Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Từ ngày An Linh bị bắt, Khanh Ngũ chưa từng ghé qua thăm nàng. Lúc trước nàng chặt cổ tay diễn trò, Khanh Ngũ cũng không để nàng ở trong mắt, hiện giờ mọi chuyện đã vỡ lẽ, đây cũng là lúc trải đường cho sự nghiệp giang hồ của mình. Hơn nữa đối phương trăm phương ngàn kế muốn đưa mình vào chỗ chết, hắn làm gì còn chút thương hại nào.

Nếu bảo hắn lòng dạ độc ác, mưu kế thâm sâu, ngược lại đổi lại việc này do Khanh Ngũ ngày thường phong thái tao nhã đi làm thì người khác còn hết lời khen ngợi hắn ấy chứ.

【Cái thể loại công này ấy, từ xưa đến nay tuyệt đối không dính dáng tới chuyện của đám đàn bà con gái 】

Tuy nói bọn họ tính toán trở về Khanh gia bảo, kỳ thật mọi công tác chuẩn bị đều đã giải quyết xong xuôi rồi. Khanh Ngũ với Tiểu Thất hiếm khi có chút thời gian rảnh rỗi không bị công việc quấn thân, vì thế hơn phân nửa thời gian đều dùng cho việc du sơn ngoạn thủy. Mọi công chuyện lớn nhỏ đều có đám thuộc hạ Kỳ tộc, còn có một con hổ ăn chực uống chực xử lý.

Mối quan hệ giữa hai người Đại Bảo với Đại Ngư công tử ngày một nồng thắm. Kể từ ngày từ đầm suối trở về, Đại Bảo luôn bày ra dáng vẻ thần bí dẫn Đại Ngư đi tắm rửa, còn tình huống kiều diễm bên trong cũng chỉ có thể phỏng đoán qua tiếng rên rỉ bên trong tuyền ra thôi.

Ngặt nỗi khiến người phun một búng máu chính là, hóa ra Đại Ngư công tử còn có thể biến hình người nửa phần trên, còn nửa người dưới ở trong hình cá, nửa cái đuôi thả ở trong nước, trên thân trần trụi, tóc dài rối tung, muốn bao nhiêu quyến rũ thì có bấy nhiêu.

Tiểu Thất đang làm công tác chuẩn bị cho việc áo gấm về nhà của mình.

Làm sao mới được người xưng được là một ảnh vệ thành công? Tiểu Thất ở trong lòng yên lặng vẽ phác thảo, thừa dịp thời điểm nghỉ ngơi buổi tối nhìn gương tạo dáng. Khanh Ngũ cũng không quấy rầy hắn, ngược lại ở một bên cho chủ ý: “Tiểu Thất, khi về Khanh gia bảo, ta sẽ đề bạt ngươi làm Tổng đường chủ, ngươi thấy thế nào?”

“Không cần, ta vẫn thích làm ảnh vệ, Đường chủ gì gì đó phải lao tâm nhiều lắm, hơn nữa không đúng sở trường của ta.” Tiểu Thất cự tuyệt.

“Bằng không ta sẽ thông báo với phụ thân, để hai người xử lý chuyện hôn sự của hai chúng ta?” Khanh Ngũ không biết nghĩ như thế nào lại đề cập tới cái này.


“Hừ! Ta không muốn làm to chuyện như vậy! Ta cũng không phải là nữ nhân, lại nói, ta đã sớm lập lời thề cả đời đi theo ngươi, thứ ta theo đuổi chính là đại trung nghĩa của người đàn ông, chứ không phải mấy chuyện tình cảm yếu đuối. Ta không muốn làm cái chức Thiếu phu nhân mất mặt kia đâu!”

“Vậy làm sao gọi là ảnh vệ áo gấm về nhà chứ?” Khanh Ngũ không hiểu.

“Như vậy!” Tiểu Thất quay đầu, cho Khanh Ngũ nhìn bộ dạng mới của mình.

“Ấy!” Khanh Ngũ kinh ngạc.

Tiểu Thất tự dán ria mép lên cho mình, biến thành bộ dạng vô cùng tang thương, không những thế còn dán một vết sẹo thật dài trên gương mặt—— chỉ thấy Tiểu Thất kiêu ngạo nói: “Chỉ có trải qua khảo nghiệm sinh tử, dùng tánh mạng bảo vệ chủ nhân mới có cái loại tướng mạo quang vinh thế này thôi! Cái vết sẹo này là minh chứng cho việc ta vì bảo vệ chủ nhân phấn đấu quên mình, là huân chương của nam tử hán! Hừ hừ hừ ha ha ha ha! Ta nhất định sẽ khiến cho những ảnh vệ tân thủ rung động thật lớn!! Ta muốn để thanh danh của Thất thúc vĩnh viễn khắc ở trong sử sách ảnh vệ!!”

“Ầy, tùy ngươi thích làm gì thì làm, ta giúp ngươi viết bài.” Khanh Ngũ (⊙⊙)

“Được được! Ngũ thiếu, nhất định phải khiến cho lòng người cảm động tới độ trời long đất lở ấy! Nhất định phải làm bật lên sự tích anh hùng của ta! Nhất định phải…” Tiểu Thất kích động quấn lấy Khanh Ngũ.

Vì thế Khanh Ngũ nhân lúc nhàn rỗi, thật sự biên soạn cho Tiểu Thất một bộ bản thảo, tên là 《thiên hạ đệ nhất ảnh vệ —— câu chuyện tương truyền về sự trung liệt của Mạc Tiểu Thất》, tài văn chương của Khanh Ngũ cực tốt, thứ này cho dù in xuất bản phát hành làm câu chuyện truyền miệng sẽ cực kỳ phấn khích.

Khanh Ngũ tìm một thuộc hạ trong Kỳ tộc, muốn đọc lại cho hắn nghe để thử nghiệm hiệu quả, kết quả người nọ còn chưa đợi Khanh Ngũ mở miệng nhờ cậy đã cảm động đến mức rơi nước mắt, thề rằng nhất định sẽ lưu truyền bản thảo của Long thần để giáo dục các thế hệ con cháu trong Kỳ tộc, sau đó bị Khanh Ngũ cho lui rồi.

Vì thế ——


“Hổ thần, lại đây lại đây, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện.” Rồng không có ý tốt ngoắc gọi bạn Bạch Hổ.

“Gì?” Hổ vội vàng giấu hai bình sữa nai mà kỳ lân phái tiên hạc đưa tới trong tháng này, mắt đánh giá bạn rồng đeo vuốt, nghĩ rằng hắn đã phát hiện âm mưu mình nuốt gọn phần sữa nai kia của hắn.

Vì thế Khanh Ngũ bảo Tiểu Thất bưng trà cho hắn, Khanh Ngũ lấy bạn hổ làm thí nghiệm, kể chuyện cho hắn nghe, nội dung tự nhiên chính là cái câu chuyện trung liệt của Mạc Tiểu Thất.

Một lúc lâu sau, Bạch Hổ cảm động tới mức gào thét.

Mb tên này thật sự rất dễ bị cảm động. Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất liếc mắt nhìn nhau, song song trong ánh mắt đều tỏa ánh sáng —— hiệu định bản thảo!!

Trải qua mười ngày đi đường, cửa lớn của Khanh gia bảo đã hiện trong tầm mắt. Tiểu Thất cưỡi ở trên lưng ngựa, không chỉ có cảm khái, lúc trước dọc theo con sông Trường Giang chạy về phương nam, trong lòng thỏa mãn thích ý làm sao từng nghĩ sẽ phải trải qua nhiều quanh co như vậy. Bây giờ khi nhìn lại, ngày xưa bản thân trải qua khổ luyện ngày một trưởng thành, Tiểu Thất chỉ cảm thấy tự trong lòng vô số tình cảm trở về —— đương nhiên, hắn đang muốn chạy vội tới đại viện ảnh vệ!!

Bởi vì Khanh Ngũ đã phái người thông báo trước cho nên Khanh gia bảo đã mở rộng đại môn, phái người nghênh đón Khanh Ngũ. Cửa lớn Khanh gia Bảo Bảo cực kỳ to lớn hệt như tường thành, chỉ thấy Đại thiếu Khanh gia thế nhưng tự mình dẫn người ra đón, đủ thấy thân phận của Khanh Ngũ giờ phút này đã không còn giống như ngày xưa.

Cỗ kiệu của Khanh Ngũ dừng ở trước cửa, đầu tiên Tiểu Thất bước ra, còn đặt xe lăn ở phía trước —— xem ra Khanh Ngũ vẫn bị liệt. Khanh Đại vội vàng chào đón, thần tình tươi cười thăm hỏi: “Thục Quân, cuối cùng ngươi cũng bình an trở lại, cha vẫn luôn lo lắng ngươi.”

Ngữ khí của hắn vô cùng thân thiện, dường như thật sự quan tâm tới tình hình của huynh đệ. Kỳ thật ánh mắt lại lạnh như băng, thời điểm nhìn Khanh Ngũ, trong ánh mắt pha nồng đậm ghen tị —— Từ khi Khanh Ngũ rời khỏi Khanh gia bảo, trải qua mấy vụ đại sự giang hồ có thể thấy được hình dáng của Khanh Ngũ, đặc biệt mấy tháng vừa qua, thanh danh Khanh Ngũ lan truyền lớn, ngay cả Khanh Vân Tung sau khi trở về cũng hết lời khen ngợi Khanh Ngũ.


Khanh Đại vốn biết Khanh Ngũ người này đa trí, nhưng không ngờ hắn vừa bước chân vào giang hồ thì tựa như rộng về biển rộng, nhấc lên từng hồi sóng to sóng lớn! Nếu để mặc cho hắn tiếp tục phát triển, tương lai mai sau đại vị của Khanh gia bảo còn không biết rơi vào ai tay!

Kỳ thật, không riêng Khanh Đại có tâm tư như thế, trong lòng mấy vị công tử khác trong Khanh gia bảo cũng tràn ngập đủ loại suy nghĩ tranh quyền, mâu thuẫn giữa bọn họ tồn tại đã lâu. Nhưng kể từ ngày Khanh Ngũ bước chân vào giang hồ thì chú ý của Khanh Vân Tung đối với Khanh Ngũ càng thêm rõ ràng, thành ra mâu thuẫn lúc này như ngòi nổ trồi khỏi mặt nước. Nay, Khanh Ngũ quay về Khanh gia bảo, thái độ của Khanh Vân Tung trực tiếp ảnh hưởng đến cơn sóng triều tranh quyền mới!

Nhìn như cố hương ngày xưa, kì thực nơi đây đã thành đầm rồng hang hổ! Ẩn trong vẻ yên bình ở bên ngoài, nơi đây vốn dĩ không có thân tình, tình hình tranh quyền đoạt lợi hết sức căng thẳng, tâm trạng vui sướng khi về nhà so ra kém xa gánh nặng khiêu chiến trên thân!

Tiểu Thất trong mắt thoáng hiện tinh quang —— cho dù là núi đao biển lửa, đầm rồng hang hổ, vô luận bên trong Khanh gia bảo tình hình có hiểm ác như thế nào, chỉ cần có hắn Mạc Tiểu Thất ở đây, cho dù là thần tiên cũng đừng hòng động vào một sợi tóc của Khanh Ngũ!

Nói xong, hắn ném cho tên ảnh vệ của Khanh Đại vốn đang ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó một cái nụ cười khiêu khích. Giờ phút này vết sẹo tang thương trên mặt hắn, chính là căn cứ chính xác minh chứng cho năng lực của hắn!

Mạc Tiểu Thất, không còn là đối tượng mọi người cười nhạo ngày xưa nữa rồi, Tiểu Thất lúc này là ảnh vệ trong truyền thuyết, kể từ ngày ấy đã bắt đầu!

Hơn nữa!! Chủ nhân nhà hắn là con rồng đuôi to!! Điểm này bất kể là ảnh vệ thiên hạ gì gì đó sao có thể so sánh được! Hừ!!

Lại nói, kỳ thật Thương Minh Thư Vân đi theo Khanh Vân Tung vào Khanh gia bảo, cũng được một thời gian rồi. Lúc bấy giờ, hắn dịch dung giả làm thành thị vệ của Khanh Vân Tung, kề bên một giây cũng không rời, có điều đến tối… Chỉ có thể nói Thương cha nhiệt tình như lửa.

Đương nhiên, thiên hạ không có bức tường nào chắn được gió, chuyện của hai người rất nhanh lặng lẽ lan truyền ở trong bảo. Có người nói, kỳ thật Thương cha là nam sủng ấm giường của Khanh cha, chỉ là ẩn mình trong thân phận thị vệ.

Dù sao, lịch đại Khanh gia bảo đã có hơn trăm năm, nội bộ bên trong cực kỳ phức tạp, vì thế tiết mục tranh giành tình nhân trong gia tộc nhà giàu tự nhiên cũng kéo dài không dứt, trước kia là tình cảnh mấy người đàn bà tranh giành tình nhân, Khanh Vân Tung tất nhiên cảm thấy nhàm chán, vốn dĩ là mở một mắt nhắm một mắt.

Lúc này đây, mấy vị này thế nhưng liên hợp lại chỉnh vị “nam sủng” Thương cha, Khanh Vân Tung lại càng không thèm hỏi tới.

Thương Minh Thư Vân so với quỷ còn tinh hơn, hắn cũng không tin mấy người đàn bà này có thể chỉnh chết hắn. Bất quá ngẫu nhiên nhìn cảnh tượng Thương Minh cùng đám nữ nhân tranh giành tình nhân, bị mấy người phụ nữ kia dùng đủ các loại kỹ xảo hãm hại từ “điềm đạm đáng yêu”, mấy vị kia vò nát khăn tay ở trước mặt mình giả khóc, cừu đại khổ thâm, bộ dạng tiểu tức phụ yếu đuối bị người khi dễ bắt nạt cũng vẫn có thể xem là một loại tình thú.


Ngay trong lúc hai vị cha già ăn no giải sầu đến vui vẻ quên mình thì mỗi một vị công tử trong Khanh gia bảo tinh thần đều buộc chặt, nghiêm túc nghiền ngẫm hàm nghĩa trong mỗi một câu nói của phụ thân.

Nếu cho Thương Minh tự miêu tả về người thì Khanh cha dù đầu thai tám kiếp thì cũng đầy một bụng tâm cơ, là một người cha thâm trầm nghiêm khắc không có đâu.

Người này tính tình lạnh nhạt bạc bẽo, tùy hứng làm bậy, cho dù trong cơn giận dữ có đem Khanh gia bảo đốt sạch sẽ thì hắn cũng sẽ không để ý, cố tình còn giả thành cái dạng có năng lực nghiêm cẩn, khó trách dạy dỗ Bảo Bảo nhà mình thành kẻ thích vờ vịt như vậy!

Kết quả là, một đêm trước hôm Khanh Ngũ đến, Thương Minh ở trên giường đề nghị: “Bánh Ú a, ngươi xem hiện tại cao thấp trong Khanh gia bảo chướng khí mù mịt, nếu ngươi còn cứ mặc kệ như vậy thì sớm muộn gì Khanh gia bảo cũng sẽ xảy ra nội chiến, tổn thương nguyên khí.”

“Thì sao, việc này liên quan gì tới ta đâu?” Khanh Vân Tung lạnh nhạt hỏi.

Thương Minh nói: “Dầu gì Khanh gia bảo cũng là đại tộc trăm năm, một khi bị diệt vong nhất định sẽ ảnh hưởng tới trạng thái cân bằng của võ lâm.

Bánh Ú ngươi không thể tùy hứng như vậy. Lúc này cũng chỉ có thể để Bảo Bảo ngoan ra mặt giải quyết, ta nghĩ với cái tính tình kia của Bảo Bảo ngoan không nhất định sẽ ham hố cái quyền thế trong Khanh gia bảo của ngươi, không bằng ngươi viết di chúc, cố ý đem đại vị truyền cho Bảo Bảo ngoan, để gốc rễ bên trong Khanh gia bảo hoàn toàn bùng nổ, nhân cơ hội trị tận gốc luôn một lần!”

“Cho dù là đem vị trí bảo chủ truyền cho Thục Quân thì sao? Chẳng qua, ta lo lắng Thục Quân sẽ trở thành cái đích để thế lực lớn nhỏ trong Khanh gia bảo chỉ trích, sẽ mang đến nguy hiểm cho đứa bé kia! Nhiều năm qua, ta cố ý xa cách hắn, chính là vì phòng ngừa hắn bị thương tổn…”

“Bánh Ú, Bảo Bảo ngoan không còn là đứa nhỏ nữa rồi, nếu ngay cả chút việc nhỏ này mà nó cũng không giải quyết được thì không xứng trở thành con trai của Thương Minh Thư Vân ta!”

“Ngươi nuôi nó được mấy ngày?! Nó rõ ràng là con của ta!!” Khanh Vân Tung nheo mắt lại, hàn khí dâng trào.

“Đúng đúng… Ngươi nói đúng… Mỗi một câu Bánh Ú nói đều là lời lẽ chí lý ” Thương Minh chơi xấu môi hôn lên lông mi hắn, sau đó hai tay cũng không chịu yên phận. Hai người rất nhanh rơi vào bên trong màn triền miên kiều diễm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận