Thiên Giới Hoàng Hậu

Bước qua cửa đại điện, thái hậu nương nương một thân hoa phục dẫn theo quý phi nương nương cùng Như Âm công chúa đi vào, ngồi ở trên cao hoàng thượng hơi nghiên người nhìn thái hậu nương nương ở phía dưới điện: “Ban thưởng ngồi.”

Thái hậu nương nương không chút khách khí ngồi vào một bên đại điện, hai tròng mắt như bó đuốc quét nhìn Liễu Thiên Mộ đang đứng phía sau bàn cờ, khí thế khinh người mở miệng: “Hoàng thượng thật rất có nhã hứng a, bởi vì đã đem được hoàng đệ đưa vào miệng cọp nên mới vui vẻ sao?”

Quý phi nương nương mắt thấy vừa bắt đầu đã phát ra sấm sét lôi hỏa nên vội vàng ôn tồn mở miệng: “Thiếp thân tham kiến hoàng thượng.”

Như Âm công chúa ở bên cạnh cũng còn biết quy củ, cung kính cúi người hành lễ: “Như Âm tham kiến hoàng huynh.”

“Tất cả đứng lên đi, ” hoàng thượng sắc mặt rất lạnh, hắn là một thiên tử, là hoàng đế cao quý của Huyền Nguyệt quốc, thế nhưng thái hậu dám nghênh ngang chụp cái mũ lên đầu cho hắn, thực sự là đáng giận, trước đây hắn luôn luôn một lần rồi lại một lần nhẫn nhịn, nhưng bây giờ hắn sẽ không để nó đi quá xa nữa, mặc dù không vạch trần bộ mặt thật của nàng, cũng không có nghĩa là nàng có thể tùy ý chỉ trích hắn.

Hắn là hoàng thượng trên ngôi cửu ngũ, tương lai sẽ là bá chủ thiên hạ.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Lưu Tôn đột ngột bao phủ nhiều mây, giống như băng tuyết trên Thiên Sơn suốt năm không thay đổi luôn nguội lạnh vô tình, đôi mắt đẹp lúc này giá rét như nước ao đầm mùa đông, mang theo một tia giết chóc nhìn chằm chằm thái hậu nương nương.


“Mẫu hậu xin chỉ giáo cho, người phải biết rằng hiện tại lục quốc sứ thần đã vào kinh, trẫm tuy rằng hạ lệnh cho Lưu Mạch chiêu đãi lục quốc sứ thần, nhưng đây chỉ là vẻ bên ngoài của sự việc, bên trong trẫm đã ngầm ra lệnh cho Binh bộ thượng thư cùng Nội vụ phủ cử ra người đi hiệp trợ Bắc Tân vương gia, như thế còn làm cho hắn rơi vào nguy hiểm sao, bộ binh người nhiều như vậy chẳng lẽ đều là phế vật không dùng được?”

Khí phách hung tàn, lời nói rơi xuống tạo áp lực như dời non lấp biển, thế tới hung mãnh, hình như muốn đánh cho thái hậu nương nương nhất thời trở tay không kịp, những chuyện hoàng thượng nói, trên thực tế đều là thực, thái hậu không nghĩ tới còn có tình huống này, sắc mặt lập tức vừa hồng vừa trắng, thay đổi liên tục, cuối cùng cũng trấn định mở miệng.

“Hoàng thượng vì sao cố tình lệnh cho Bắc Tân vương chiêu đãi lục quốc sứ thần, gánh nặng như vậy hẳn là giao do thừa tướng đi làm mới phải, người lại kêu Bắc Tân vương một kẻ tay trói gà không chặt tiếp đãi, tức không phải muốn cho người của lục quốc chế giễu sao?”

Chất vấn của Thái hậu nương nương, làm những người khác trong đại điện cũng nhìn hoàng thượng.

Đôi mắt đen sắc bén của Mộ Dung Lưu Tôn lấp lánh ánh sáng, làm cho người ta không thấy được, lúc này trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

“Trẫm thầm nghĩ muốn cho lục quốc thấy rõ, trong hoàng thất của Huyền Nguyệt quốc, huynh đệ thật sự rất hòa thuận, mặc dù Bắc Tân vương là người tay trói gà không chặt, trẫm cũng rất vui lòng cho hắn đảm đương trọng trách, như vậy còn chưa đủ để làm cho người trong thiên hạ tin phục sao?”

Thanh âm vừa vang lên đã làm cho người khác không thể nào phản bác được, thái hậu cho dù biết có chỗ không đúng, nhưng cũng sửng sờ tìm không ra một chút xíu yếu điểm để phản bác, chỉ có thể chán nản nhìn vẻ mặt hăng hái của nam nhân đang ngồi trên cao, hoàng thượng là mỹ nam tử trong thiên hạ khó tìm được, cái loại làm cho người ta vừa gặp đã thương này, hắn không chỉ tuấn mỹ còn mà có dã tâm, trời sinh phong phạm vương giả nên nhìn một cái là hiểu không sót thứ gì, chỉ người có tài năng làm hoàng đế mới có năng khiếu này, cho nên tiên hoàng vẫn một mực muốn hắn làm thái tử, mà loại bỏ Lưu Mạch con trai của nàng.


Nàng không cam lòng, luôn luôn tìm cơ hội, thế nhưng hai năm qua, thế lực của hắn không ngừng lớn mạnh, trở thành một đối thủ đáng gờm, mà các nàng không dám tùy tiện ra tay, nếu khẽ động vào mà xảy ra một chút sai lầm nào sẽ chịu thảm bại, chỉ có thể tìm cơ hội, một kích tức trúng.

“Chỉ mong hoàng thượng thật là nghĩ như vậy.”

Thái hậu nương nương một lời đã phát ra, liền đứng dậy, nàng nhìn hoàng thượng như vậy chỉ cảm thấy tương lai thật mù mịt, áp lực quá lớn, không bằng trở về Quảng Dương cung vậy!

“A Cửu tiễn thái hậu nương nương.”

Hoàng thượng tiếng nói lãnh mị vừa vang lên, A Cửu vội vàng lĩnh mệnh, quý phi nương nương cùng Như Âm công chúa nhìn hoàng thượng đang ngồi trên cao gương mặt đã kết băng, đâu còn dám ở lại, vội vàng khom người xin cáo lui.

Trên đại điện lại khôi phục yên tĩnh, Mộ Dung Lưu Tôn bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười của thắng lợi.


Liễu Thiên Mộ nhìn hắn mà kinh hãi, người nam nhân giống như cuồng sư thị máu mạnh mẽ trong rừng rậm, người khác còn có cơ hội đoạt thức ăn trong miệng của nó sao?

Mười lăm tháng bảy, ngày đại hôn.

Ánh rạng đông vừa lóe lên ở đường chân trời, trong phủ thừa tướng công việc đã lu bù cả lên, trên hành lang, đình gác, đường mòn thỉnh thoảng đều có người đi qua, nha đầu, bà tử ai cũng mang khuôn mặt vui sướng, cả tòa phủ đệ đều bao phủ màu hồng đại hỉ, xa xa nhìn lại, khắp bầu trời một mảnh hỏa hồng xinh đẹp như đại dương mênh mông, che mất hết màu sắc của hoa cỏ cây cối, ngay cả bức tranh chạm khắc trên xà ngang cũng chỉ sáng loá một màu đỏ.

Trong Thanh viện…

Lúc này cảnh tượng cũng là một phen náo nhiệt, ở hành lang mấy người ma ma mặc cung trang đứng thẳng, thái giám cung nữ thì hơn mười người, bọn họ đều là người do Nội vụ phủ phái đến vì hoàng hậu nương nương xử lý thủ tục ngày đại hôn, thế nhưng lúc này bọn họ chỉ có thể đứng ở hành lang nhìn vào, vì từ trong ra ngoài của phòng ngủ mấy tiểu nha đầu ra ra vào vào, mỗi người vẻ mặt đều hân hoan, khoái trá đến cực điểm, thỉnh thoảng còn có thanh âm trong phòng ngủ truyền tới…

Trong phòng ngủ, Mộc Thanh Dao hai mắt nhắm nghiền đang ở trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, hoàn toàn mặc cho người định đoạt, Tố Ca một bên giúp đỡ nàng trang điểm, một bên đùa nàng.

“Bảo bối, tỉnh? Trong cung kiệu hoa sắp đi qua, đừng làm trễ ngày tốt giờ lành.”

Đáng tiếc người này ngồi ngẩn mà vẫn ngủ rất say, còn có bản lĩnh ngồi ngay ngắn, làm cho người ta ở trên mặt mình tẩy tẩy xóa xóa mà không rên một tiếng, tuy rằng trong lòng đều biết, người khác trang điểm cho nàng nhưng trời còn chưa sáng đã bị dựng dậy nàng thật khốn đốn a, buổi tối hôm qua, Tố Ca di nương lôi kéo nàng nói chuyện cộng thêm Lục nhi cùng Tiểu Liên khóc đến nửa đêm cũng không muốn rời khỏi nàng, nàng hết ứng phó xong chỗ này rồi lại phải ứng phó hai chỗ kia, có thể không mệt sao?


Hơn nữa này đại hôn cũng không có gì ghê gớm, nàng cùng hoàng thượng căn bản không phải lưỡng tình tương duyệt, chẳng qua nàng bị lợi dụng mà thôi.

Tim của nàng đã có không biết bao nhiêu phiền muộn rồi, vì thế càng không có tâm tình mở mắt ra…

Trời chậm rãi sáng, đầu thu, gió nhẹ se se lạnh, sương mù ẩm ướt bao phủ, trong vườn hoa, bách hoa tranh nhau khoe sắc tỏa hương, giống như cần phải ở trong ngày ngắn ngủi này, dùng hết sinh mệnh để tỏa ra màu sắc và hương thơm.

Ánh mặt trời ấm áp từ trong tầng mây chiếu rọi, không khí hoà thuận vui vẻ bao trùm phủ thừa tướng, dưới mặt đất dâng lên một mảnh sương mù nhợt nhạt, màu sắc đỏ chói phơi bày khắp nơi làm cho người ta cảm thấy nặng nề không thở nổi.

Trên con đường u kính có mấy bóng dáng nhanh nhẹn chạy tới, dẫn đầu chính là quản gia Trung thúc của phủ thừa tướng, một đường chạy như điên, vừa thở hồng hộc vừa kêu lên.

“Tiểu thư trang điểm xong chưa? Trong cung hôn liễn sắp tới đấy.”

Lập tức có tiểu nha đầu từ trong phòng chạy ra, cười tủm tỉm mở miệng: “Được rồi, được rồi, tiểu thư đều chỉnh đốn xong hết rồi, sẽ không chậm trể giờ lành đâu.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ” Trung thúc lau mồ hôi trên mặt, quay đầu lại chạy về phía trước, tiểu thư đại hôn thật là mệt a, trong phủ tân khách vô số, còn có hạ lễ yến hội vân vân, làm hắn chỉ còn nửa cái mạng sẽ nhanh chóng chết vì mệt, cùng hoàng thất kết thân, quả nhiên không phải việc tầm thường, Trung thúc một bên chạy một bên than thở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui