Tiểu Thất thật sự tìm mì xào nóng hổi đem tới đưa cho Ngũ công tử. Hai người ngồi phía sau nhà kho mặt đối mặt ăn mì xào, Khanh Ngũ đảo cái bát của mình, kẹp một cái trứng chần nước sôi gắp cho Tiểu Thất: “Thân thể trẻ con còn đang trên đà phát triển, ăn nhiều một chút cho mau lớn.”
“Thiết, ta muốn ăn còn đợi ngươi gắp cho ta à? Ta ở trên đường đã ăn luôn rồi.” Tiểu Ngũ không được tự nhiên trả lời, “Ngươi giữ lại mà ăn đi. Còn có, ta không phải trẻ con.”
Ngũ công tử khóe miệng cong cong, không nói gì.
Nếu hắn nhớ rõ không sai thì hôm nay trong ảnh bộ Khanh Gia bảo có một bài thử luyện đặc biệt an bài cho Tiểu Thất —— đây là việc bí mật, một khi ảnh vệ được tuyển chọn thì phải sắp xếp một màn “ám sát” nhân cơ hội này để kiểm tra ảnh vệ mới có năng lực thực chiến hay không. Đợt thử luyện này rất nghiêm khắc, đao thật thương thực “sát thủ” bất thình lình tập kích tuyệt không nương tay, ảnh vệ công phu không rành hoặc là không có khả năng ứng biến có khả năng bị giết chết!
Ăn no nê Ngũ công tử vuốt cằm, suy nghĩ làm sao để giúp Tiểu Thất ứng phó đợt thử luyện lần này. Nếu tự mình ra tay vừa phá hủy quy củ lại vừa bị mấy huynh đệ khác sẽ nhân cơ hội ra tay. Tiểu Thất đứa bé kia tự mình có thể làm được chuyện gì? Bất quá là thắng một trận luận võ đã cao hứng suốt mấy ngày ngây ngô cười…
Ngũ công tử thoát khỏi dòng suy tư, đột nhiên ngẩng đầu phân phó Tiểu Thất: “Ta muốn uống nước.”
Tiểu Thất cầm lấy cái ấm nước trên bếp lò đi tới bàn rót nước vào trong bình cho vào mấy lá trà tươi. Ngũ công tử lắc đầu: “Ta muốn uống nước trong, không muốn uống trà.”
Yêu cầu còn thật nhiều! Tiểu Thất liếc mắt nhìn hắn, đem lá trà bỏ ra, tiếp tục châm trà, rất nhanh bưng một ly nước ấm đưa tới tay Ngũ công tử.
Ngũ công tử vươn tay nhận lấy chén trà, cũng không vội uống tựa hồ là đang làm ấm tay.
“Ngươi lạnh sao?” Tiểu Thất nhịn không được hỏi.
“Ừ.” Ngũ công tử thản nhiên trả lời, lúc này Tiểu Thất mới nghĩ tới thân thể của hắn không tiện, hiện tại sắp đến mùa đông, hắn lại không thể nào nhúc nhích, lại không giống người luyện võ có nội lực gia tăng, tự nhiên cảm thấy lạnh như người bình thường, nhìn hắn hôm nay cả ngày trời không mang theo thảm đặt ở trên đùi, thật sự là quá sơ suất.
Vì thế Tiểu Thất bảo: “Ta trở về lấy chút quần áo với thảm cho ngươi. Tiện thể ta mang noãn lô đến luôn. Ngươi trước cứ khoác áo choàng này của ta đã, là áo choàng mới mà Triệu Đại Bảo cho ta, hừ, một chút cũng không bẩn.”
Nói xong thật sự đem áo choàng của mình mình cởi xuống, choàng ở trên người Ngũ công tử. Ngũ công tử cũng không có cự tuyệt, chính là giữ chặt lấy cánh tay Tiểu Thất: “Không cần quay về, trong tủ treo quần áo có chuẩn bị thảm.”
Tiểu Thất bị hắn kéo cổ tay, đột nhiên phát giác tay hắn lạnh lẽo giống như khối băng. Mấy ngày nay, hắn chưa từng thấy Khanh Ngũ làm phiền người khác cái gì, cũng hoàn toàn không giống như kẻ tàn phế, thậm chí nhìn vào hắn đều có cảm giác rất mạnh mẽ, lúc này thấy hắn lạnh băng như thế, Tiểu Thất trong lòng nổi lên chút cảm giác khác thường, có lẽ là thấy hắn đáng thương, nhân tiện nói: “Ta đi cho thêm củi vào lò. Ngươi nếu là thấy lạnh, ta truyền cho ngươi một chút nội lực có thể chống lạnh.”
“Không cần, chỉ cần ngồi một lát là tốt thôi.” Khanh Ngũ đáp, hắn thả tay, như trước nắm lấy chén nước.
Tiểu Thất nhìn động tác của hắn, càng cảm thấy trong lòng không được thoải mái, nhân tiện nói: “Ta đi lấy chút nước ấm để ngươi ngâm chân.”
Vì thế hắn đã ra khỏi phòng tìm bồn, Khanh Ngũ công tử nhân cơ hội này dồn hàn khí thêm vào lòng bàn tay, trong khoảnh khắc chén nước trà trong tay giảm nhiệt tỏa hơi lạnh.
Lúc này hắn đem nước trong chén vẩy ra, bọt nước vụt trong không trung, ống tay áo của hắn khẽ lật lên lúc này hàn khí ngưng tụ thành tảng băng, bị Ngũ công tử dùng thủ pháp lưu loát như mây trôi thu vào trong tay áo, đây là Hàn Băng chưởng tuyệt diệu, đáng thương Tiểu Thất còn rất chi là đau lòng, cho rằng Ngũ công tử sợ lạnh.
Nhưng vừa rồi khi Ngũ công tử đem chén nước trà ném đi, bên ngoài không trung thế nhưng mưa tích tí tách rơi xuống, cũng không biết khi nào thì mây kéo tới, Ngũ công tử thở dài.
Không nên hỏi hắn đây là vì cái gì, bản thân hắn cũng không biết. Vì cái gì mỗi lần hắn đem nước trong chén ném vào không trung thì trời sẽ mưa. Cái này là thiên phú sao?
Hay là trùng hợp?
“Trời mưa trời mưa!” Tiểu Thất cảm khái, “Buổi sáng vẫn là bầu trời quang đãng, làm sao giờ lại mưa rồi! Trời mưa lại càng lạnh hơn!” Mang theo một cái chậu gỗ, từ bên ngoài đi tới tay hắn xách siêu nước ấm. Ngũ công tử nhìn hắn, hai tay thu vào trong tay áo.
Tiểu Thất vì thế cố ý nói: “Chủ nhân, chẳng lẽ muốn ta cởi tất giùm hả?”
Ngũ công tử nhìn xuống chân của mình, thản nhiên trả lời: “Ta không tiện xoay người.”
Tiểu Thất = = cầm chậu đi qua, cầm chân hắn nâng lên bắt đầu cởi giày tháo tất, sau liền nhanh chóng cầm chân của hắn đặt vào trong chậu nước nóng.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất Tiểu Thất vào lúc này nhạy bén nghe được tiếng thủng thật nhỏ ở bên ngoài cửa sổ, chỉ trong nháy mắt, hắn dùng dư quang khóe mắt liếc đến một cây ngân châm lòe lòe ánh bạc xuyên qua cửa sổ bắn vào, cây ngân châm kia lực đạo không lớn không nhỏ nhưng lại cực kì chuẩn xác, Tiểu Thất trong khoảnh khắc phán đoán cây châm này không bắn tới Khanh Ngũ bên cửa sổ, liền làm bộ thản nhiên như không, ngay tại lúc cây châm kia bắn ở trên sàn nhà phía sau Khanh Ngũ, hắn mới thản nhiên cầm miếng vải bố kẹp cây châm vào, lặng lẽ cất vào người.
Khanh Ngũ đại khái còn không biết mình đã trở thành mục tiêu của người khác. Tiểu Thất nhịp tim đều đều bắt đầu đập gia tốc, hai loại cảm xúc hưng phấn cùng khẩn trương lúc này bắt đầu vây quanh hắn.
Đây là lần đầu tiên kể từ ngày hắn xuất đạo thật sự gặp được ám sát, so với màn luận võ lúc trước cái này mới là khảo nghiệm chân chính a!
Nhưng là vẻ mặt của hắn lại bình tĩnh kì lạ, hắn không hề lộ ra chút cảm xúc, ảnh vệ chính là nghề phải giấu bóng mình ở trong tối im lặng giải quyết nguy cơ cho chủ nhân, đó mới là cảnh giới cao nhất của ảnh vệ!
Khanh Ngũ hai chân tàn tật đi lại không tiện giống như tấm bia ngắm, lúc này hắn thân là người hộ vệ phải đề cao cảnh giác.
Trước hết phải tìm biện pháp đem hắn chuyển đến nơi an toàn, những nơi gần cửa sổ rất dễ dàng lọt vào tầm tập kích của ám khí, Tiểu Thất nói: “Chủ nhân, ta vừa rồi nhìn thấy trên cửa sổ có một con gián, có lẽ vì lâu rồi không ai quét sạch, ngài không để ý khi chuyển đến bên kia ngâm chân đi? Miễn cho con gián kia nhảy đến trên người ngài nha.” Hắn biết Khanh Ngũ yêu sạch sẽ, quả nhiên Khanh Ngũ nhíu mày đáp: “Thực lôi thôi, đẩy ta đi qua.”
Vì thế Tiểu Thất đem xe lăn cùng chậu rửa chân dịch tránh xa góc chết cửa sổ, cho dù ám khí từ bên ngoài bắn vào, cũng không tới được nơi này.
Tiểu Thất âm thầm quan sát địa hình, trừ bỏ cửa sổ, trong gian phòng này hoàn toàn bị đóng kín, chỉ cần bảo vệ cửa lớn với cửa sổ, không để cho địch nhân tiến vào, tuyệt đối không thể có chút sơ hở cho nên nói với Khanh Ngũ: “Chủ nhân, ta đột nhiên mắc tiểu quá, ta đi ra ngoài giải quyết một chút.”
“Đi đi.” Khanh Ngũ trả lời.
Tiểu Thất vội vàng nhảy dựng lên, bay nhanh ra sân —— cố thủ ở cửa phòng chính là nhiệm vụ của hắn!
Giờ phút này trong tay hắn cũng không vũ khí, chỉ có một miếng vải bố dùng để chà chân cho Khanh Ngũ, ước chừng dài hai thước —— nói đến cũng khéo, khi hắn vừa mới chạy ra cửa, đợt ngân châm như tên mưa bay đánh úp về bên cạnh cửa sổ cách hắn không xa, Tiểu Thất phi thân lên tay giật ra cái khăn dài thu hết ngân châm vào bên trong miếng vải, lúc này chợt xoay người, hắn đoán kẻ bắn ra ám khí tránh ở trên nóc nhà đối diện, nhân cơ hội Tiểu Thất vỗ vách tường khéo léo dùng ngón khinh công thượng thừa xuất ra một chiêu cá chép vượt long môn, xoay người bắn lên nóc nhà!
Tầm nhìn trên nóc nhà càng thêm mở rộng, quả nhiên có một tên áo đen nằm úp sấp trên nóc nhà đối diện thu hết trong đáy mắt. Tiểu Thất ước tính khoảng cách, từ đây tới nóc nhà đối diện ước chừng ba trượng, mũi chân điểm nhẹ một cái nhẹ nhàng nâng một miếng ngói, dồn lực trên đùi sút ngói tựa như đá cầu một đá này miếng ngói kia theo đà bay thẳng tới sát thủ áo đen!
Sát thủ áo đen vươn tay đem miếng ngói bắt lấy, không ngờ chiêu này của Tiểu Thất chỉ là hư chiêu ——lúc đá bay miếng ngói đồng thời hắn giựt mạnh miếng vải, ngân châm theo đà bay trả về chỗ đối phương.
Người áo đen không kịp chuẩn bị chỉ có thể vội vàng ngửa mặt khom lưng, né người tránh thế tới sắc bén của đợt mưa ngân châm, lại bị miếng ngói ngay trước mắt ập tới ngay chỗ thân dưới yếu hại —— Tiểu Thất dùng hai chiêu trước đều là chiêu giả lừa đối phương, mấu chốt chính là miếng ngói thứ hai này, đã đoán trước được người áo đen kia có động tác này cho nên miếng ngói thứ hai này dùng hết toàn lực đánh tới làm cho người áo đen ngửa mặt ngã ra sau —— mà chỗ hắn là trên tường cao, cho nên mới có một màn thảm thiết thế này đây, tiếng kêu thảm thiết đều khi ngã ra bên ngoài bờ tường, vì vậy Khanh Ngũ phòng trong cách một phòng khách cùng với mảnh tường ở ngoài đại viện, hẳn là không nghe thấy.
Nhưng Tiểu Thất không chút do dự, người áo đen không chỉ một mình mới vừa rồi ba chiêu úp tới, sớm đã có hai tên hắc y khác tấp tới, một người từ nóc nhà phi tới, lúc Tiểu Thất đá mái ngói ra cũng là lúc tên đó bổ đao úp vào người, trận chiến qua lại hết sức căng thẳng, mà một người khác thì nhảy xuống bay thẳng vào cửa phòng!
Tiểu Thất lần thứ hai cuốn lên miếng khăn vải, dùng chiêu “Thần tiên triền” mà sư phụ dạy hắn, nghiêng người tránh hai đợt đao phong cùng tới, tay dùng lực hai xoay vòng quấn lấy cánh tay của đối phương, dưới chân cùng lúc khẽ dịch dùng thân thể của chính mình cuốn lấy đối phương, đồng thời cuốn luôn lên đang từ nóc nhà nhảy xuống, cuốn tới giữa chiêu thức thần tiên triền kia một khi xuất ra thì thế đi của mảnh khăn bố càng ngày càng nhanh, khó có thể tránh thoát.
Hai người vốn đang ở giữa không trung lúc này mất trọng tâm, Tiểu Thất dùng sức đẩy một cái, khiến cho tên áo đen đang rơi xuống đất trước cả người nghiêng ngã —— nếu là mặt đất bằng phẳng thì chắc chắn không tạo được hiệu quả như thế này. Nhưng mà Tiểu Thất đã tính toán rồi, cú va chạm này tuy rằng không đủ mạnh chết người nhưng bởi vì hai người kia chân đang ở thế vào trong cửa phòng, lúc này người áo đen kia bị cuốn lấy có cái đệm thịt áp tới một người khác đang thiếu một chút là đã đẩy cửa phòng ra.
Hai tên sát thủ nhất thời ngã xuống đất, phát ra tiếng bình bịch nặng nề rơi xuống đất ngay cả miệng cũng không kịp kêu, đã bị Mạc Tiểu Thất thân thủ linh hoạt tóm lấy cằm, giật lấy khăn che mặt!
“Triệu Thập Ngũ!” Mạc Tiểu Thất hô nhỏ một tiếng, vừa dứt lời cương đao trong tay hắn vừa rồi đoạt từ tay tên áo đen thuận theo tư thế nằm úp sấp của người đó mà đâm xuyên ba phần thịt ngay vị trí đối diện trái tim! Nếu không phải Tiểu Thất kéo ra khăn che mặt của người nọ, phát hiện người này là ảnh vệ người quen mấy năm trước trong đại viện, một đao kia đã đi xuyên tim!!
Một chiêu kia của Mạc Tiểu Thất như muốn đoat mạng người, thật sự là rất chuẩn rất độc!
Triệu Thập Ngũ sắc mặt trắng bệch, thấp giọng rên rỉ: “Tiểu Thất… Tha cho chúng ta đi…”
Hết chương 11.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...