Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
Địch Cửu nhìn túi tiền Cảnh Mạt Song cho mình, bên trong có mười mấy đồng bạc và một ít tiền đồng.
Dùng vàng bạc đồng làm tiền, Địch Cửu không hề xa lạ, tuy khoa học kỹ thuật nước Tể vô cùng phát triển, ngoại trừ tiền giấy ra, cũng có tiền vàng và tiền bạc.
Địch Cửu vốn cho rằng với số tiền này cũng có thể chống đỡ được vài ngày, lúc hắn bắt đầu tìm kiếm khách điếm trong thành Tịch Xuyên, mới biết được chút tiền này căn bản không đủ.
Khách điếm kém nhất thành Tịch Xuyên, bây giờ cũng cần một đồng bạc cả đêm, đây còn chưa bao gồm ăn cơm. Khách điếm tốt một chút, đều hơn năm đồng bạc một đêm. Chuyện quan trọng chính là, đây chỉ là giá cả, thực tế thành Tịch Xuyên không tìm được bất luận khách điếm nào để ở, gần như là tất cả khách điếm đều chật kín người.
Rơi vào đường cùng, Địch Cửu chỉ có thể đi đến quảng trường Đăng Tiên, chuẩn bị qua đêm bên cạnh quảng trường.
Quảng trường Đăng Tiên vốn gọi là quảng trường Tịch Xuyên, bởi vì thành Tịch Xuyên đảm nhận chuyện Tiên môn thu nhận đệ tử, lúc này mới đổi tên thành quảng trường Đăng Tiên. Không chỉ như vậy, quảng trường còn được tiến hành xây dựng thêm. Sau khi xây dựng thêm quảng trường mới rộng gấp mười lần quảng trường ban đầu.
Lúc Địch Cửu đến nơi này, mới biết được người không có chỗ ở như hắn cũng nhiều lắm. Vì không cho phép qua đêm trong quảng trường, rất nhiều người dựng lều trại đơn giản bên cạnh quảng trường.
Chỉ là nghỉ qua đêm ma thôi, nên Địch Cửu định tìm một chỗ trống bên cạnh quảng trường. Trước đây khi kinh mạch của hắn chưa bị đứt, có đôi khi một lần tu luyện là hơn nửa tháng. Tìm một chỗ ngồi cả đêm như vậy, cũng không tính là gì.
Tìm kiếm hơn nửa vòng, Địch Cửu không tìm được nơi thích hợp để ngồi xuống, thật sự là vì hắn đến quá muộn.
- Này vị đại ca, bây giờ huynh không tìm được chỗ đâu, ta phải đến đây trước hai canh giờ đó. Hay là huynh nghỉ tạm ở cạnh ta một đêm đi.
Một giọng nói có chút thô dày gọi Địch Cửu lại.
Địch Cửu dừng bước, hắn thấy một khuôn mặt đầy bụi, không biết là chui từ đâu ra mà trên mặt loang lổ, nhìn vô cùng bẩn. Ngồi trên chiếu là một đại hán có dáng người cao lớn, thấy Địch Cửu nhìn hắn ta, hắn ta còn có chút không được tự nhiên sờ mái tóc ngắn ngủi, hắn là người vừa gọi Địch Cửu lại.
Bên cạnh đại hán này, đúng là còn một khoảng đất trống, đất trống không rộng, nhưng cũng đủ để Địch Cửu tá túc cả đêm.
- Vậy thì đa tạ rồi.
Địch Cửu đi đến bên cạnh đại hán ngồi xuống.
Đại hán nhanh chóng lấy cái chiếu nhỏ có chút bẩn trong vải bạt bên cạnh mình ra nói:
- Vị đại ca, huynh ngồi lên chiếu lớn của ta đi, ta còn một cái nữa.
Địch Cửu vội vàng xua tay:
- Không cần đâu, ta cứ như vậy là được rồi.
Nói thật, tảng đá dưới mông hắn còn sạch hơn cái chiếu của đại hán này rất nhiều.
Địch Cửu sợ đại hán này tiếp tục nhiệt tình đưa chiếu cho hắn, nhanh chóng hỏi:
- Ngươi đến trước hai canh giờ, nên chiếm được chỗ này sao?
- Không phải, không phải, ta vốn chiếm mảnh đất kia, sau đó chuyển đến chỗ này.
Đại hán chỉ mảnh đất cách đó không xa.
Rõ ràng là mảnh đất đó càng trống trải thoáng khí hơn mảnh đất này một chút, lúc này bị hai tên thanh niên chiếm lấy.
- Ngươi đúng thật là, cho dù ngươi nhường chỗ đó cho người khác, thì không phải bên cạnh đó còn chỗ trống sao?
Địch Cửu nghi ngờ hỏi.
Đại hán sờ sờ đầu nói:
- Sau đó ta lại nhường vài lần, cuối cùng nhường đến nơi này.
Địch Cửu không còn gì để nói, quả thực đại hán này có thể là chuyên lấy việc giúp người khác làm niềm vui. Thật sự cũng vì đại hán này giúp người làm niềm vui, hắn mới có còn một chỗ nhỏ nhoi này thôi.
Dường như đã nhìn ra suy nghĩ của Địch Cửu, đại hán cười thật thà phúc hậu:
- Nương ta nói cho ta biết, ở bên ngoài phải học cách nhún nhường khiêm tốn.
Địch Cửu không quen đại hán này, đành phải nói:
- Nương ngươi nói không sai, chỉ là ngươi cũng đừng dễ dàng tốt với người khác quá.
Hắn nhìn ra sự thiện lương trong đáy lòng đại hán này, Địch Cửu trải qua nhiều chuyện, biết làm người nên thiện lương, nhưng cũng phải nhìn đối tượng. Thiện lương như đại hán này nhường mấy chỗ, kết quả bị đẩy đến góc này. Không phải mỗi người đều biết nói cảm ơn, rất nhiều người cảm thấy ngươi cần phải làm như vậy.
- Dạ, đại ca ta tên là Cảnh Kích Hoa, huynh thì sao?
Tính cách của Cảnh Kích Hoa rất tốt, cũng không biết lời Địch Cửu nói có gì không đúng.
- Ta tên là Địch Cửu.
Trái lại Địch Cửu thấy cái tên Cảnh Kích Hoa này rất kỳ lạ, trong tên lại có một chữ Hoa.
Cảnh Kích Hoa rất hay nói, không cần Địch Cửu hỏi, thì Địch Cửu biết hắn đến từ một sơn thôn rất xa, có một lần vô tình nghe nói thành Tịch Xuyên mở Tiên môn, bôn ba nửa năm mới đến được đây.
Địch Cửu biết được không nhiều chuyện từ miệng Cảnh Kích Hoa, Cảnh Kích Hoa đến từ sơn thôn hẻo lánh, đối với vận mệnh của đại lục còn có vương triều luân phiên, không biết một chút gì. Còn hiểu biết về Tiên môn, chỉ sợ không biết nhiều bằng hắn.
…
Một đêm trôi qua rất nhanh, Địch Cửu vừa híp mắt một lát, tiếng động xung quanh ầm ĩ hơn. Hắn mở to mắt, thấy Cảnh Kích Hoa đã cất chiếu, vẻ mặt đang kích động nhìn mỗi đại tiên môn.
Thấy Địch Cửu chưa tỉnh ngủ, hắn ta lấy một ấm nước đưa cho Địch Cửu nói:
- Cửu ca, huynh rửa mặt đi, ta nghe nói lúc Tiên môn lựa chọn đệ tử, nhất định phải y quan sạch sẽ.
- Được, cảm ơn.
Địch Cửu lau mặt qua loa một phen, cũng chỉnh y phục của mình một chút, rồi đi theo Cảnh Kích Hoa vào quảng trường.
- Đại ca, ta không biết tông môn nào tốt.
Nhìn một loạt dấu hiệu tông môn, Cảnh Kích Hoa chà xát tay, trong mắt tỏa ra ánh sáng khát vọng.
Địch Cửu cũng không biết nhiều lắm, đành phải nói:
- Ta cũng như ngươi, không biết cái nào là đại tông môn, tiểu tông môn. Đến lúc đó chúng ta nhìn xem tông môn nào có nhiều người, đó là đại tông môn.
Có người bên cạnh trả lời:
- Lần này tông môn cao nhất Bắc Vực đều đã đến đây, ngươi nhìn Chân Ly Kiếm Tông, Nghê Côn Tông, Lôi Vũ Tông xem, đó đều là những đại môn tông cao nhất, Kinh Hải Phái, Tinh Hà Phái, Vạn Pháp Cung, Lưu Ly Chân Cốc là tông môn nhị đẳng, còn lại đều coi là tông môn tam đẳng và tứ đẳng.
Địch Cửu nhìn lại, quả nhiên những môn phái Chân Ly Kiếm Tông, Nghê Côn Tông, Lôi Vũ Tông này chiếm nhiều nhất, hơn nữa khí thế cũng xa hoa nhất.
- Cửu ca, chúng ta cũng đi xếp hàng đi.
Thấy rất nhiều người đã xếp hàng đợi kiểm tra, Cảnh Kích Hoa không nhịn được nói.
Địch Cửu cũng muốn biết cuối cùng linh căn của mình biến dị thành cấp bậc gì sớm một chút:
- Được, đứng ở chổ của Chân Ly Kiếm Tông đi.
Người xếp hàng ở chổ của Chân Ly Kiếm Tông là nhiều nhất, xem ra Chân Ly Kiếm Tông là tông môn lớn nhất.
Tuy người đến nơi này tham gia Đăng Tiên Môn rất nhiều, nhưng Địch Cửu thấy tốc độ kiểm tra cũng vô cùng nhanh. Người tham gia Đăng Tiên Môn chỉ cần đứng trên một thiết bị, hai tay đặt trong hai rãnh lõm. Sau lưng thiết bị có cột sáng lóe lên, lóe lên một cột sáng là đơn linh căn, hai cột sáng là song linh căn. Theo thứ tự là tam linh căn, tứ linh căn.
Sau khi nhìn thấy, Địch Cửu tổng kết ra đây là dấu hiệu để Tiên môn nhận biết linh căn của đệ tử tốt hay xấu. Chân Ly Kiếm Tông thu nhận được một thiên tài thuần Mộc Linh Căn, đây là một đơn linh căn, cột sáng màu xanh cao chừng một trượng, màu xanh lóa mắt.
Nhưng không phải tất cả đơn linh căn đều tốt, nếu cột sáng không phải màu xanh, mà loang lổ nhiều màu, thì người này sẽ không được thu nhận.
Một người có song linh căn tham gia kiểm tra, một cột sáng linh căn màu đỏ chỉ cao chưa đến ba thước, một cột sáng linh căn màu vàng đất khác cũng cao gần một trượng. Bởi vì cột sáng màu vàng đất không có một chút tạp sắc, trở thành thiên tài được thu nhận.
Tam linh căn được thu nhận cũng có, tất cả đệ tử được thu nhận đều có chung một đặc điểm, đó chính là một cột sáng trong đó phải vô cùng nổi bật, ít nhất phải vượt qua nửa trượng mới được, hơn nữa nhất định màu của cột sáng phải thuần, không thể có tạp sắc.
Tứ linh căn được thu nhận rất ít, chỉ có một người được nhận, Địch Cửu cũng thấy mấy người ngũ linh căn, nhưng tất cả những người đó đều không được thu nhận.
- Cửu ca, đến lượt ta rồi.
Sau khi Cảnh Kích Hoa nhìn người phía trước kiểm tra xong, kích động chào Địch Cửu rồi bước lên phía trước nơi Chân Ly Kiếm Tông kiểm tra.
Cảnh Kích Hoa đi vào trong dụng cụ kiểm tra, hai tay đặt trên rãnh lõm, một vệt sáng màu lam mang theo loang lổ cao hai thước hướng lên trên.
Địch Cửu kinh ngạc nhìn cột sáng màu lam sau lưng Cảnh Kích Hoa, kiểm tra đến bây giờ, hắn cũng quan sát một hai trăm người, ánh sáng màu lam này hắn vẫn là thấy lần đầu tiên.
- Oa, dị lôi linh căn… Đáng tiếc, linh căn này quá loang lổ rồi. Nếu không thì trái lại ngươi là thiên tài số một ở nơi này…
Tu sĩ kiểm tra Cảnh Kích Hoa lắc đầu, ý bảo Cảnh Kích Hoa đi xuống,
- Không phù hợp, người kế tiếp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...