Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
Lam Như cũng không thu hồi Thiên Cương Tinh ngay, nàng không phải là một người tàn nhẫn cuồng sát. Trên Thiên Cương tinh ngoại trừ Địch Cửu ở trong Thiên Cương cung kinh mạch cùng xương cốt tất cả đều bị gãy, còn có ít nhất trên hai ngàn người đang thí luyện.
Ở trong tinh cầu của nàng, chỉ có thể cho phép vài con yêu thú cam chịu nàng được tồn tại, nàng căn bản không muốn những người khác tồn tại trong tinh cầu của mình.
Nhưng ở nơi mênh mông rộng lớn này, đẩy mấy người tu vi thấp đó vào trong hư không, cũng chỉ khiến họ nhanh chóng bị hóa thành tro bụi mà thôi.
Ba ngày sau, thần niệm của Lam Như quét tới một tinh cầu màu xanh thẳm, Lam Như không chút do dự cuốn tất cả mọi người trên Thiên Cương tinh đi sang đó, sau đó thu hồi Thiên Cương tinh lại.
Theo nàng thấy càng tới gần tinh cầu màu xanh kia, sự áp chế của vũ trụ càng lúc càng lớn. Rất hiển nhiên, với thực lực của nàng bây giờ, còn chưa có cách nào để tiến vào tinh cầu màu xanh này.
Chỉ là Lam Như cũng không muốn vào đó, nàng thuận tay vung lên một cái, mấy nghìn tu sĩ thí luyện kia liền giống như sủi cảo trong nồi đồng, bị nàng nhét vào trong các ngõ ngách của tinh cầu này.
Kể cả Du Tiệp, Tăng Bắc Tử ở đều bị, tất cả người bị ném xuống đều mờ mịt nhìn lên bầu trời. Quảng trường Tiên Nữ tinh bị đàn yêu thú nổi điên công phá, sau đó bọn họ lập tức bỏ chạy vào trong Tiên Nữ tinh.
Ẩn núp ở Tiên Nữ tinh khoảng một năm, hầu như thực lực của mỗi người đều đã gia tăng gấp mấy lần, rất nhiều người không thích ứng nổi đã bị luật rừng đào thải hết. Lúc đầu bọn họ cho rằng có thể cứ trải qua như vậy mà sống tiếp, sau này khi có đủ thực lực thì sẽ trở về Trái đất.
Nhưng mấy ngày trước ở Tiên Nữ tinh xảy ra biến hóa, bọn họ chỉ có thể tìm một nơi để trốn đi.
Trước đây không lâu, bọn họ lại bị một lực đạo cuồn cuộn nổi lên cuốn đi, dường như muốn đem bọn họ rời khỏi Tiên Nữ tinh, sau đó giống như cái bánh sủi cảo, rơi xuống một nơi xa lạ.
Nơi này vẫn là ở Tiên Nữ tinh sao? Lam Như sau khi bỏ mọi người lại ở cái đại lục xa lạ này, thì ánh mắt rơi vào trên người Địch Cửu.
Địch Cửu lúc này còn chưa có tỉnh lại, điều này khiến nàng có chút khó xử. Nếu không phải là nàng không thích giết chóc, Địch Cửu đã sớm bị nàng giết chết rồi. Nghĩ đến mình là do có Địch Cửu nên mới sớm tỉnh lại, nàng quyết định tha cho hắn một mạng.
Nhưng với loại tình trạng này, nếu để Địch Cửu ở lại tinh cầu này cùng với những người khác, sợ rằng cũng không khác gì giết hắn ta là mấy.
Địch Cửu vừa nhìn đã biết là xương cốt toàn thân đều gãy, để hắn lại một tinh cầu tu chân, có thể sống được mới là lạ.
Đứng ở bên ngoài tinh cầu màu xanh này, cho dù là áp chế cảnh giới của mình, Lam Như vẫn cảm thấy sự áp chế lực lượng của nàng càng lúc càng lớn. Nàng quyết định sẽ giúp Địch Cửu ba mươi hơi thở, nếu như sau ba mươi hơi thở này không tìm được lại mạng của hắn, nàng sẽ bỏ hắn lại đây.
Đám tu sĩ cấp thấp này cũng không biết là từ đâu tới, để lãng phí quá nhiều thời gian như vậy.
Không đến ba mươi hơi thở, thần niệm của Lam Như đã rơi vào một cái sân rất lớn.
Một ngôi nhà giăng đèn kết hoa, hiển nhiên là có chuyện vui. Mà bên trong một tiểu viện, một gã sắc mặt âm trầm đang lo lắng đi đi lại lại. Ở cửa tiểu viện còn có một người hầu.
- Khởi Đình, ngươi nhanh nghĩ cách giúp ta, lát nữa phải làm sao, kiệu đón dâu của Cảnh gia sắp tới rồi!
Người thanh niên vòng vo vài vòng, tất nhiên là không nghĩ ra được cách gì, nên xoay người lại hỏi người hầu.
- Công tử, tiểu nhân có một cách!
Người được gọi là Khởi Đình nhỏ giọng nói một câu.
- Nói mau!
Người thanh niên lập tức kêu lên.
Khởi Đình hạ giọng nói:
- Công tử, người tìm một người thay thế đến Cảnh gia ở rể. Chỉ cần tạm thời đuổi được những người đó đi, thi công tử đã có thể trốn đi.
Người thanh niên cau mày nói:
- Người có ngũ quan gần giống ta không nhiều lắm...
Khởi Đình liền vội vàng nói:
- Công tử, cần gì phải giống chứ? Đứa con gái xấu xí của Cảnh gia kia chưa từng nhìn thấy công tử. Ngược lại người ngồi vào trong kiệu, cũng không có ai tới kiểm tra. Chờ đến Cảnh gia làm xong tất cả các nghi thức chắc trời cũng đã tối rồi, vào động phòng, đắp chăn lên, nào còn ai có thể thay đổi sự thực này nữa chứ!
- Bọn người Cảnh gia nhất định sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, địa vị của ta ở Chung gia lại không cao, chuyện này...
Lời của người thanh niên còn chưa dứt, Khởi Đình đã cười hắc hắc:
- Công tử, với tư chất của người, lén rời nhà đi, khẳng định có thể gia nhập vào một tiên môn nào đó. Chờ người vào được tiên môn đó, dù thế lực của Cảnh gia có lớn hơn nữa, thì cũng có thể làm gì chứ?
- Đúng vậy...
Người thanh niên nắm chặt tay, hắn vốn đã muốn gia nhập tiên môn, chỉ là địa vị ở Chung gia của hắn quá thấp, căn bản không có cơ hội. Lần này lén rời khỏi Chung gia, hắn nhất định có thể tiến vào một tiên môn nào đó. Tư chất của hắn không phải tầm thường, đó là lời của một vị tiên sư từng nói.
Đương nhiên, vị tiên sư đó cũng nói ở Chung gia có rất nhiều người có tư chất tốt, nhưng vậy thì sao chứ?
- Vậy giờ đi đâu tìm người đây? Vẫn còn kịp chứ?
Người thanh niên nghĩ tới tiền đồ rộng mở của mình, tương lai có thể giống như vị tiên sư kia, đạp kiếm mà bay. Thì lập tức trở nên kích động.
Khởi Đình không chút hoang mang nói.
- Công tử không cần lo lắng, hôm qua Chung gia có bắt được một tên trộm, tên đó bị đánh một trận, lúc này đang bị giam giữ, ta cho hắn mấy lượng bạc là được rồi...
…..
Lam Như thu hồi thần niệm, từ tốn nói với Địch Cửu:
- Cảnh gia coi như cũng không tệ, cho ngươi nửa đời sau có thể sống yên ổn.
Nói xong câu đó, nàng thuận tay đưa một đạo tin tức tiến vào trong trí nhớ của Địch Cửu, sau đó liên tiếp đánh ra vài cái về phía chỗ xương cốt gãy lìa của Địch Cửu, mới đưa Địch Cửu vứt xuống phòng giam của Chung gia, lại đem tên trộm đang ở đó ném ra ngoài.
Dường như có gì đó không đúng? Đúng lúc nàng đem Địch Cửu ném xuống, Lam Như nhíu mày. Nàng như cảm nhận được có một loại khí tức huyền ảo trên người Địch Cửu.
Áp lực xung quang càng lúc càng lớn, Lam Như thở một hơi, đoán là mình ngủ quá lâu nên mới sinh ra loại ảo giác này. Chỉ là một con giun dế, sao có thể phát ra khí tức huyền ảo nào được chứ? Nghĩ tới đây, thân hình nàng khẽ động, sau đó liền biến mất trong vũ trụ mênh mông.
……..
Địch Cửu bị một hồi xóc nảy đánh thức, thần niệm hắn muốn quét ra, nhưng phát hiện đầu mình vô cùng đau đớn, căn bản là không có cách nào phát thần niệm ra ngoài. Sau đó hắn lập tức kinh ngạc khi phát hiện kinh mạch của mình đều đã bị vỡ vụn, nhưng chỗ xương cốt bị gãy lìa lại đang bình phục lại.
Đối với sự khôi phục của xương cốt này, Địch Cửu cũng không thèm để ý, từ khi mang theo viên đá màu vàng xám đó, năng lực tự chữa trị của hắn đã vô cùng mạnh.
Điều duy nhất khiến Địch Cửu kinh ngạc chính là, kinh mạch đã vỡ vụn thì còn có thể khôi phục sao?
Không đúng, hắn là đang ở trong cái Thiên Cương cung ở Tiên Nữ tinh kia, làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Đây là một cái kiệu, Địch Cửu rất nhanh đã xác định được chỗ mình đang ở. Ánh mắt hắn qua khe hở nhìn ra ngoài, quả nhiên là một cái kiệu. Xung quanh không khí náo nhiệt, làm cho lòng Địch Cửu trầm xuống, đây là đoàn đón rể sao?
Địch Cửu trước đây đã gặp qua cảnh này rất nhiều lần. Hắn rõ ràng là đang ở Tiên Nữ tinh a? Bởi vì đoán sai nên trong Thiên Cương cung xảy ra biến hóa.
Đoàn kiệu ngừng lại, Địch Cửu thở nên cẩn trọng lại.
Trên đầu hắn đang đeo một mũ miện, cái khăn lục che trên đầu làm ẩn đi dung mạo của hắn. Không chỉ vậy ngoài y phục cùng mũ miện trên người, thì trên thân của hắn cũng mặc đồ đỏ.
- Giờ lành đã đến, phu thê tiến vào bái thiên địa phụ mẫu...
Địch Cửu được người đỡ xuống, bắt đầu một đống các nghi thức rườm rà. Nếu như hắn vẫn còn thực lực của mình, Địch Cửu khẳng định sẽ kéo cái mũ trên đầu xuống rồi hiên ngang rời đi.
Hắn hiện tại làm không được, trong đầu hắn bắt đầu nghĩ, tại sao mình lại xuất hiện ở đây, đây rốt cuộc là nơi nào? Có phải là Tiên Nữ tinh hay không.
Cũng không biết bị giằng co bao lâu, Địch Cửu bị đưa đến một căn phòng mang theo mùi hương của hoa sen nhàn nhạt.
Cảm nhận được trong phòng như có mùi của phụ nữ, Địch Cửu liền giơ tay kéo cái mũ trên đầu xuống.
Nhìn người phụ nữ kia vẫn bị che kín bởi cái mũ miện, Địch Cửu mới buông lỏng người. Hắn bắt đầu quan sát nàng ta, trên đầu nàng không có bất kỳ thứ đồ trang sức nào, thoạt nhìn không giống người cùng đêm tân hôn với hắn cho lắm.
Trên mặt nàng là ngổn ngang dấu vết, lỗ tai bên trái thiếu một nửa, môi dưới cũng bị lột một ít, khiến trong đầu Địch Cửu chỉ hiện lên một chữ, xấu!
Nàng ta căn bản cũng không có tránh ánh mắt của Địch Cửu đang nhìn mình, mà là bình tĩnh đợi hắn xem xong, sau đó mới chậm rãi nói:
- Ngươi trộm gì của Chung gia vậy, bị họ bắt lại, còn làm vật thay thế tới đây ở rể?
Thanh âm của nàng rất thanh thúy êm tai.
- Cái gì?
Địch Cửu kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, hắn trộm đồ? Lại cái gì mà vật thay thế tới của nhà họ Cảnh ở rể?
Hơn nữa, lời của cô gái này sao hắn có thể nghe hiểu được? Hắn nhớ trước đây mình chỉ học loại ngôn ngữ đơn giản, không có loại ngôn ngữ này.
Dường như cảm nhận được sự kinh ngạc trên mặt Địch Cửu không phải là giả, cô gái xấu xí kia vẫn nhẹ nhàng lên tiếng:
- Xem ra ngươi thật sự không biết, người phải tới ở rể chính là Chung Hạ Thiên. Hắn ta hẳn là ghét ta quá xấu, cho nên mới tìm một người thay thế. Ngươi hôm qua tới Chung gia trộm đồ, bị người ở đó bắt lại, đồng thời bị Chung Hạ Thiên bắt làm vật thay thế.
Nàng giải thích một chút, Chung Hạ Thiên không muốn cưới nàng ta, đó cũng là chuyện bình thường. Hắn chỉ là không nghĩ ra, tại sao mình lại trở thành kẻ trộm của Chung gia, còn nữa, Địch Cửu nghi ngờ mình đã rời khỏi Tiên Nữ tinh.
- Ba ngày sau, ta phải rời khỏi Cảnh gia đi tham gia cuộc khảo nghiệm của tiên môn. Người có thể ở đây ngây người ba ngày, ba ngày sau, ta đưa ngươi rời khỏi Cảnh gia, sau đó ngươi có thể tự do!
Nhìn Địch Cửu không hề nói lời nào, cô gái xấu xí vẫn tiếp tục nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...