Thiên Giới Hoàng Hậu

Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi quét mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn không nói lời nào, các nàng cũng không hỏi nữa, Thanh Phong luôn luôn là trầm mặc ít lời, các nàng hiểu, hắn không giống Minh Nguyệt nói nhiều.

Hiện tại hai người các nàng lo lắng chính là một chuyện khác, công tử sống lại, như vậy hoàng thượng phải làm sao bây giờ?

Hai năm qua, công tử không ở đây, hoàng thượng vẫn ở bên cạnh chủ tử, tuy rằng hai người không có nói, thế nhưng cảm tình giữa họ rất hài hòa, chuyện này đã quá rõ ràng, nhưng bây giờ công tử sống lại, người khó xử nhất định là chủ tử, nàng rốt cuộc phải bỏ ai giữ ai, hay là ai cũng không lấy, dù làm tổn thương bất cứ người nào tựa hồ cũng không phải là nàng cam tâm tình nguyện, những nỗ lực của hai nam nhân này đối với nàng, đều là thật lòng không có bất kỳ tư tâm.

Trong Trúc  phòng.

Trà hương tràn ngập, Thanh Dao nhìn Vô Tình, thật lâu mới than nhẹ: “Hai năm không thấy, Vô Tình vẫn giống như lúc trước.”

“Thanh Dao so với lúc trước càng trầm ổn nội liễm, ta đã nghe nói chuyện của ngươi, ngươi trở thành binh mã đại nguyên soái, diệt Đan Phượng quốc, còn có Vạn Hạc quốc.”

Giọng nói của hắn vẫn ôn nhu, tinh tế như trước, Thanh Dao rơi vào trầm tĩnh, ngẩng đầu nhìn hắn: “Nếu sống, vì sao  không hiện thân?”

“Ta biết ngươi có năng lực như vậy, nên không muốn cản chuyện của ngươi, nếu như ta xuất hiện, không phải sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch ngươi đánh Đan Phượng quốc sao, cho nên mới phải ở vô tình cốc, ta vốn nghĩ đến, sau khi ngươi diệt xong Đan Phượng cùng Vạn Hạc quốc, sẽ trở lại Vô Tình cốc, ai biết ngươi lại chưa có trở về, vì thế ta mới tới?”


Trong thanh âm của Vô tình có vẻ khó ức chế đau xót, giống như cách làm này của nàng tựa hồ xúc phạm tới hắn, Thanh Dao trong lòng run lên, ôn nhu cười nhìn hắn.

“Ngươi suy nghĩ nhiều, các tướng sĩ phải nghĩ ngơi dưỡng sức, rất nhanh sẽ có kế hoạch khác, vì thế ta mới chưa có trở về Vô Tình Cốc, nếu như biết ngươi còn sống, chỉ sợ ta đã sớm đi trở về.”

“Ân.”

Trong Trúc phòng dòng khí lưu ấm áp như nước chuyển động, hai người tự nhiên nói chuyện, tất cả tựa hồ như trở về lúc trước, đoạn thời gian vui sướng nhất ở vô tình cốc …

Vô tình ở lại, bởi vì trúc phòng không lớn, nên Thanh Dao lại phân phó các tướng sĩ lần lượt xây thêm một trúc phòng cho hắn ở.

Băng Tiêu nhìn tình cảnh trước mắt, lòng nóng như lửa đốt, cả ngày than ngắn thở dài, sắc mặt khó coi đến cực điểm, chủ tử làm sao còn chưa tới vậy, Vô Tình lại ở lại chỗ này không đi, chủ tử còn không xuất hiện nữa, chỉ sợ nguyên soái sẽ bị người khác đoạt mất.

Ba ngày sau, Ngân Hiên rốt cuộc đã chạy tới.


Thanh Dao há mồm trợn mắt, đây là tình huống gì, Vô Tình xuất hiện, Ngân Hiên cũng xuất hiện, hai nam nhân này thật biết chọn thời gian mà, hơn nữa trong cung phải làm sao bây giờ?

Vừa nghĩ tới hắn lại len lén chuồn ra cung, sắc mặt Thanh Dao liền có chút khó coi: “Ngươi tại sao lại xuất cung tới đây?”

“Ta tới thăm ngươi cùng Tiểu Ngư nhi một chút.” Ngân Hiên yên tĩnh nói, thần sắc tự nhiên, hắn không có nói tới chuyện của Vô Tình, cũng không nhắc tới chuyện Băng Tiêu truyền tin cho hắn, chẳng qua hắn chỉ một trúc phòng khác ở bên cạnh, cau mài lấy làm kỳ quái: “Sao lại dựng hai tòa trúc phòng?”

Trong lòng Thanh Dao run lên, nàng có một loại cảm giác bị lão công bắt gian, thiệt tệ hết biết, rõ ràng cái gì cũng đều không có, Vô Tình chỉ đến thăm nàng, mà trúc phòng nàng ở chỉ có hai gian, cũng không thể cùng hắn ở chung một chỗ nên chỉ phải bắt các tướng sĩ một lần nữa xây dựng thêm một gian, chẳng qua nàng không nghĩ tới Ngân Hiên sẽ chạy đến.

Đang lúc nàng không biết nói cái gì cho phải, thì cửa trúc phòng sát vách vang lên một tiếng cạch, Thanh Phong đẩy Vô Tình đi ra.

Hai nam nhân chính thức gặp mặt, Thanh Dao nhìn sang này, lại nhìn sang bên kia, nhưng cũng không biết nói cái gì cho phải, trong đầu không khỏi hiện ra tình cảnh ở hiện đại lão công cùng tiểu tam nam chính thức gặp mặt, nên kịch liệt bốc hoả, hay là công kích lẫn nhau đây, chẳng qua cuối cùng cái gì cũng không có, điều này cũng có nguyên nhân, do hai nam nhân này được giáo dục thật tốt, hơn nữa nàng cùng Vô Tình cái gì cũng không phải, cùng Huyền đế cũng như thế.

“Ngươi đã đến rồi?”


Vô tình nhàn nhạt mở miệng, Ngân Hiên gật đầu một cái, kỳ quái nhíu mày: “Ngươi còn sống?”

Đây là phản ứng của người bình thường khi nhìn thấy một người chết đã lâu sao? bản năng kỳ quái không phản ứng sao? Chẳng qua lời nói ra này có chút quái, hơn nữa trên gương mặt mỹ lệ của Vô Tình  chợt lóe đau xót rồi biến mất, hắn chỉ chậm rãi mở miệng: “Ngươi hi vọng ta chết sao?”

Thanh âm này vừa rơi xuống, Ngân Hiên lập tức bị vây vào thế khó xử, Thanh Dao bất mãn trừng hắn một cái, tại sao có thể nói như vậy chứ? Vô tình sống là chuyện phải cao hứng biết bao nhiêu.

Ngân hiên cũng không có phản ứng gì, hắn nghiêm túc nhìn vô tình ở đối diện, tựa hồ hắn ta đã không thanh thuần như trước, có thêm một vài thứ gì đó, tuy rằng quái lạ nhưng không diễn tả bằng lời được, chẳng qua Thanh Dao ở bên cạnh, vội vàng đi tới, từ từ mở miệng: “Vô tình, ngươi đã suy nghĩ nhiều, mọi người chúng ta đều thật cao hứng khi ngươi còn sống, đi thôi, chúng ta đi dạo bên hồ, ngươi không phải nói muốn đánh đàn cho ta nghe sao?”

Tiếng đàn của hắn trong trẻo xanh mát giống như chén hương trà, khiến sự lo lắng trong lòng mọi người đều lắng lại.

Nghe được nàng nói như thế, Vô Tình cười đến vui vẻ, cau mài lên, khuôn mặt toả ra ánh sáng như ngọc, chậm rãi mở miệng: “Được, chúng ta đi thôi.”

“Ân.” Thanh Dao gật đầu, đưa tay đẩy xe của Vô Tình đi về hướng bờ hồ cách đó không xa, nàng vốn không muốn quay đầu lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được quay đầu lại quét mắt nhìn Ngân Hiên một cái, chỉ thấy trong đôi mắt của Ngân Hiên trầm thống mờ mịt như bị mưa phùn bao phủ, nàng đã xúc phạm tới hắn sao? Nghĩ đến những chuyện hắn từng vì mà làm, trong lòng càng thêm đau xót, đau đến trong xương, nàng bây giờ quả thật lâm vào tình thế lưỡng nan, tựa hồ quyết định như thế nào, đều sẽ không tốt…

Ngân hiên đưa mắt nhìn hai người đi xa, tên thủ hạ bên người không khỏi kêu một tiếng: “Chủ tử.”

Lúc này Tiểu Ngư nhi nghe có động tĩnh bên ngoài, liền chạy vọt ra: “Ngươi đã đến rồi.”


“Ân.” Nhìn thấy nữ nhi, tâm tình Ngân Hiên không khỏi tốt lên, hắn đưa tay ôm Tiểu Ngư nhi lên, hắn còn có nữ nhi, sợ người nam nhân kia làm gì, nếu như hắn ta thật sự có thể cho Thanh Dao hạnh phúc, hắn cũng chấp nhận buông tay, thế nhưng đối với Vô Tình, hắn vẫn cảm thấy rất quái lạ, người nam nhân này tuy rằng đã cho Thanh Dao rất nhiều thứ, nhưng lại mang rất nhiều thương tổn đến với nàng, một người đã chết yên ổn sao bỗng nhiên sống lại đây? Lần đó hắn đã chăm chú bắt mạch cho Vô Tình, rõ ràng hắn đã chết, làm sao bỗng sống lại?

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đi ra, không thấy được nguyên soái, nhưng đã nghe được cách đó không xa có tiếng đàn mênh mông, liền biết nguyên soái đi nghe Vô Tình công tử đánh đàn, trong đáy lòng không khỏi than thở, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?

Kỳ thực người chân chính khó chịu, nên chủ tử mới đúng, nàng ấy không muốn thương tổn bất cứ người nào trong bọn họ, thế nhưng hai nam nhân này gặp nhau, cũng đã là một loại thương tổn.

“Hắn thế nào sống lại?”

Ngân Hiên ngẩng đầu lên nhìn Băng Tiêu, Băng Tiêu cung kính mở miệng: “Bẩm chủ tử, nghe thủ hạ Thanh Phong của Vô Tình công tử nói, hình như công tử của  hắn đã ăn vào một loại ngất dược, cho nên lúc đó chỉ chết giả, chứ không phải chân chánh tử vong.”

“Ngất dược?”

Ngân Hiên nhíu mày, bắt đầu từ lúc hắn mười tám tuổi liền chu du liệt quốc, còn bái làm môn hạ của Xích Hà lão nhân, nhưng chưa từng nghe nói qua chuyện ngất dược này, người đã chết là chết, đâu có trạng thái chết giả, chẳng qua thiên hạ to lớn, không có chuyện gì tuyệt đối, cho nên hắn không dám khẳng định thực sự không có.

“Đúng vậy, chủ tử.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui