Trên đại điện thái giám cùng cung nữ cẩn thận từng li từng tí nối đuôi nhau mà lui ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại có Tây Môn Tân Nguyệt cùng hoàng đế, ngũ quan tuấn mỹ của hoàng đế ở dưới ánh đèn cung đình chiếu rọi có chút âm ngao, con ngươi trung hiện lên ánh sáng dữ tợn, lành lạnh mở miệng: “Tân Nguyệt, qua đây, trẫm có chuyện hỏi ngươi.”
Rõ ràng giọng điệu rất ôn hòa, nhưng lại gây cho người ta cảm giác sởn tóc gáy, Tây Môn Tân Nguyệt không tiến ngược lại lui hai bước, sắc mặt người ở trên cao chìm xuống.
“Làm sao vậy?”
Tây Môn Tân Nguyệt run rẩy quỳ xuống, dịu dàng như nước mở miệng: “Hoàng thượng, thiếp thân đã làm chuyện gì chọc giận hoàng thượng sao?”
Nàng nhìn ra, nam nhân đang ngồi trên đó rất tức giận, nàng không biết hắn tức cái gì, bất quá từ đáy lòng cảm thấy sợ hãi bất an, nên khi nói chuyện càng phát ra cẩn thận từng li từng tí.
“A Cửu tự sát.”
Hoàng đế diện vô biểu tình mở miệng, Tây Môn Tân Nguyệt gật đầu: “Thiếp thân đã nghe nói.”
“Hắn đang yên lành vì sao tự sát, hơn nữa từ trước cho tới nay ngươi tựa hồ rất hay tìm hắn phiền phức, hắn chẳng những một mà là ba lần nhường nhịn ngươi, giữa các ngươi rốt cuộc có bí mật gì không thể cho ai biết?”
Từng chữ từng lời đầy khí phách nói ra, tựa như tiếng chung đồng cổ, vang lên từng tiếng nặng nề kinh khủng.
Tây Môn Tân Nguyệt sắc mặt tái nhợt, con ngươi chợt lóe lên quang mang, rất nhanh mở miệng: “Hoàng thượng, ta cùng hắn có thể có chuyện gì a? Chuyện của hắn ta không rõ ràng lắm a, thiếp thân chỉ vì nhìn hắn gặp khó khăn, cho nên mới khi dễ hắn, thiếp thân biết sai rồi, thiếp thân biết sai rồi.”
Nếu để cho người nam nhân này biết nàng làm những chuyện như vậy, chỉ sợ nàng cũng đừng mong còn mạng mà sống, nên Tây Môn Tân Nguyệt nào dám nhiều lời thêm, lại không dám lộ ra một chút kẽ hở nào.
Nàng một bên dập đầu một bên cầu xin tha thứ, nam tử ngồi trên cao nheo mắt lại, mũi nhọn nguy hiểm ở trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, rất nhanh có bóng người lướt qua, thoáng chốc đã rơi xuống bên cạnh Tây Môn Tân Nguyệt, bàn tay to nhấc lên, nắm lấy cổ của nàng, đem nàng cả người nhấc lên.
Trên tay mặc dù không có mười phần lực đạo, nhưng cũng đủ để có thể cho người ta hít thở không thông, Tây Môn Tân Nguyệt mặc dù có võ công, nhưng lại không dám giãy dụa, chỉ biết càng giãy dụa càng bị chết nhanh hơn mà thôi.
“Hoàng thượng, tại sao người có thể đối đãi thiếp thân như thế chứ? Thiếp thân rốt cuộc đã làm sai cái gì, hoàng thượng, trong bụng thiếp thân còn có cốt nhục của người.”
Câu nói cuối cùng cũng còn có chút tác dụng, hoàng đế đã nhẹ buông tay, Tây Môn Tân Nguyệt cả người như trứng tôm, co quắp nằm trên mặt đất, chật vật như bùn, không dám nói thêm một câu nào, nam nhân này căn bản là lòng lang dạ sói, chính mình dù biết võ công, nhưng cũng không dám sử dụng, nếu không chỉ sợ hắn sẽ không chút lựa chọn phế đi nàng.
“Nếu để cho trẫm biết ngươi có chuyện gì gạt trẫm, ngươi —— sẽ —— không —— có —— ngày —— lành.”
Cuối cùng vài rơi xuống, thân thể Tây Môn Tân Nguyệt khống chế không được run run một chút, nàng ho khan mở miệng: “Hoàng thượng, thiếp thân làm sao dám giấu giếm hoàng thượng chuyện gì, hoàng thượng chính là cho thiếp thân mười cái lá gan, thiếp thân cũng không dám a.”
Lời của nàng vừa nói xong, bóng dáng cao lớn trước mặt đột nhiên xoay người, đi ra phía ngoài, chỉ nghe được thanh âm thái giám vang lên: “Hoàng thượng khởi giá hồi cung.”
Hoàng đế vừa đi khỏi, thiếp thân tỳ nữ Liên Yên của Tây Môn Tân Nguyệt chạy tiến vào, vừa nhìn thấy chủ tử co quắp trên mặt đất, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng truy vấn: “Nương nương, đã xảy ra chuyện gì?”
Tây Môn Tân Nguyệt không nói gì, chỉ vịn tay Liên Yên đứng lên, trong chuyện này có rất nhiều việc Liên Yên cũng không biết, không chỉ Liên Yên, ngay cả phụ thân của nàng Tây Môn Chính Hào cũng không biết chuyện này, toàn bộ trong triều đình, chỉ có nàng mới biết tin tức, nếu như nàng còn không cẩn thận, chỉ sợ Tây Môn gia cũng đừng nghĩ sống yên ổn qua ngày.
Lúc này, Tây Môn Tân Nguyệt mới hậu tri hậu giác cảm nhận được sợ hãi, chẳng lẽ hết thảy đều là chính nàng làm nghiệt a, ngàn vạn lần không nên liên lụy đến người của Tây Môn gia.
“Không có việc gì.”
Tây Môn Tân Nguyệt lắc đầu, không nói gì, xoay người đi về phía tẩm cung ······
Hoàng thượng sau khi rời khỏi Xây Dương cung, mặt mày âm trầm, lãnh chìm phân phó một thái giám bên cạnh: “Kể từ hôm nay chú ý nhất cử nhất động ở Xây Dương cung Thục phi nương nương, có bất kỳ dấu hiệu nào, lập tức bẩm báo cho trẫm.”
“Dạ, hoàng thượng.” Thái giám kia được lệnh, trầm ổn lĩnh mệnh phân phó hai tiểu thái giám đi giám thị Xây Dương cung, A Cửu công công tự sát, cũng làm cho hắn bò lên chức vị này, hắn gọi Tiểu Lâm tử, Tiểu Lâm tử phân phó xong cho tiểu thái giám thì đi tới, cung kính mở miệng: “Hoàng thượng bây giờ hồi cung, hay là đi cung điện khác?”
Trên gương mặt tuấn dật của hoàng đế chợt lóe lên hứng thú, hai ngày trước đã chọn phi tử tiến cung, vẫn còn chưa có sủng hạnh đâu, các nàng đều là mỹ nhân như hoa như ngọc, tuy rằng không có cách nào so sánh với hoàng hậu, thế nhưng cũng kích thích hứng thú nhiều lắm, hơn nữa hắn không thể tùy tiện đi đến chỗ của hoàng hậu, nếu như lộ ra kẽ hở thì phiền toái lắm, xem ra có một số việc, phải nhanh một chút làm xong mới được.
“Đi chỗ Mai phi nương nương.”
“Dạ, hoàng thượng.” Tiểu Lâm tử lập tức hướng phía ra lệnh một tiếng: “Bãi giá cung điện Mai phi nương nương.”
Một đêm mưa thuận gió hoà, hậu cung to lớn như vậy chỉ một buổi mà ai cũng biết chuyện Mai phi được sủng ái, sáng sớm Mai phi ở tại Ôn Đức cung, người đến người đi rất là náo nhiệt, toàn là phi tử mấy ngày trước đây mới vừa vào cung, còn có chiêu nghi, đều đến chúc mừng.
Hồng vàng liễu lục, tóc bay vũ động.
Thái giám tiến tiến xuất xuất rất là náo nhiệt, hoàng thượng ban cho rất nhiều thứ, làm cho những phi tử chưa được sủng ái đều rất là đỏ mắt, tuy rằng trong miệng nói chúc mừng nhưng kỳ thực trong lòng người nào mà không có âm thầm ghen ghét.
Mai phi ngồi ở thượng vị gương mặt càng ra vẻ xuân phong đắc ý, cười như hoa đào, đem ống tay áo vén cao lộ ra bàn tay ngọc, trên ngón tay cái có ngọc ban chỉ bằng phỉ thuý, oánh oánh ánh sáng xanh, vừa nhìn liền biết là đồ tốt, đây là lần thứ hai làm cho mọi người một trận hít hà.
Xem ra hoàng thượng thực sự rất thích Mai phi, phần thưởng nhiều như vậy rồi, còn phần thưởng thêm ngọc ban chỉ quý báu.
Mai phi chuyện được sủng ái, sáng sớm đã truyền vào Xây Dương cung của Tây Môn Tân Nguyệt, đồng thời cũng truyền vào Phượng Loan cung.
Tây Môn Tân Nguyệt sắc mặt âm ngao khó hiểu, nàng là ăn trộm gà bất thành còn mất đi nắm gạo, buổi tối hôm qua nàng thiếu chút nữa không có bị người nam nhân kia bóp chết, mà người nam nhân này vẫn còn có tâm trạng đi sủng hạnh tiện nữ nhân Tư Mã Lan Mai kia, nàng vốn muốn cho những nữ nhân này tiến cung, nên hoàng đế sủng hạnh các nàng cũng không có gì đáng trách, Tây Môn Tân Nguyệt nếu để cho các nàng tiến cung là đã sớm chuẩn bị tinh thần, chẳng qua nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình thiếu chút nữa bị bóp chết mà nam nhân kia còn có tâm đi sủng hạnh nữ nhân khác, điều này làm cho nàng phẫn hận khó yên
Xoay mình đứng lên, bàn tay nhỏ dài như ngọc vung lên, bên cạnh ngọc khí đồ cổ bị quăng ngã đầy đất.
Trên đại điện cung nữ không biết xảy ra chuyện gì, bị hù doạ ùm ùm quỳ đầy điện.
Chỉ có Liên Yên biết chủ tử vì sao sinh khí, nên không khỏi cúi đầu thở dài, những người này lúc trước đều là chủ tử tìm cách cho tiến cung bây giờ là ăn trộm gà bất thành còn mất đi nắm gạo.
“Nương nương, quên đi, giận dữ hại thân, người không phải còn có hoàng tử sao? Hoàng thượng dù sủng hạnh những nữ nhân kia, nhưng chỉ cần người sinh hạ hoàng tử, thì được mẫu bằng tử quý, nam nhân nơi hậu cung đều không đáng tin, ngươi xem hoàng hậu, xinh đẹp như vậy, lại giúp đỡ hoàng thượng bắn rơi cẩm tú giang sơn, thế nhưng hoàng thượng không phải vẫn dâng tân phi sao? Cũng không có đem hoàng hậu để vào mắt, huống chi là người?”
Tây Môn Tân Nguyệt vừa nghe thấy, sắc mặt càng âm ngao khó hiểu, miệng đầy cay đắng.
Liên Yên nào biết đâu rằng, trong cảm nhận của hoàng đế chỉ có một mình nữ nhân kia, trong lòng hắn không còn có nữ nhân khác.
Mà vị trong cung này, chẳng qua là kẻ háo sắc mà thôi.
“Đi, chúng ta đi chỗ Mai phi, nhìn xem nữ nhân kia.”
“Nương nương?”
Liên Yên rất nhanh lên tiếng, Mai phi kia được sủng ái, nương nương hà tất đi gặp nàng, không phải là tự tìm tức giận cho mình sao? Nữ nhân kia được sủng ái, còn có thể đem nương nương để vào mắt sao? Nương nương tội gì tự tìm khổ chứ.
“Nương nương, hay là đừng để ý tới nữa.”
“Không, ta muốn đi mượn hơi để lập quan hệ tốt.” Tây Môn Tân Nguyệt cười rộ lên, con ngươi hiện lên ánh sáng u ám, nữ nhân kia cho rằng được sủng, liền rất giỏi sao? Trong cung này còn có nàng, còn có hoàng hậu nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...