Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Khanh Ngũ cùng Huyền Giao đi tới cửa, hai người gần như đồng thời biến thân —— Kỳ thật Khanh Ngũ chậm hơn một nhịp, nhìn thấy Huyền Giao đột nhiên hóa thành một đạo bóng hình màu đen xông thẳng lên trời, Khanh Ngũ cũng đuổi theo sau, hóa thành hình rồng. Chỉ thấy hai vệt sáng một đen một trắng một trước một sau đột phá kết giới bơi ra ngoài.

Có lẽ nguyên nhân là vì tranh chấp cho nên lần này rồng con biến thân hết sức lưu loát, không bị buộc đuôi. Hắn vừa ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt mình một con thuồng luồng màu đen dài đang xoay ngang chung quanh, khí thế hào hùng, thân hình cũng tráng kiện hơn mình biết bao nhiêu vòng. Huyền Giao khi biến nguyên hình cũng lớn hơn mình, vì thế bạn rồng nào đó có vẻ cực kỳ…

Thon thả.

Hơn nữa đuôi người ta cũng thiệt là to, so với rồng con thật sự phải nói là thô to, lân vảy cũng lớn hơn dày hơn, so sánh hai người thì rồng hắn… thật sự chỉ là con rồng con mới lớn.

“Thật nhỏ.” Huyền Giao nhìn lại nguyên hình của bạn rồng, nhịn không được than thở một câu.

Thật nhỏ?! Loại từ ngữ hình dung khiến người khó chịu này làm cho tự tôn của bạn rồng đã bị thương tổn.

Hai con bơi càng lúc càng nhanh, cuối cùng, dần dần gặp được mặt nước sóng sánh. Lúc này, Huyền Giao đột nhiên dừng lại, Bạch Long cũng dừng lại theo, không hiểu gì nhìn hắn, Huyền Giao xoay quanh Bạch Long hai vòng, cuối cùng dùng móng vuốt bự bự của mình nhẹ nhàng chọc chọc vuốt sau của bạn rồng, hỏi thăm: “Chân sau của ngươi không quá linh hoạt? Nói như vậy, ngày sau bay lên có chút không tiện đi?”

Bạch Long mất hứng lắc lắc cái đuôi, tránh khỏi vuốt Huyền Giao. Nhìn Bạch Long “thon nhỏ” lộ ra biểu tình không vui, Huyền Giao cũng biết đều ngậm miệng.

Rốt cục hai con cũng nhô đầu khỏi mặt nước, chỉ thấy bầu trời lúc này đầy sao, chung quanh yên tĩnh.Tiểu Thất ngồi xổm bờ biển, vừa nghe có động tĩnh, lập tức thấp giọng kêu lên: “Ngũ thiếu?”

Rồng con trả lời ngay: “Tiểu Thất, ta mang đến một vị khách nhân.”

Tiểu Thất cũng chú ý trong nước lộ ra hai cái đầu, một trong số đó so với đầu rồng hắn nhìn quen còn lớn hơn rất nhiều.

“Đó là cái gì?!” Tiểu Thất hoảng sợ.

“Là Giao công tử sống ở nơi này.” Rồng con bơi lại, sau đó bò lên bờ. Huyền Giao lập tức đuổi kịp, đi trước Bạch Long một bước, biến thành hình người. Tiểu Thất vừa thấy nhất thời hút một ngụm khí lạnh—— Thì ra sau khi Huyền Giao biến thành người lại là hình tượng của một người ảnh vệ tiêu chuẩn: Cao lớn! Ngăm đen! Oai hùng! Lạnh lùng!


Lúc này Huyền Giao mới chào hỏi Tiểu Thất: “Từ hôm nay trở đi, ta chính là thị vệ của Long công tử.”

“A?!!” Tiểu Thất càng thêm nóng nảy —— quả nhiên! Quả nhiên dự cảm xấu kia nay đã trở thành sự thật! Từ khi ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy hàng này thì trực giác của hắn đã ý thức được, hàng này tới đây mục đích là muốn đoạt bát cơm của mình!! Mà tại sao đột nhiên lại xuất hiện thêm một người cạnh tranh với mình kia chứ!! Khanh Ngũ nghĩ cái quỷ gì thế?

Nãi long vội vàng nói: “Tiểu Thất, chúng ta trở về từ từ nói chuyện. Huyền Giao, đây là ảnh vệ Tiểu Thất của ta.”

Huyền Giao chỉ nhìn Tiểu Thất khẽ gật đầu một cái, lập tức nhìn về phía Khanh Ngũ nói: “Long công tử, ngươi có thể biến thành người.”

Rồng con lại bắt đầu nhăn nhó, nói với Tiểu Thất: “Trước tiên ngươi mang Huyền Giao đi tìm phòng ngủ, ta sẽ về sau.”

“Được.” Tiểu Thất giận thì giận nhưng vẫn phải giữ mặt mũi cho chủ tử nhà mình, hắn biết nhóc rồng con kia sẽ không trực tiếp biến thành bộ dáng người trưởng thành mặc quần áo, đại để đầu tiên ‘bùm’ một tiếng biến thành bé con rồi sau đó mới biến thành Khanh Ngũ trần như nhộng, một lát mình lặng lẽ quay về đưa quần áo cho hắn là được.

“Long công tử, ta nếu là thị vệ của ngươi, tự nhiên nên ở bên cạnh ngươi, không cần phải phiền toái như vậy, ta chờ ngài đi về chung.” Huyền Giao đáp.

Rồng con nhất thời nghẹn đỏ mặt, Tiểu Thất đành phải giải vây: “Ngũ thiếu, bên kia có một đống bụi cỏ rậm rạp, ta dẫn ngươi qua đó.”

“Long công tử muốn đi ngoài sao?” Huyền Giao sát phong cảnh hỏi.

Bạch Long đảo cặp mắt trắng dã. Lập tức dỗi, cũng không thèm cố kỵ, bùm một tiếng biến thành bé con mặc cái yếm màu bạc! Bé con khí phách mười phần ra lệnh cho Tiểu Thất: “Tiểu Thất, mang ta trở về.”

Huyền Giao mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn long bánh bao bị Tiểu Thất ôm lấy. Bánh bao hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

Trách không được lại thon dài như vậy… thì ra là… rồng con… Huyền Giao lúc này mới phát giác ra sự tình. Nhớ tới lời nhắc nhở của huynh trưởng, Huyền Giao nhíu mày thật sâu.


Thì ra, giữa hai anh em Huyền Giao và Thanh Giao đã có hạng một ước định ngầm. Hiện giờ giao tộc cũng sắp lâm vào tình cảnh diệt vong, mà nếu như giao long kết hợp với rồng có thể sinh sản ra hậu duệ mạnh mẽ.

Mà trong số tộc nhân bên trong Huyền Giao là một trong số ít hùng giao sỡ hữu năng lực sinh dục mạnh.

Vì đảm bảo việc sinh sản duy trì tộc đàn, lần này nhân cơ hội Thanh Giao yêu cầu đệ đệ duy nhất kết hợp với Khanh Ngũ mang huyết mạch long tộc, hoài thượng long loại.

Tuy Huyền Giao cực kỳ không tình nguyện, nhưng vẫn không nhịn được bị anh trai mình lấy ý đả động, cuối cùng nhịn đau hạ quyết tâm, rốt cục cũng quyết định vì chủng tộc hy sinh bản thân mình.

Nhưng với tính cách nội liễm không biết ăn nói của hắn khiến cho hắn khi nhìn thấy Khanh Ngũ liền không biết làm sao, kỳ thật hắn sớm đã khẩn trương muốn chết. Nghĩ đến việc chủ động lấy lòng Khanh Ngũ, dọc theo đường hắn mang theo tâm sự nặng nề, việc mất thể diện như thế này hắn không biết phải làm thế nào cho phải.

Mới vừa khi nhìn thấy thực thân thực sự của Khanh Ngũ, hắn cho rằng Khanh Ngũ chỉ là thân thể nhiều bệnh cho nên với thon nhỏ như thế, nhưng không ngờ đối phương thế nhưng chỉ mới là một con rồng con mới lớn. Có điều huynh trưởng đã phân phó nội trong ba tháng mình phải hoài thượng long loại.

Chuyện này căn bản là tuyệt đối không thể mà!!! Đối phương vẫn còn là một đứa nhỏ đó a a a a a!!

Biểu tình của Huyền Giao bắt đầu trở nên cực độ khổ bức.

Tiểu Thất ôm lấy long bánh bao, dẫn theo Huyền Giao lặng lẽ trở lại sân nhà bọn họ. Lúc này Bạch Hổ vẫn còn ghé vào bên dưới đại thụ hóng mát, phơi bụng tự mình liếm móng vuốt chơi đùa.

Nghe được động tĩnh trên nóc nhà, Bạch Hổ ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Thất ôm lấy long bánh bao nhảy xuống. Hắn tò mò nhìn qua.

Long bánh bao nằm sấp trên vai Tiểu Thất cũng nhìn thấy Bạch Hổ, vì thế tay nhỏ duỗi ra rồi nắm chặt, làm ra động tác giật lông mao lão hổ khiến bạn hổ sợ tới mức co rụt đầu lại, vội vàng chuyển ánh mắt sang một bên.

Tên tiểu quỷ khốn kiếp này!! Lão hổ hầm hừ suy nghĩ. Không ngờ một cỗ linh khí xa lạ lập tức đuổi sát đằng sau, Bạch Hổ ngẩng đầu chỉ thấy đi phía sau Tiểu Thất là một Hắc y nam tử, khí tức trên người nam nhân kia rõ ràng không phải phàm nhân.


“Là giao!” Bạch Hổ lập tức cảnh giác, hắn nghe kỳ lân nói qua, giao là một loại tinh thú trời sanh tính tình hung mãnh, cực kỳ khó chơi, vì sao lại xuất hiện ở trong này?

Huyền Giao cũng nhìn hắn một cái. Bạch Hổ có cái mũi linh mẫn, nó cố gắng ngửi ngửi, phát giác hương vị kia phát ra từ trên người Huyền Giao, trong cỗ hương khí tản mát ra một hương vị như có như không. Cỗ hương khí kia khiến cho sắc mặt Bạch Hổ hơi đổi, hắn nhìn nhìn Huyền Giao, lại nhìn sang long bánh bao, sắc mặt trở nên nghiêm chỉnh.

Cỗ hương khí không phải là… mê hương thúc tình đó chứ… Cái mùi này hắn đã từng nhìn thấy trong hộp đan dược bí mật trong phòng kỳ lân.

Hắn nhớ rõ lại một lần nọ, hắn lặng lẽ lẻn vào phòng đan dược của kỳ lân thám hiểm, liền ngửi được mùi vị kỳ quái của đan dược này. Phía trên được kỳ lân ghi tên rõ là—— ” hương thúc tình “, vị thuốc này xuất hiện ở trên người linh thú, nghe nói chỉ có thời điểm linh thú động dục, mới có thể tản mát ra loại mùi độc đáo này.

Bạch Hổ biết rõ chuyện này đó là bởi vì hắn lén lút núp ở chỗ tối, thấy kỳ lân cầm lọ đan dược này rời đi, sau đó dùng ở trên người phượng hoàng.

Hắn còn thấy, kỳ lân đem phượng hoàng đặt ở trên án dài, thấp giọng cười nói ra lai lịch vị thuốc này cho phượng hoàng nghe.

Sau đó, hắn bị kỳ lân phát hiện, bị kỳ lân nhéo lỗ tai ném ra ngoài, cũng không biết tiếp đó xảy ra chuyện gì.

Lão hổ từ trong ký ức trở lại hiện thực —— vừa rồi ngửi được mùi vị kia trên người con giao kia, có chút khác biệt với loại đan dược đó điều này nói rõ con giao này hình như đang bị vây trong kỳ phát tình.

Ánh mắt Bạch Hổ trở nên âm u.

Huyền Giao đi theo Khanh Ngũ tiến vào phòng ngủ, Khanh Ngũ cũng đã mệt, huống chi Huyền Giao lại ở bên cạnh, vì thế dứt khoát duy trì trạng thái long bánh bao, phân phó: “Tiểu Thất, đổi y phục cho ta, ta muốn đi ngủ.”

Tiểu Thất thấy Khanh Ngũ không vội biến trở về, liền cầm ra bộ áo gấm nhỏ mà Đại Bảo lưu lại mặc vào cho hắn. Sau khi mặc vào người khiến cho long bánh bao càng làm người yêu thích không buông tay. Nhìn thấy Huyền Giao trầm mặc vào phòng, long bánh bao nói: “Huyền Giao, ngươi đi theo Tiểu Thất tìm gian phòng của mình đi.”

“Ta bây giờ là thị vệ của Long công tử, phải ở bên người Long công tử phụng dưỡng.” Huyền Giao trả lời.

“Hừ!” Tiểu Thất bất mãn than thở một tiếng, vì thế ai oán nhìn thoáng qua long bánh bao, bạn bánh bao vứt cho hắn một ánh mắt ra hiệu, ý là không cần đắc tội loại tinh quái không phải loài người mình.

Tiểu Thất hiểu ý, vì thế nói: “Ngươi đã mệt thì tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi đi, nếu muốn phụng dưỡng Ngũ thiếu thì đứng sang một bên, nơi này cũng không có việc gì cần ngươi làm.”


Huyền Giao cũng không thèm để ý tới việc Tiểu Thất vô lễ, quả nhiên ngoan ngoãn trốn vào trong góc phòng. Tiểu Thất bưng một chậu nước ấm tới lau thân thể cho long bánh bao, sau đó mới tự mình lên giường, ôm bánh bao ngủ say.

Đợi Tiểu Thất buông màn giường, bánh bao liền cởi quần áo biến trở về, lại bị Tiểu Thất nắm khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói: “Ngũ thiếu, ngươi như vậy chơi rất vui, hay là đêm nay cũng đừng biến hình để ta ôm ngủ một đêm đi!”

“Hừ!” Bạn bánh bao tuy không tình nguyện, nhưng quả thực ngoan ngoãn không biến thân mà cuộn ở trong ngực Tiểu Thất.

Tiểu Thất vươn tay ôm hắn, chỉ cảm thấy bánh bao mềm mại, trên người còn rất thơm, nhiệt độ cơ thể mát mẻ vì vậy ôm vào trong ngực cực kỳ thoải mái.

“Ngũ thiếu, ngươi có thị vệ mới còn cần Tiểu Thất kgông?” Tiểu Thất cố ý bày ra dáng vẻ ủy khuất hỏi.

“Ngươi cứ nói đi?” Long bánh bao củng củng ở trong lòng ngực của hắn, tay nhỏ bé thưởng thức mái tóc của Tiểu Thất.

“Hừ.” Tiểu Thất nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bánh bao, nói: “Ngủ đi!”

Mà ở bên ngoài màn giường, Huyền Giao đứng ở chỗ tối nhưng cũng không nhẫn được cỗ xúc động ẩn sâu trong thân thể của mình âm thầm bắt đầu nảy sinh. Cỗ xúc động kia quả thật khiến cho cái trán của hắn toát ra một tầng mồ hôi, hắn chỉ đành phải dùng răng nanh cắn môi, yên lặng nhẫn nại.

Khứu giác của Bạch Hổ quả nhiên rất tốt, lúc này Huyền Giao đang bị vây trong kỳ phát tình, thời tiết này lại rất thích hợp để giao long hoài thai.

Cơ hội như thế này đối với giao mà nói chính là ba trăm năm mới có thể gặp được một lần, trong lúc *** *** sẽ vô cùng tràn đầy.

Nếu không được giải bỏ dục hỏa sẽ tra tấn đốt người, bởi vậy Thanh Giao mới nhân cơ hội này để cho Huyền Giao *** cùng Bạch Long, cũng mượn cơ hội này giải quyết nổi khổ bị dục vọng tra tấn.

Bởi vậy, tuy Huyền Giao liều mạng nhẫn nại, nhưng bản thân không tự chủ nghĩ đến nguyên hình mảnh khảnh, lớp vảy non mịn tuyết trắng của Bạch Long cùng với vuốt sau vô lực, vân vân, mọi thứ mọi thứ đều khiến cho lửa nóng không tên trong cơ thể Huyền Giao càng phát ra mãnh liệt, gần như muốn đốt cháy xương cốt trong người hắn hầu như không còn.

“Không thể!!!” Huyền Giao găm móng tay vào lòng bàn tay thật sâu —— hắn không có khả năng ra tay với một con rồng con! Tuyệt đối không thể!!

Có vẻ như khiến Huyền Giao cảm thấy vô cùng hấp dẫn cùng khêu gợi, không phải hình người của Khanh Ngũ mà là hình rồng của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận