Tờ giấy này đúng là Trưởng Tôn Trúc đưa tới được, hắn không phải đã trở về Biệt cung sao, tại sao lại sai người truyền tin qua đây, hơn nữa hắn viết những lời trên tờ giấy là có ý gì, Huyền đế lập nàng làm hậu, chẳng lẽ không phải vì đối phó với thái hậu sao? Chẳng lẽ còn có mục đích khác? Mộc Thanh Dao trong đầu chuyển quá trăm nghìn suy nghĩ, nói chung Trưởng Tôn Trúc căn bản là không yên lòng, loại chuyện này nàng có thể không cần để ý tới, nhưng nàng là người từ trước đến nay rất có lòng hiếu kỳ, cứ như vậy mà bỏ mặc, tựa hồ không phải là phong cách của nàng, chỉ sợ Trưởng Tôn Trúc cũng biết được điểm này, mới khuya khoắt phái người truyền tin qua đây.
“Nương nương, ai đưa qua vậy?”
Mạc Sầu đứng ở một bên nhẹ giọng hỏi, Mộc Thanh Dao đem tờ giấy đưa cho Mạc Sầu, nàng biết Mạc Sầu biết chữ.
Quả nhiên Mạc Sầu liếc mắt nhìn, sắc mặt khó coi đoán: “Nương nương, đây rõ ràng là quỷ kế, chúng ta không nên để ý tới là được, Trưởng Tôn Trúc là nam tử, hắn lại nửa đêm hẹn nương nương ở Bích Vân đình gặp mặt, nếu như hắn cố ý làm như vậy, sau đó truyền tin cho hoàng thượng, chúng ta chẳng phải bị hại hay sao?” (TT: cái trường hợp này thấy nhiều ở trong mấy truyện mà ta đọc, nhưng nc vẫn ngu ngốc đi gặp mà không có phòng bị gì, để rồi rơi vào bẫy, bị du oan, thật là cẩu huyết mà, ta đọc đến những đoạn như thế này là ta muốn lật bàn)
Mộc Thanh Dao nhìn Mạc Sầu, Mạc Sầu quả nhiên so với người khác thông minh hơn, nhìn sự việc càng sâu xa, bất quá Trưởng Tôn Trúc tuyệt đối không dám cố ý chọc nàng, chọc giận nàng, đối với hắn không có lợi, vì thế hắn nhất định đem sự thật nói cho nàng biết, nhưng nếu là có người núp trong bóng tối, thì sẽ rất dễ thao túng chuyện này.
Nhưng nếu bảo nàng không để ý tới, nàng căn bản làm không được, Mộc Thanh Dao thần sắc lạnh xuống, ngoắc tay ý bảo Mạc Sầu tới gần, nhỏ giọng nói thầm hai câu, Mạc Sầu có chút không đồng ý, muốn ngăn cản, nhưng chạm đến ánh mắt kiên định của Mộc Thanh Dao, nàng biết nói cái gì cũng vô ích, chỉ phải lĩnh mệnh gật đầu: “Được, nô tỳ cái này đi làm.”
“Ừ ” Mộc Thanh Dao phất phất tay, đợi được Mạc Sầu rời đi, cũng không nóng nảy làm cái gì, tự nhiên lại không cảm thấy mệt nhọc nữa, thong thả khoan thai tiêu sái đến ngồi trên giường lớn ở giữa tẩm cung, chơi đùa với Mao Tuyết Cầu, đáng tiếc nàng không thấy mệt, nhưng Mao Tuyết Cầu thì mệt mỏi a, nó nằm ngây ra không để ý nàng, cuộn tròn thân thể, không nhúc nhích, Mộc Thanh Dao bất đắc dĩ, nhích tới bên cạnh thân mình tiểu hồ ly.
“Mao tuyết cầu, ngươi còn dám ngủ, ta liền đem lông của ngươi nhổ sạch cho ngươi làm con hồ ly quái dị.”
Mai Tâm nghe xong cảm thấy buồn cười, mặc dù tiểu hồ ly có lông rất đẹp, không có lông thì xấu xí, nhưng mà tiểu hồ li cũng thích chưng diện sao? Nương nương uy hiếp nó có ích lợi gì a? Thế nhưng quái dị chính là Mao Tuyết Cầu thoáng cái đem ánh mắt mở thật to, kinh khủng nhìn chằm chằm chủ tử của mình, đôi mắt màu đen kia rõ ràng viết, nữ nhân này thật đáng sợ a, sau đó nó giương miệng ngáp, bất đắc dĩ nhìn Mộc Thanh Dao.
Mộc Thanh Dao nở nụ cười thoả mãn, vỗ vỗ đầu Mao Tuyết Cầu: “Thật ngoan a, đến, theo ta nói chuyện phiếm.”
Mai Tâm mắt trợn trắng, tiểu hồ ly này lại không biết nói, thế nào mà theo nàng ta nói chuyện phiếm, muốn nói chuyện phiếm không phải nên tìm nàng sao? Chủ tử thật là thiên vị, vì sao lại tìm một súc sinh nói chuyện phiếm, mà không tìm nàng, Mai Tâm đang tự oán tự than thở cắn cắn môi, Mộc Thanh Dao giống như ở phía sau có lỗ tai và đôi mắt, lành lạnh thanh âm vang lên.
“Mai Tâm, có phải da miệng ngứa hay không?”
Mai Tâm lập tức ngoan ngoãn nén lại tâm tư, chủ tử thế nào lại lợi hại như vậy, trong lòng nàng suy nghĩ gì cũng biết, vội vàng dời đi tư tưởng: “Nương nương, nô tỳ pha chén trà cho người, người cùng Mao Tuyết Cầu chậm rãi nói chuyện phiếm?”
Mai Tâm lẻn chuồn mất, Mộc Thanh Dao trừng mắt nhìn bóng lưng của nàng, nha đầu kia càng ngày càng tinh ranh, bất quá rất nhanh liền cười, cuộc sống ở trong cung, vẫn là tinh ranh một chút sẽ tốt hơn, quay đầu nhìn phía Mao Tuyết Cầu ở trên giường: “Có phải hay không a, Mao Tuyết Cầu, người vẫn là tinh khôn một chút mới tốt.”
Mao Tuyết Cầu không dám không để ý tới nàng a, bằng không một cọng lông cũng không còn, như thế thì rất xấu xí, hiện tại nó là một tiểu hồ ly đẹp tuyệt đỉnh nha, không có lông, chẳng phải sẽ trở thành hồ ly trọc sao, còn có con hồ ly anh tuấn nào thích nó nữa, bởi vậy nó liên tục gật đầu phụ họa chủ tử biến thái này, nửa đêm còn không chịu ngủ, lại không tìm người nói chuyện phiếm, mà tìm nó nói chuyện phiếm, chẳng lẽ không biến thái sao?
“Được rồi, ngươi có phải đang nhớ đến ta hay không?”
Mao Tuyết Cầu lại gật đầu, tỏ vẻ nhớ, nó thật lòng nhớ, nhưng ai biết chủ tử sẽ biến thái muốn đốt lông của nó a, ô ô, sớm biết rằng như vậy, nó sẽ không thèm nhớ nàng.
Mộc Thanh Dao hăng hái đưa tay lên vuốt ve Mao Tuyết Cầu, một người một động vật, mắt đối mắt, trên dưới phải trái đều chuyển động, bầu không khí không chỉ kỳ quái, hơn nữa còn không được tự nhiên, Mao Tuyết Cầu bất an uốn éo người, vì sao nó nhìn thấy trong mắt chủ tử có màu đỏ tá ác vậy, nàng sẽ không thật sự làm thế chứ?
“Sau này nhất định phải thường thường nhớ đến ta, nếu để cho ta biết ngươi không nghĩ đến ta, ta liền cho một mồi lửa làm món hồ ly nướng.”
Hô một tiếng, con ngươi Mao Tuyết Cầu mở lớn, một thân lông trắng xinh đẹp dựng thẳng lên, đứng như nhũn ra, tựa như uống rượu, hoảng sợ nhìn chủ tử, trong ánh mắt xinh đẹp đáng yêu, hiện lên sát khí mù mịt, không thể nào, chủ tử thật là tàn nhẫn, nó không muốn trở thành món hồ ly nướng a, không nên a, khóc không ra nước mắt…
Mai Tâm bưng trà tiến đến, nhìn thấy tiểu hồ li mau chóng bị chủ tử dằn vặt sắp chết, nàng không khỏi đồng tình với Mao Tuyết Cầu, thật đáng thương a.
“Nương nương, uống trà.”
Mộc Thanh Dao nghe được thanh âm Mai Tâm, chợt nở nụ cười, buông Mao Tuyết Cầu ra: “Ta hiện tại một chút cũng không mệt, không nghĩ tới Mao Tuyết Cầu thực sự bị sợ rồi, tên này lá gan quá nhỏ.”
“Nương nương, ” Mai Tâm kêu lên, Mao Tuyết Cầu mắt trợn lên mãnh liệt, cạo nó a, ô, nó không thể bị nàng cạo chết, chân đạp một cái, nằm xuống giả chết, không thèm để ý tới nàng, Mộc Thanh Dao vừa nhìn tên kia giống như giận thật, vươn tay vỗ vỗ đầu của nó: “Được rồi, được rồi, ta nói xin lỗi với ngươi, đùa của ngươi chút thôi, ngươi là bảo bối của ta, làm sao mà đem hồ ly đi thêu nướng đâu?”
“Thiêu nướng hồ ly, ” Mai Tâm kêu lên, thảo nào Mao Tuyết Cầu bị hù sợ gần chết, nếu đổi lại là nàng cũng sẽ bị hù chết, thương xót tiểu hồ ly a, nó cùng nàng mệnh khổ như nhau, theo một chủ tử như thế, thế nhưng bọn nàng tựa hồ cũng rất thích nàng ta, Mai Tâm đành chấp nhận số mệnh.
“Nương nương, uống trà, đợi một lúc nữa thì nghỉ ngơi đi, sắc trời không còn sớm.”
Mai Tâm dâng nước trà, không biết Mạc Sầu đi đâu, nương nương bảo nàng ấy đi làm cái chuyện gì?
Mộc Thanh Dao tiếp nhận trà trong tay Mai Tâm, khẽ nhấp hai cái, suy nghĩ chắc đã đến giờ rồi, liền đem chung trà tiện tay đặt tới kỷ trà trên cao, rồi đứng lên, đầu tiên mang vẻ xinh đẹp nghiền ngẫm, quanh thân lạnh lẽo, sắc mặt bao phủ hơi lạnh, nhàn nhạt mở miệng.
“Đi thôi, bản cung muốn đi Bích Vân đình.”
“Nương nương, trăm ngàn lần không thể, nếu thật sự trúng quỷ kế của Trưởng Tôn Trúc, kẻ bị hại sẽ là chúng ta.”
Mai Tâm tuy rằng không biết trên tờ giấy viết cái gì, nhưng lúc trước nghe xong Mạc Sầu nói, nàng biết là Trưởng Tôn Trúc hẹn hoàng hậu nương nương gặp ở Bích Vân đình, trong thâm cung, lại cùng nam nhân ở chung một chỗ, nếu việc này truyền tới tai của hoàng thượng, chỉ sợ mọi việc sẽ không tốt lành, các nàng vẫn là không nên đi thật thì tốt hơn.
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...