó vẫn cố lấy hết dũng khí, chạy đến trước mặt Hổ con học theo tiếng chó sủa, hy vọng có thể cứu được thỏ tinh.

“Ồ, còn có một con hồ ly con nữa này.” Hổ con vươn tay, con hồ ly dường như nhìn thấy một con hổ to lớn đang bổ nhào về phía mình, dọa nó đầu cháng váng mắt hoa lên, trong óc trống rỗng, động cũng không dám động.

Khanh Ngũ thì giữ chặt hắn lại: “Đó cũng là sủng vật của ta, ngươi không thể ăn.”


“Hừ, ngươi nghĩ rằng ta thích ăn cái loại thịt tươi này chắc?” Hổ con cười nhạo, “Gần đây bổn đại gia muốn ở nơi này, ba ngày sau phải tham gia cuộc thi võ.”

Mà lúc này, hồ ly cũng không chịu nổi, cuối cùng cũng ngất đi.

“Ngươi đi xem náo nhiệt gì?” Khanh Ngũ nghe lão hổ muốn tham dự, cảm thấy mọi chuyện không ổn, “Đây là chuyện của con người, lão hổ ngươi đừng xen vào.”

“Con thằn lằn nhà ngươi cũng trộn lẫn vào đó, vì sao cấm ta?”

“Thôi, tùy ngươi.” Khanh Ngũ thở dài, “Ngươi tham gia thì có thể, nhưng phải đi cùng Tiểu Thất đồng thời, có chuyện thì đều phải nghe Tiểu Thất.”

“Ta mới không cần nghe lời người hầu nhỏ.” Hổ con bắt đầu không được tự nhiên.

“Ai là người hầu nhỏ?” Tiểu Thất đứng một bên bĩu môi, “Ăn của Ngũ thiếu, uống Ngũ thiếu nhà ta, còn ghét bỏ này kia, hừ!”

“Tuyết Điện, trên người của ta có thương tích, không tiện đi cùng ngươi, để Tiểu Thất đi cùng cũng không phải sai sử ngươi, mà là giúp ngươi tránh phiền phức không cần thiết.” Khanh Ngũ khuyên nhủ.

“Ngươi bị thương?” Hổ con thành công bị rồng bộ vuốt dời đi lực chú ý.

“Chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” Khanh Ngũ cười nhạt, “Không có gì đáng ngại.”

“Ngươi sẽ không bị cái đuôi thắt nữa chứ?” Hổ con (⊙⊙)

Khanh Ngũ = =: “Chỉ là chân bị thương nhẹ, ngươi đừng ăn nói lung tung, nhìn ngươi đi đường mệt mỏi, vào bên trong nghỉ ngơi đi.”

“Vết thương có nặng không? Ta có thể giúp ngươi liếm miệng vết thương, nhưng phải trả thù lao.” Hổ con chẳng biết xấu hổ mà đặt điều kiện.

“Cảm ơn ý tốt của ngươi, có điều không cần.” Khanh Ngũ vội ho một tiếng, “Tiểu Thất, dẫn lão hổ tới phòng của hắn.”

Đợi tới khi hồ ly tỉnh lại, phát hiện ra chuyện mình nằm ở trên giường lớn mềm mại, mà vị công tử dịu dàng nằm ở bên cạnh mình, dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp sưởi ấm mình.

Thật ấm áp thật hạnh phúc a


Hồ ly đỏ mặt, nhắm mắt lại nằm trong ngực cọ cọ Khanh Ngũ, cuộn thành một cục, hưởng thụ cảm giác dựa sát vào nhau.

Đột nhiên, hắn cảm thấy bên cạnh có một cục lông xù dán sát mình, mở mắt ra vừa vặn nhìn thấy con thỏ béo kia!!

Khanh Ngũ thế nhưng ôm hai mao hàng nằm trong chăn!!

“Ngũ thiếu, vẫn là thả bọn họ vào trong ổ đi.” Tiểu Thất ở một bên nói.

Không đi không đi! Hồ ly không chịu giơ lên móng vuốt be bé, túm lấy cái chăn không buông —— người ta muốn ngủ với công tử cơ

“Trước cứ để bọn họ làm ấm ổ chăn, dù sao đã tắm rửa sạch sẽ rồi.” Khanh Ngũ nhấc con thỏ lên, thế nhưng đem con thỏ đặt ở trên bụng của mình. Hồ ly ghen tị, cũng hùa theo leo trên bụng Khanh Ngũ nằm úp xuống, tranh sủng với thỏ con.

Khanh Ngũ nhất thời cảm thấy thiệt là áp lực.

“Thiệt là nặng…” Khanh Ngũ (¯﹃¯) hơn nữa con thỏ béo kia không biết ăn thứ gì mà béo được như thế!

Ngũ thiếu, tự làm bậy không thể sống! Tiểu Thất = = “Thật là! Trên đùi ngươi còn đang bị thương, đừng tùy hứng như vậy!”

“Tiểu Thất…” Từ mao hàng “Trấn áp” ở trong đầu Khanh Ngũ lăn qua lăn lại —— “Tuyệt đối không được đem suy nghĩ hiện tại của ngươi nói ra!”

“Đã biết, sẽ không phá vỡ ảo tưởng của người khác đối với ngươi, được không?” Tiểu Thất (⊙⊙)

“Không được nói xằng nói bậy!” Khanh Ngũ ôm sát hai mao hàng, “Những tên ra vẻ đạo mạo kia, có ai là không bí mật riêng, so với bọn họ, ta đây cũng được xem là thanh nhã! … Cảm giác ôm ấp này thật không tồi… Có điều nặng quá … Ầy…”

Lúc này, Đại Ngư công tử đã trực tiếp theo đường thủy, tiến vào con sông đào hoàng cung, cũng thông qua sông đào bơi vào cái ao trong ngự hoa viên, đợi tụ lại với bọn Đại Bảo.

Đồng thời, lúc hắn ở dưới đáy nước trong ngự hoa viên ngủ đông, ức hiếp kim ngư ở nơi này, ở trong cái ao làm mưa làm gió hưởng thụ cuộc sống của một thỏ bá vương. Những con cá này vốn nên dùng được mọi người cho ăn uống đầy đủ, hiện giờ đám cá chép kia không những không có ăn lại còn phải cung kính đồ ăn, tiến cống đồ ăn cho Cá Đại vương.

Lúc này Đại Bảo vẫn chưa hay biết gì, vẫn còn trong cuộc đấu tranh cung đình tới sứt đầu mẻ trán. Càng ngày hắn lại càng phát hiện ra chuyện mình không phải người sinh ra để làm chính trị, hiện tại hắn hoàn toàn bị mấy cái quan hệ phức tạp giữa đám hoàng tử làm cho mê muội. Cuộc sống sinh hoạt trong cung đình đối với hắn mà nói, chính là một cục phiền toái, nó làm hắn buồn khổ đến độ muốn chui ngay đầu vào trong cái ao chỗ ngự hoa viên để thanh tỉnh đầu óc một phen. Giờ phút này Đại Bảo còn không biết, đám hàng thân thiết đã lặng lẽ tập hợp ở bên cạnh hắn, cũng chuẩn bị dùng kinh đô làm sân khấu, bắt đầu viết nên một hồi truyền kỳ mới mẻ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận