Hiện nay trên đời nữ nhân có thể làm cho hắn tôn trọng, chỉ lần này một người, lại không thể tưởng tượng có người thứ hai.
Không chỉ khuôn mặt đẹp, còn có trí tuệ, có đảm lược, hiện tại lại tăng thêm mưu lược trong lòng, trên người nữ nhân này không biết còn có bao nhiêu đều chưa lộ ra ngoài, đợi hắn đi khai thác, giờ khắc này hắn bỗng nhiên sinh ra một loại ý nghĩa trong cuộc đời này muốn cùng nàng ở chung mãi mãi…
Mộc Thanh Dao ngước mắt quét nhìn nam nhân đối diện liếc một cái, dưới ánh nến lay động cháy lan, ngũ quan hắn càng phát ra rõ nét, mặc một kiện áo choàng gấm lụa màu tím, áo bào thả xuống phía dưới lộ ra thắt lưng màu vàng chạm khắc khảm nạm, màu vàng và màu tím là hai màu đối chọi khó mặc lên người nhất, nhưng ở trên người của hắn lại rất phù hợp, vô cùng giản dị bao phủ quanh người khí phách hoàng đế tôn quý.
“Làm sao vậy? Đối với dung mạo của trẫm có hài lòng không?”
Trong lời nói là nồng đậm trêu chọc, Mộc Thanh Dao gương mặt nóng lên, không nghĩ tới nhìn hắn lại bị bắt gặp quả tang, vội vàng cúi đầu nhìn bàn cờ, ngay lúc nàng vừa ngẩn người ra, hắn xuất kỳ bất ý ăn hết của nàng hai quân cờ, hiện tại xem ra, nàng nhất định phải thua.
“Hoàng thượng, Thanh Dao thua.”
Mộ Dung Lưu Tôn đánh thắng không khỏi hứng thú thêm, khó có được cơ hội gặp phải một người có kỳ nghệ cao minh, mỗi một bước đều đánh được kinh tâm động phách, hơn nữa tối nay lại không thể làm chuyện khác, chỉ có thể chơi cờ để giết thời gian.
“Đánh lại lần nữa đi.”
“Hoàng thượng, ta mệt mỏi, ” Mộc Thanh Dao hùng hổ nghiêm mặt, nàng là mệt mỏi thật sự, hiện tại đã nhanh sẽ qua giờ tý, trong khi nàng quá mệt thì người nam nhân này vẻ mặt hứng thú dạt dào, giống như đánh thắng được mình thì rất là vui vẻ vậy, nàng mới không điên cùng hắn.
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ trẫm cùng với ngươi làm vận động khác, đây chính là đại hôn vui vẻ của trẫm, ” thanh âm nồng đậm uy hiếp, mang theo mê ly ái muội, Mộc Thanh Dao quýnh lên, nam nhân này nói ra lời lẽ như thế còn mang theo bộ mặt vô lại ác liệt, cái gì gọi là theo hắn làm vận động khác, thật là muốn đánh hắn một đấm.
“Được, đánh một ván nữa, bất quá chỉ thêm ván này, tuyệt đối không có bàn thứ ba nha.”
“Tốt ” Mộ Dung Lưu Tôn cũng sảng khoái đáp ứng, bàn tay thon dài bắt đầu hạ cờ, trở lại trên bàn cờ tiếp tục chém giết lần thứ hai.
Một lần đánh giết, lại từ giờ tý đánh giờ sửu, bởi vì Mộc Thanh Dao quá mệt mỏi, lực chú ý không thể hoàn toàn tập trung, vì thế ván này đánh tương đối mau, cuối cùng, hoàng thượng thắng Mộc Thanh Dao bốn con cờ, đối phương cảm thấy hài lòng nên đứng dậy.
“Đêm nay trẫm thu hoạch không ít a.”
Mộ Dung Lưu Tôn thư giãn thân thể, hoạt động gân cốt một chút, Mộc Thanh Dao thì hữu khí vô lực cúi đầu, ngáp một cái, càng khuya ngáp càng nhiều, tháng bảy đã là đầu mùa thu, cảm giác lạnh lẽo thấm ướt quanh thân, chân của nàng có chút lạnh, vội vàng hoạt động một chút, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
“Hoàng thượng, xin cứ tự nhiên, Thanh Dao muốn ngủ một chút.”
Mộc Thanh Dao nói xong liền hướng bên giường đi đến, Huyền đế ở sau lưng nàng, khuôn mặt như có điều suy nghĩ, chầm chập mở miệng: “Chờ một chút.”
Mộc Thanh Dao đứng lại không động đậy, quay đầu lại, mặt lạnh nhìn nam nhân cao cao tại thượng kia, vẻ mặt khó hiểu, hắn còn muốn làm cái gì?
Chỉ thấy hắn cũng không nói thêm cái gì, chậm rãi hướng bên người nàng đi tới, Mộc Thanh Dao chớp mắt nhìn hắn, nam nhân này muốn làm gì, nếu như hắn muốn ép buộc nàng, cũng đừng trách nàng động thủ đả thương hắn, nàng không có thói quen cùng nam nhân không có cảm tình làm loại chuyện đó, Mộc Thanh Dao đang oán thầm rất nhiều.
Hoàng thượng tuổi trẻ anh tuấn đã đi tới bên cạnh nàng, đưa tay lên cầm lấy trâm cài trên đầu của nàng lấy xuống sau đó xoay người hướng trên giường lớn đi đến.
Ánh sáng kim loại chợt lóe lên, chỉ thấy trâm cài vun lên lướt qua khuỷu tay của hắn, đột nhiên chảy ra một đạo vệt máu, máu chậm rãi nhỏ xuống, thấm vào tấm vải gấm màu trắng trên vườn lớn, chậm rãi loan ra thành dạng một đóa liên hoa, lúc này mới thu lại tay, dùng tay kia đè chặt miệng vết thương.
“Đây là trẫm đêm nay bồi thường cho ngươi.”
Hắn tà mị cười, cũng không có vẻ mặt bị đau đớn, sau đó buông trâm cài xoay người lại đi ra ngoài, bóng dáng cao to như ngọn hải đăng đầy màu sắc, lại giống như viên minh châu chói mắt, Mộc Thanh Dao thoáng cái cảm thấy người nào đó rất đáng yêu, một hoàng đế lại có thể làm được loại chuyện này, có thể thấy được hắn ở tính toán nàng đồng thời cũng đưa cho nàng sự tôn trọng ngang hàng, như thế rất đáng quý.
Ngoài cửa điện, vang lên thanh âm cung kính của A Cửu: “Hoàng thượng, tại sao không gọi tiểu nhân hầu hạ người a?”
Thanh âm chậm rãi đi xa, Mộc Thanh Dao mệt đến hai mí mắt cứ dính vào nhau, thân thể vừa di chuyển đi tới bên giường, đem cái khăn gấm màu trắng bị lây máu đế vương để ở một bên, đây là một hoàng đế vì nàng làm, mặc kệ nàng có bao nhiêu không vui, nhưng trong đáy lòng nàng trân trọng hành vi của hắn.
Mệt mỏi quá, vẫn là ngủ một chút đi.
Trăng tròn di chuyển về phía tây, những đám mây tùy ý trôi, đêm đen qua đi, bình minh từ từ ló dạng…
Trời mới vừa tờ mờ sáng, trong Phượng Loan cung sáng sớm bọn hạ nhân công việc liền lu bù cả lên, hôm qua, ban đêm hoàng thượng sủng hạnh hoàng hậu nương nương, từ đó có thể biết địa vị của hoàng hậu nương nương ở hậu cung là không người nào có thể so được, bởi vậy từ trên xuống dưới trong cung điện, thái giám và bọn cung nữ ân cần niềm nở, cho tới bây giờ, các nàng còn không biết bản tính của nương nương nên không dám lười biếng, chẳng may đụng vào đao thương chắc chắn sẽ chết.
Nữ quan sáng sớm liền qua đây nhặt cái khăn bạch gấm kia, vì vậy Đế hậu thân phận chính thức nhập vào sử sách hậu cung …
Hoàng thượng sủng hạnh hoàng hậu nương nương, thật là một tin tức lớn, lập tức được truyền khắp toàn bộ hậu cung, thậm chí người ở ngoài cung cũng biết, bởi vì hoàng thượng không gần nữ sắc, trong ngoài cung có rất nhiều người hoài nghi, tân hoàng có phải hay không có cái mao bệnh, hoặc là có ẩn tật gì, mà tin tức này triệt để đánh bại ý nghĩ của kẻ có ý đồ xấu.
Nguyên lai hoàng thượng chỉ là không gặp phải đối tượng thôi.
Trong tẩm cung Phượng Loan cung, Mộc Thanh Dao đang ngủ say, thiếp thân nha đầu của nàng Mai Tâm cùng Mạc Sầu vẫn ở bên giường, hai người hai mặt nhìn nhau, tiểu thư tướng ngủ thật đúng là xấu xí, không biết hoàng thượng có thấy hay không, bất quá hoàng thượng sủng hạnh tiểu thư, còn nói rõ đối với tiểu thư rất hài lòng.
“Hoàng hậu nương nương, dậy đi, đợi một lúc phải tới Quảng Dương cung thỉnh an thái hậu nương nương ” từ giờ trở đi, các nàng phải đổi cách gọi, trong cung không thể so nơi khác, nếu như lời nói rơi xuống lổ tai kẻ có ác ý, chỉ sợ các nàng không gánh vác nổi.
Mộc Thanh Dao mới vừa ngủ không được bao lâu, nghe được bên tai có người gọi, không khỏi bực mình hừ: “Ngủ tiếp một chút, không biết người ta hạ cờ lâu như vậy sao?”
“Cờ?” Hai nha đầu hai mặt nhìn nhau, tiểu thư lời này là có ý gì, bất quá không có nghe rõ đầy đủ, chỉ nghe được cờ a cờ, không phải là tiểu thư nằm mơ đang đánh cờ chứ.
Mai Tâm bất đắc dĩ nhìn Mạc Sầu: “Ngươi nói nương nương nếu không thức dậy, thì làm sao bây giờ?”
“Cho nàng ngủ tiếp một chút đi, ” Mạc Sầu mặt không chút thay đổi mở miệng, nàng không thể so với Mai Tâm, từ nhỏ ở gia đình lớn bình dân lên, không quá lưu ý quy củ này, vì thế không có cẩn thận như Mai Tâm kia: “Trễ một chút chắc không có chuyện gì? Thái hậu nương nương chẳng lẽ sớm thế này đã dậy, ngồi chờ nương nương đi thỉnh an nàng sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...