Thiên Giới Hoàng Hậu

Trong đôi mắt của hắn đồng hiện ra quang hoa, nhẹ nhàng thở dài.

Hoàng thượng, người nhất định phải sống tốt, A Cửu biết được cũng sẽ mãn nguyện, kiếp sau, A Cửu nhất định sẽ tận tâm phụng dưỡng người, không cho ngưởi gặp phải bất luận một điểm nguy hiểm nào.

A Cửu nhủ thầm xong, xoay người hướng một bên Lưu Ly cung mà đi, trở về phòng của hắn.

Giờ Tỵ, Thanh Dao nhận được tin tức, A Cửu tự sát thân vong.

Phượng Loan cung, rơi vào bầu không khi vắng vẻ, Thanh Dao nhìn Mạc Sầu, chậm chạp mở miệng: “Không phải nói hắn sẽ đến gặp ta sao? Tại sao lại phát sinh chuyện như vậy?”

“Đúng vậy, hắn chưa nói là không gặp nương nương.”

“Chẳng lẽ lúc ngươi đi gặp hắn, đã bị người khác phát hiện.”

Thanh Dao nhăn lại mi, hiện nay xem ra A Cửu nhất định đã biết được tin tức, chẳng lẽ hắn căn bản không phải tự sát, mà bị người ta  giết chết, là ai? Tây Môn Tân Nguyệt hay là Thượng Quan Hạo?


Mạc Sầu nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó kiên định lắc đầu: “Không có, khi nô tỳ đi gặp hắn, người nào cũng không có phát hiện.”

“Chẳng lẽ hắn thật tự sát, nhưng hắn vì sao phải làm như vậy đây?”

Thanh Dao trăm mối ngờ không giải được, lúc này, Thẩm Ngọc từ bên ngoài đi tới, bước thẳng đến trước mặt Thanh Dao, giảm thấp xuống thanh âm mở miệng: “Nương nương, Nam An vương gia đã tới.”

Tuy rằng nơi này là Phượng Loan cung, tất cả thái giám cùng cung nữ lớn nhỏ không cho phép tùy tiện đi vào, thế nhưng các nàng vẫn phải thật cẩn thận, để ngừa tình huống ngoài ý muốn, tựa như chuyện A Cửu chết vậy.

“Tốt, ta đã biết.”

Thanh Dao đứng dậy, dẫn người đi về phía tẩm cung, ngoại trừ nàng bản thân, những người khác đều canh giữ ở bên ngoài tẩm cung.

Thanh Dao vừa vào gian phòng, liền mở ra một cái cửa sổ khắc hoa bên trong gian phòng, dưới bóng đêm đen kịt, một đạo nhân ảnh nhanh chóng lướt qua, chớp mắt xuyên qua cửa sổ mà vào, một thân trường bào bao vây lấy cả người, tóc dài rủ xuống, quanh thân thanh khiết, quả nhiên là Nam An vương, chỉ thấy ánh mắt Nam An vương hiện lên vô cùng kinh ngạc, ôm quyền trầm giọng mở miệng.

“Không biết nương nương ban đêm cho đòi Lưu Chiêu đến là vì chuyện gì?”

Trực giác nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì, nên Mộ Dung Lưu Chiêu mới hỏi như thế, Thanh Dao vừa nghe câu hỏi của hắn, nghĩ đến hoàng thượng hiện tại không biết ở địa phương nào, con ngươi hiện lên một tầng sương, âm u mở miệng: “Nam An vương, trong cung biến đổi lớn như thế, không ngờ ngươi một điểm cũng không biết?”

“Biến đổi lớn?”

Nam An vương cau mày nghi hoặc, không biết biến đổi lớn này là cái gì, ý tứ của hoàng hậu không phải là chuyện hoàng đế nạp phi chứ.

“Nương nương là chỉ………..?”

“Vị hoàng đế trong cung này là giả.”


Thanh Dao đột ngột giảm thấp thanh âm xuống, dùng giọng nói nhỏ đến không nhỏ hơn được nữa mở miệng, Nam An vương lập tức lại càng hoảng sợ, rút lui một bước, lắc đầu khó tin: “Nương nương có phải đã suy nghĩ nhiều hay không, trong thiên hạ ailớn mật như thế?”

Thanh Dao bình tĩnh nhìn Nam An vương, đây là lý do để xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều cho rằng không ai dám giả mạo hoàng đế, điều này vừa vặn cho người kia chỗ trống, trong đó bao gồm chính bản thân của hoàng đế, hắn cũng chưa từng nghĩ tới có người can đảm giả mạo hắn, cho nên đã khinh thường, làm cho kẻ trộm chui vào chỗ trống, nếu không lấy năng lực của hắn, kiên quyết sẽ không không bị như thế.

“Thượng Quan Hạo, năng lực của hắn tuy rằng thua hoàng thượng, nhưng dù sao chỉ thua kém một chút, ngươi đừng quên, hắn và hoàng thượng đều xuất thân là môn hạ của Xích Hà lão nhân, vì thế năng lực cũng không kém, nếu như hoàng thượng không chú ý, chỉ sợ một kẻ tiểu nhân như hắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thì càng làm cho người ta khó lòng phòng bị.”

Nam An vương ổn định một chút tâm thần, nếu như nói hoàng huynh hiện tại là Thượng Quan Hạo, như vậy liền có thể lý giải vì sao hắn trở lại liền dẫn người bắt mình nhốt vào đại lao, bởi vì mục đích cuối chính của hắn là diệt trừ mình. Có mình ở đó sớm muộn gì sẽ lộ ra mánh khóe.

Nếu người trong cung là giả, vậy hoàng huynh hiện giờ ở đâu? Nam An vương lập tức nóng ruột, ngẩng đầu lên nhìn hoàng hậu.

“Như vậy hoàng huynh đâu?”

“Không biết, vì thế đêm nay ta cho đòi ngươi tiến cung, chính là muốn mau chóng tìm được hoàng thượng chân chính, không biết hắn hiện tại ở địa phương nào?”

“Hoàng huynh hắn sẽ không…?”

Nam An vương đột ngột lên tiếng, thanh âm khẽ run, nghĩ đến hoàng huynh bị người ta hãm hại, đáy lòng khó chịu dị thường, hô hấp đều khó khăn, thật muốn lập tức vọt tới Lưu Ly cung đem tên  kia bắt được hảo hảo trừng phạt hắn, nhưng làm như vậy chỉ sợ hoàng huynh sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa nếu tên kia một mực chắc chắn chính là mình hoàng thượng, vậy căn bản bọn họ cũng không có biện pháp vạch trần.


Thanh Dao vừa nghe Nam An vương nói, vội vàng lắc đầu kháng cự chuyện như vậy.

“Sẽ không, hoàng thượng bây giờ còn không có chuyện, A Cửu vốn biết một ít chân tướng, nhưng ai ngờ đến tối hôm nay, ở bên Lưu Ly cung truyền đến tin tức, nói hắn tự sát thân vong.”

“A Cửu đã chết? Hắn biết cái gì đây?”

Nam An vương ở bên trong tẩm cung đi qua đi lại, ngoại trừ tiếng bước chân, thì không còn có một tia thanh âm khác, lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, rất hiển nhiên là có người tới, Thanh Dao sắc mặt lạnh lẽo, xoay mình dời bước đi tới, đợi được người nọ tới gần, thì đột nhiên mở cửa sổ, chỉ thấy ngoài cửa sổ có một người đối diện nàng, bị hù doạ đến hồn phi phách tán, rất nhanh ném vào một hộp gấm hình vuông, mồm miệng lấp bấp.

“Là A Cửu công công bảo ta mang cái này qua đây.”

Nói xong, nhanh chóng lắc mình chạy trốn, Thanh Dao nhặt lên hộp gấm rơi trên mặt đất, nhìn bóng đêm mịt mờ, chẳng lẽ đây mới là mục đích của A Cửu, hắn phái người đưa tin tới, còn bản thân thì đem cái chết để di dời lực chú ý sáng người hắn, như vậy những người đó sẽ không biết sự thật của câu chuyện đã bị nàng biết.

A Cửu, thật là một nô tài trung tâm, Thanh Dao đau lòng nghĩ, một bên mau chóng mở ra hộp gấm, bên trong hộp gấm có một phong thơ ······


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui