Nghe đồn từ đó về sau, trên giang hồ truyền ra một đoạn tình cảm truyền kỳ, mà nhân vật chính cũng chính là Tứ công tử nhà họ Khanh.
Chuyện kể rằng, Tứ công tử Khanh gia tham gia vào cuộc phân tranh quyền lực trong Khanh Gia bảo chẳng may bị những vị công tử khác hãm hại, rơi vào bẫy rập, mà Bảo chủ Ưng Bảo Hoàng Phủ Hiên liều mình cứu giúp, sau đó dắt tay Khanh Tứ, bôn ba ngàn dặm.
Trong khi ấy đụng phải vô số mối nguy, đứng giữa ranh giới giữa sống chết từ đó đúc ra một chuyện tình có một không hai.
Về sau bảo chủ nắm trong tay quyền thế, dốc hết tài vật cũng như nhân lực của Ưng Bảo tổ chức một buổi tiệc cưới cực kỳ long trọng, cưới Khanh Tứ một người đàn ông, từ đó Khanh Tứ công tử yên ổn trải qua cuộc sống ở vùng Tây Bắc cùng Ưng vương viết nên một câu chuyện tình yêu, hai người ăn ái mặn nồng, răng long đầu bạc!
Đương nhiên, từ ngày Khanh Tứ từ trong miệng bảo chủ biết được kẻ ngày ấy hãm hại mình chính là Khanh Ngũ, sau đó theo tin tức mật báo biết được Khanh Ngũ luyện tà công, trong thờ gian ngắn có thể cải tử hoàn đồng. Thật ra thằng nhóc mấy ngày trước miệng dẻo quẹo gọi hắn Tứ bá bá kia kỳ thật chính là tên bại hoại Khanh Ngũ!
Từ đó về sau Tứ công tử càng thêm oán hận Khanh Ngũ, nếu như hắn biết tất cả mọi khổ ải mà mình gặp phải toàn bộ đều do Khanh Ngũ cùng bảo chủ bắt tay đạo diễn, chỉ sợ ngay tức thì vì uất nghẹn mà bỏ mạng mất thôi.
Ai bảo trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được?
Lại nói, mấy người bị lão hổ đánh gục đúng là Thập Tam thiết ưng mà Khanh Ngũ nhắc qua. Đầu tiên Tiểu Thất cứu tỉnh bọn họ, sau đó cả bọn quay về gặp bảo chủ, bảo chủ dựa theo ý tứ của Khanh Ngũ ra lệnh cho bọn họ đi theo Khanh Ngũ công tử ba tháng.
Đám Thập Tam kia đều là lòng dạ son sắt, thề sống chết nguyện trung thành là người của bảo chủ, mệnh lệnh của bảo chủ ban ra tự nhiên cúi đầu nghe theo.
Kì thực Khanh Ngũ cũng không xem trọng thực lực của mười ba người này. Những người này thoạt nhìn trông dũng mãnh nhưng kì thực một khi chân chính đối mặt với cao thủ tuyệt đỉnh thì cũng không chịu nổi một kích, chẳng qua giờ phút này mình đường đường chính chính có thể điều mười ba người này làm việc, rõ ràng là được hời.
Đợi bảo chủ mang theo Khanh Tứ rời đi, Khanh Ngũ an bài nhiệm vụ cho từng người một, có người phụ trách liên hệ với người Kỳ tộc—— người thì chịu trách nhiệm chặn đường Khanh Tứ, tác hợp bảo chủ cùng Khanh Tứ người thì đi trước dò đường, tra xét tình huống tiến hành hiện giờ của đại hội Kỳ tộc có người quay về Khanh Gia bảo báo tin, bẩm báo lại tình hình gần đây của mình cho hai cha, còn có người tới võ lâm liên minh thả tin tức… Tóm lại Khanh Ngũ ra bảy đạo mệnh lệnh, đâu vào đấy, chu đáo, khiến cho Tiểu Thất chậc chậc lấy làm kỳ lạ, không hổ là chủ tử cáo già nhà mình, ấy không đúng, là chủ nhân anh minh đa trí!
Sau khi mười ba người thực thi nhiệm vụ, Khanh Ngũ nói với Tiểu Thất: “Lúc này cũng không còn sớm, chúng ta nghỉ tạm ở đây đi.”
Tiểu Thất đáp một tiếng, giúp Khanh Ngũ nằm xuống, hai người ai cũng lơ đi lão hổ.
Lão hổ càng thêm buồn bực, nhìn trăng uống sữa. Hắn sẽ không nói cho cái con thằn lằn kia biết kỳ thật hắn đã uống sạch luôn phần sữa mà kỳ lân chia cho thằn lằn.
Thằn lằn chết bầm, ai bảo ngươi kiêu ngạo! Ta uống hết phần sữa của ngươi luôn! Hừ hừ hừ! Lão hổ tà ác suy nghĩ.
Hắn từ trong lòng ngực lấy ra phần sữa lộc của con rồng kia, phát hờn tuôn một hơi hơn phân nửa, hơn nữa lúc nãy đã uống một bình rồi, đột nhiên cảm thấy bụng nghẹn ứ. Lắc lắc hồ lô vẫn còn một ít, lão hổ chép miệng, đi đến bên dòng suối pha nước đổ vào trong, sau đó trở về hỏi: “Thằn lằn, vừa rồi ngươi uống sữa nai thấy sao?”
“Rất ngon.” Khanh Ngũ từ trong ổ chăn đáp ra, “Mùi thơm ngát dư vị ngọt lành, nhưng cũng không giống sữa bình thường cho lắm, chắc là sự khác biệt của đồ trên thần giới.”
“Hừ, cũng coi như ngươi biết hàng, sữa này chính là sữa của con nai chín màu, cực kỳ hiếm có. Kỳ lân bảo ta đưa một ít tới cho ngươi uống, cho nên bình này cho ngươi, tránh cho con kỳ lân kia lại lải nhải.” Lão hổ ném cái bình sữa trộn lẫn nước qua.
Vì thế ngày hôm sau, Khanh Ngũ gọi Tiểu Thất đến cùng nhau nhấm nháp sữa nai tiên sơn, tuy sữa này bị trộn nước nhưng mùi vị quả thật tuyệt vời, hai người uống rất vui vẻ, còn bắt đầu nhóm lửa nướng cá nướng thỏ uống sữa nai, quả thật vui thích không thôi.
Lão hổ được chia thịt thỏ với cá nướng, nhìn hai tên kia uống sữa trộn lẫn nước mà vui mừng như điên, đột nhiên cảm thấy con thằn lằn này thật quê mùa!
Ba người ngây người ở cánh đồng bát ngát hơn nửa ngày, lúc chạng vạng bọn Đại Bảo chạy tới, còn dẫn theo Lăng Vân mới tụ lại gần đây—— cũng chính là nam nhân Khanh Ngũ thu phục tại đại hội võ lâm.
Khanh Ngũ nói với mọi người: “Nơi đây cách sơn cốc nơi Kỳ tộc tổ chức đại hội cũng không xa, một khi thám tử truyền tin tức đến, chúng ta lập tức xuất phát.
Tô Linh nhất định từ sớm đã phòng bị chúng ta, có điều hành trình của chúng ta đã bị đảo lộn sớm đã tuột khỏi vòng giám thị của nàng, đây là ưu thế của chúng ta cho nên các vị cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị đánh một trận ác liệt!”
Ánh mắt cả đám sáng ngời, mỗi câu đều mang theo ý chí chiến đấu mười phần, lão hổ ngồi ở một bên (⊙⊙) không rõ, vẫn tự mình phe phẩy cái lỗ tai lông xù.
“Hổ thần, lỗ tai ngươi vẫn luôn lộ ở bên ngoài.” Khanh Ngũ cuối cùng cũng chịu đả động.
Lão hổ ngẩn người, vươn tay sờ sờ đỉnh đầu của mình, đột nhiên quay đầu ném về một cái nhìn hung ác, chỉ một lát đám lông xù treo trên cả đỉnh đầu và lỗ tai ‘vèo’ một chút biến mất.
Thần kỳ… … Tất cả mọi người nhìn lão hổ, khiến lão hổ xấu hổ không thôi.
Mọi người đóng cọc tại vùng hoang dã một ngày, rốt cuộc một trong mười ba người trong đội thiết ưng bị Khanh Ngũ phái đi tìm hiểu tin tức rốt cục cũng trở về, nhất nhất báo lại tin tức tình báo mà hắn điều tra được ——hơn mười dặm phía trước chính là thánh cốc của Kỳ tộc.
Nơi được gọi là thánh cốc, chính là bốn phía bị vây chặt, mỗi một cửa khẩu trong cốc đều có sức chứa vạn người, bên trong bằng phẳng rộng rãi, bị người Kỳ tộc cải tạo trang bày qua, có bãi đá cột đá, đám trưởng lão thống lĩnh tinh anh Kỳ tộc đóng trại ở trong cốc, nhưng thủ hạ báo lại chưa từng nhìn thấy bóng của Tô Linh.
Khanh Ngũ nghe được tin tức báo về, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chúng ta chia làm hai đường, một ngoài sáng một trong tối.
Đại Bảo, ngươi mang Lăng Vân từ sơn cốc lặng yên lẻn vào mai phục, ta cùng Tiểu Thất chính diện tiến vào, nếu như có biến, tranh thủ tiếp ứng.”
“Ta đi cùng Đại Bảo.” Đại Ngư công tử giơ tay phát biểu.
“Tùy ngươi.” Khanh Ngũ = = “Nếu thật sự tình huống nghiêm trọng, Ngư cha hãy biến nguyên hình hù dọa bọn họ.”
“Tốt ngao ngao ngao ngao ngao!” Ngư cha gào thét.
“Vậy ta thì sao?” Hổ ta nhịn không được xen mồm.
Khanh Ngũ nhìn hắn một cái: “Ngươi đứng một bên nghỉ ngơi đi.”
“Không! Rất nhàm chán!” Bạn hổ sở dĩ từ tiên linh địa giới chạy đến đây, chủ yếu chính là bởi vì rất nhàm chán!! Hắn thừa nhận vì lý do này, hắn mới đi theo thằn lằn!
Trong ánh mắt Khanh Ngũ hiện lên một tia giảo hoạt, đáp: “Ngươi có biết, ta hành động bất tiện.”
“Vậy có quan hệ gì với việc ta nhàm chán chứ?!” Bạch Hổ không hiểu.
“Núi non gập ghềnh hiểm trở, đường vào sơn cốc tương đối phức tạp, xe ngựa hay xe lăn đều không thể vào.” Khanh Ngũ lại nói, “Nếu để Tiểu Thất cõng ta, hoặc ta tự chống gậy đi vậy thì hình tượng nhất định sẽ bị vỡ nát.”
“Cũng chẳng có quan hệ gì tới ta?!” Bạch Hổ nóng nảy.
Khanh Ngũ cao thấp đánh giá hổ ta, không có ý tốt cười cười: “Năm đó võ lâm có đồn đại, Các chủ Lưu Cảnh Các danh chấn thiên hạ hai chân tàn phế, chính là dùng một con Bạch Hổ làm tọa kỵ, tung hoành sa trường, vô cùng tiêu sái phóng khoáng —— ha hả, hổ thần nếu như không bằng lòng thì ở đây nghỉ ngơi đi, ta sợ mệt hổ thần.”
“Ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì?! Đừng đánh thái cực với ta! Phiền chết!!”
Đương nhiên là cưỡi ngươi vào trận a! Ngu ngốc! Ngay cả Tiểu Thất cũng đã đoán được tâm tư xấu xa kia của Khanh Ngũ.
Sau khi trải qua một hồi thương lượng hiểm ác với Khanh Ngũ, Khanh Ngũ lấy việc về sau khi hóa hình rồng sẽ để lão hổ cưỡi bay lên trời một ngày trao đổi, làm lão hổ đáp ứng biến về nguyên hình làm tọa kỵ cho mình, hai tên này có thể nói là nhàm chán tới cực độ.
Hai người ở nơi đó bàn luận ta cưỡi ngươi ngươi cưỡi ta hết nửa ngày, sắc mặt Lăng Vân càng lúc càng đỏ bừng, tuy rằng hắn không hiểu ý tứ của hai người nhưng trăm triệu lần không thể tưởng tượng được: Ngũ thiếu lại hào phóng đến độ này, ngay cả loại chuyện này cũng dứt khoát rõ ràng như thế, nghe thấy bọn họ trao qua đổi lại, Lăng Vân ngoảnh đầu qua một bên.
Vào đêm, mọi người bắt đầu chuẩn bị, Khanh Ngũ được Đại Bảo dìu đến xe ngựa, Đại Bảo còn đặc biệt may cho hắn một bộ quần áo xa hoa cướp đi sự nổi bật trong đại hội Kỳ tộc, cả người tuyết trắng, đường chỉ bạc được thêu trên hoa văn tối màu, ngay cả giầy của Khanh Ngũ cũng là tơ lụa màu bạc nạm trân châu, hiển lộ thân phận thần Bạch Long hiển hách của hắn.
Tiểu Thất thì một thân hắc y, thắt lưng giắt bảo đao, tóc dùng sợi tơ lụa màu đỏ buộc cao lên, cổ tay kín mít, sắc bén nội liễm hệt như một lưỡi dao sắc bén sắp ra khỏi vỏ, tinh thần tràn trề ngồi ở vị trí xa phu, nhìn bộ dạng của hắn xem ra đang chờ mong lập tức có một hồi ứng chiến gian nan!
Xe ở trong đêm chạy như bay, ước chừng gần khuya, trước mặt dần dần xuất hiện dãy núi phập phồng, hình thù kỳ dị giống như một cự thú đang ngủ đông.
Cửa khẩu thánh cốc tựa như cái miệng rộng của cự thú đang ngoác ra, từ cửa vào bên trong khoảng ba bốn dặm, khắp nơi đều là cây đuốc cùng lều trại như ngôi sao giăng đầy trời thoạt trông thật là đồ sộ, khiến Tiểu Thất động dung không thôi. Tư thế này, nếu như Khanh Ngũ thật sự lật mặt, chỉ sợ chỉ bằng ba năm người bọn họ khó có thể thoát ra?
Có điều, rồng có bộ vuốt sẽ không, hừ hừ hừ. Tiểu Thất trong lòng cười lạnh.
Sau khi xe ngựa tiến vào thế lực của đối phương cũng không giảm tốc độ, Tiểu Thất vận đủ nội lực, rống to lên trong phạm vi vài dặm đều có thể nghe được rõ rành rành, chỉ nghe hắn gọi: “Quân Thiên công tử Khanh Thục Quân giá lâm! Nhanh chóng tới đón!!”
Nhất thời, khắp trên dưới trong ngoài Kỳ tộc đều rơi vào cơn chấn động, vô số cây đuốc được thắp sáng, trên sơn đạo phập phồng hình thành một hàng lửa kéo dài, mọi người đứng ở hai bên đường, nhân số đông đảo, được huấn luyện nghiêm chỉnh, hành động chỉnh tề, mỗi một người đều nhìn chăm chú vào cái xe ngựa đang chạy như bay kia, đợi Khanh Ngũ nghe đồn là thần tử giả hiện thân.
Trước cửa động là khối đá khảm rồng đồ sộ được Kỳ tộc dựng đứng, long môn được làm từ bức tượng đá trải qua điêu khắc mài giũa mà thành, bên trên là đôi song long quấn quýt, phải cao tới mấy trượng, rất nhiều sợi tơ màu sắc rực rỡ quấn triền bên trên, ở trong gió đêm phần phật tung bay.
Còn đây là thánh vật được Kỳ tộc coi trọng, nghe đồn đại từ rất lâu, phàm là sự kiện trọng đại tỷ như thay đổi tộc trưởng liền ở trước cửa này làm chứng, sau khi qua cửa bị Long thần triệu kiến, cũng đồng thời bị Long thần giám sát.
Mười mấy tên vệ sĩ hung mãnh chỉnh tề đứng chắn ở trước cửa, trong tay cầm trường đao, người cầm đầu quát to: “Người tới xuống ngựa! Trước mặt Long thần, kẻ nào khinh nhờn thần minh đều bị chém chết!”
Vừa dứt lời, Tiểu Thất đột nhiên ghìm dây cương, chỉ nghe một tiếng xé vang dội, thùng xe xe ngựa vậy mà đột nhiên nứt ra, một bóng hình màu trắng lộ ra trước mắt.
Bay qua đỉnh đầu Tiểu Thất, cuối cùng vững vàng đáp xuống đất, lúc đáp xuống, con ngựa bên cạnh không con nào tránh được cơn kinh hoàng sợ hãi.
Tiểu Thất nhanh chóng khống chế hai con ngựa đang vùng vẫy, nhưng chúng đã sợ tới mức miệng sùi bọt mép ngất đi, may mắn trước đó Tiểu Thất cũng đã nhảy lên, vững vàng rơi xuống đất, lúc này mới không có bị vứt rớt.
Mọi người tập trung nhìn vào, chỉ thấy bên trong thùng xe nhảy ra chẳng phải là con mãnh hổ thuần trắng hay sao!
Mãnh hổ hùng vĩ khí phách, lại cam nguyện để người cưỡi trên đầu, mà trên người người nọ một thân trắng như tuyết, tư thái tuyệt thế hệt như tiên tử. Hắn nghiêng người ngồi ở trên người Bạch Hổ, ánh mắt tĩnh lặng, vỗ vỗ cái đầu của vị vua bách thú: “Tuyết điện, vào cốc.”
Loại chuyện lạ này, khiến cho tất cả mọi người ở đây nhìn mà nghẹn họng trân trối.
Bạch Hổ gầm nhẹ một tiếng —— thằn lằn đừng có tự ý đặt tên cho ta!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...