Nguyên soái vì sao lại luôn luôn che mặt như thế? Bởi vì lớn lên quá xấu,hay quá đẹp, nên sợ nhiễu loạn quân tâm.
Bất quá mọi người ai cũng không dám hỏi, chỉ thấy người ngồi phía trên đang xem một phong mật thư, trong đại sảnh rất yên tĩnh, chỉ tới khi nàng xem xong rồi, nhẹ nhàng đem qua đưa cho An Định Phong ở bên cạnh, An Định Phong nhìn xong lại giao cho Ngân Hiên xem một lần, cuối cùng hai người cùng nhau nhìn Thanh Dao, Thanh Dao quay đầu nhìn đám người phía trong đại sảnh, rồi chậm rãi mở miệng.
“Thật sự là quá tốt, hắn rốt cuộc cũng tính toán ra tay.”
Ánh mắt nàng đột nhiên lạnh xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Băng Tiêu: “Băng Tiêu, lập tức bí mật chạy tới Thạch Thành, gặp mặt Đới tổng binh của Thạch Thành, bảo bọn họ dựa theo kế hoạch mà hành sự.”
“Dạ, nguyên soái”, Băng Tiêu lui ra ngoài.
Sau đó Thanh Dao phân công nhiệm vụ cho mọi người: “Người ở Hóa thành sẽ phản công tới đây, chúng ta hãy chuẩn bị nghênh chiến đi, lúc này hất định phải đánh cho bọn họ một hoa rơi nước chảy, để cho bọn họ có đi không về, một trận này mà chiến thắng, tiếp theo chúng ta sẽ công chiếm hóa thành.”
Thanh âm của nàng không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh không cho nghi vấn, mỗi người ở đây đều hết lòng tin tưởng nàng, chỉ cần chuyện nguyên soái quyết định, thì nhất định sẽ thành công.
“Mạt tướng chờ lĩnh mệnh.”
Mọi người đứng lên, cung kính ôm quyền lĩnh mệnh mà đi, Thanh Dao nhìn An Định Phong đi ở phía sau đám người, liền lên tiếng gọi hắn: “An tướng quân.”
An Định Phong xoay người lại đi tới trước mặt Thanh Dao, cung kính ôm quyền mở miệng hỏi: “Nguyên soái còn có chuyện gì mệnh lệnh?”
“Hoa Văn bác âm hiểm giả dối, ngươi hãy phân phó đi xuống, đừng để có người trúng kế sách của hắn, hắn am hiểu cổ thuật rất sâu, chỉ cần không cho hắn tới gần, sẽ không có việc gì.”
“Dạ, nguyên soái.”
An Định Phong lĩnh mệnh đi xuống, trong đại sảnh, chỉ có Ngân Hiên diện vô biểu tình ngồi tựa ở ghế trên, vẻ mặt của hắn không thay đổo, một chút cũng nhìn chưa ra hắn đang suy nghĩ gì, nhưng tư thế như vậy, Thanh Dao biết hắn có chuyện phải suy nghĩ, về phần nghĩ chuyện gì thì nàng không thể biết được rồi…
Ba ngày sau, Hóa Thành bí mật cùng Thạch Thành ước định, hai đạo nhân mã sẽ vây kín Trần Đường Quan, tấn công các nàng một trước một sau lúc các nàng không để ý, cho bọn họ một người cũng đừng nghĩ bay ra ngoài.
Hóa thành – trong quan nha, Hoa Văn Bác ngồi ở trên cao, phía dưới chia làm hai bên để ngồi là hoàng thái nữ Cơ Tuyết, cùng nữ vương gia Cơ Mộng, ngoài ra còn có nữ tướng Ngọc Kiều của trần đường quan và vài tên tham tướng của nàng.
Cơ tuyết vẫn cảm thấy chuyện lần này vô cùng thuận lợi, bởi vậy có chút nghi hoặc.
“Đêm nay tấn công trần đường quan, ta sợ có âm mưu quỷ kế gì, chúng ta vẫn nên chờ một chút, để bàn bạc kỹ hơn đi.”
Cơ tuyết tiếng nói vừa dứt, Cơ Mộng ngồi ở bên người nàng vẻ mặt không thể tin được: “Ngươi cho là ngươi còn có thời gian chờ sao, thật sự nếu không lấy lại được trần đường quan, chỉ sợ mẫu hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Cơ tuyết vừa nghe Cơ Mộng nói, đã sớm tức giận đến nổi trận lôi đình, bịch một tiếng đứng lên, hé ra khuôn mặt thanh tú đột nhiên đưa đến trước mặt Cơ Mộng.
“Ngươi đừng quên, ta bây giờ còn là hoàng thái nữ, ngươi tốt nhất khách khí một chút cho ta”
“Rất nhanh sẽ không phải nữa ” Cơ Mộng giận dữ lên tiếng, bất quá thanh âm cũng không lớn.
Vẫn ngồi ở trên cao, con ngươi của hoa văn bác âm ngao không gì sánh được, trên ngũ quan xinh xắn như hiện ra lời thề ở nhất định phải thắng, hắn không tin, nữ nhân Mộc Thanh Dao kia thật có thể một tay che trời, chỉ dựa vào mười vạn binh mã nho nhỏ, lại có thể làm rối loạn thiên hạ.
“Được rồi, hai người các ngươi an tĩnh một chút cho ta.”
Thanh âm lạnh lẽo đột nhiên vang lên, Cơ Tuyết cùng Cơ Mộng nhìn chằm chằm nhau liếc mắt một cái rồi ngồi xuống, đối với nam tử ngồi trên cao, hai người các nàng rất sợ hãi, ai cũng không dám ở trước mặt của hắn mà cao ngạo, nếu như chọc giận hắn, chỉ có một con đường chết.
“Ngoại trừ Trần Đường quan còn lại bảy tám vạn nhân mã, cộng thêm năm vạn binh mã ở trong tay Cơ Mộng, như vậy là được mười ba vạn người, mặt khác ở Hóa Thành còn có thể lấy thêm hai vạn binh mã, như vậy tính ra chúng ta có chừng mười lăm vạn người, trong tay nữ nhân kia có bao nhiêu người, chỉ có mười vạn người, tuy rằng nàng ta có vũ khí lợi hại, nhưng mà chúng ta trước sau hai mặt giáp công thì không phải sợ nàng ta nữa, nếu nàng ta dùng cánh diều bay vào thành được, chúng ta cũng có thể làm cánh diều bay vào mà thứ vũ khí kia chỉ có thể ném xuống, chứ không có biện pháp ném lên.”
Thanh âm của Hoa văn bác vừa rơi xuống, đám người bên dưới ai cũng không lên tiếng, nói thật ra, kế sách này quả là rất tốt, chẳng qua trong lòng tri phủ Hóa Thành có chút không cam lòng, Hóa Thành này đã không có bao nhiêu binh mã, nếu như lại để bọn hắn điều ra hai vạn binh mã, vậy tòa thành trì này còn lại bao nhiêu người a, nếu như bọn họ cướp không được trần đường quan, lần thứ hai thất bại, như vậy Hóa Thành sẽ khó bảo toàn, nhưng khi nhìn nam tử xinh đẹp kinh người trên cao, vẻ mặt băng hàn, con ngươi đỏ đậm, âm ngao thị máu.
Trong lúc này, ai dám chọc hắn chứ, nam nhân này tựa như một cục u ác tính, ai nếu chọc hắn, tất nhiên sẽ tự mình rước lấy kết cục không tốt.
“Vậy kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào?”
Cơ Tuyết lên tiếng hỏi, nàng vẫn chưa quên mình và hắn đi cùng một đường, nghĩ đến đồng tâm cổ trên người, nàng không khỏi phẫn hận thêm vài phần, ngẩng đầu lên lạnh lùng trừng mắt nhìn nam nhân kia.
“Lập tức phái người làm diều, càng nhiều càng tốt, trước khi trời tối, hướng trần đường quan mà đi, người của chúng ta vừa vào thành, liền mở cửa nam, thả cho người của thạch thành tiến vào, như vậy, hai phe chúng ta hiệp lực, nhất định sẽ đánh cho nữ nhân kia cùng mười vạn binh mã hoa rơi nước chảy.”
“Dạ.”
Mọi người cùng kêu lên lĩnh mệnh, sau đó lui ra ngoài, ngay cả Cơ Mộng cùng Ngọc Kiều đều đã lui ra, Cơ Tuyết là người ở phía sau cùng, chỉ thấy nàng đợi tất cả mọi người rời đi, mới chậm rãi đứng ở cửa, xa xa quay đầu lại nhìn nam tử trên cao, từng chữ từng chữ, nhẹ nhàng mở miệng.
“Ta muốn nàng chết.”
Nàng nói xong liền quay đầu rời đi, nhưng Hoa Văn Bác biết nàng nói người phương nào, khóe môi câu ra nụ cười âm ngao, quả nhiên không hổ là nữ nhân hắn nhìn trúng, thủ đoạn độc ác giống như hắn.
Một tia ửng đỏ cuối cùng đã tắt ở đường chân trời, Hóa Thành bắt đầu chuẩn bị làm việc tiến nhập Trần Đường quan, cánh diều lớn làm xong hơn hai ngàn cái, Ngọc Kiều từ trong mười vạn binh mã chọn lựa ra hai ngàn tinh binh, ngồi trên cánh diều lớn bay đến cửa nam, sau đó mở cửa thành ra, thả người của Thạch Thành tiến vào.
“Ngọc kiều, có tin tức không gì không, người ở thạch thành có động tĩnh gì hay không.”
“Bẩm hoàng phu nương nương, mạt tướng nhận được tin tức, Thạch Thành đúng là đang chỉnh đốn binh mã, rất nhiều người đã đợt ở ngoài cửa thành.”
“Thật sự là quá tốt, trời cũng giúp ta” Hoa Văn Bác hưng phấn vỗ lên bàn trà bên cãnh một cái, rồi xoay mình đứng lên, ánh mắt tàn nhẫn nhìn giữa không trung: “Chuẩn bị phát binh.”
“Dạ” Ngọc Kiều lĩnh mệnh, Cơ Tuyết cùng Cơ Mộng theo sát bóng dáng của Ngọc Kiều, ba người cùng nhau rời đi.
Tri phủ Hóa Thành dẫn một đám quan viên, đem hơn mười vạn binh mã đưa ra Hóa Thành, trên mặt của mỗi người đều lộ vẻ lo lắng, chỉ mong lần này nhất cử đoạt lại trần đường quan, như vậy Hóa Thành liền không có việc gì, chỉ cần ở trần đường quan thất bại, như vậy Hóa Thành liền là đối tượng mà họ hướng tới, bởi vì binh tướng Hóa Thành đều bị điều đi, hiện tại chỉ có số ít lính già nua yếu ớt, tối đa không vượt quá ba vạn người, đâu địch nổi mười vạn binh mã của người khác, hơn nữa mười vạn binh mã kia so với sánh bằng hai mươi vạn binh mã thì lợi hại hơn nhiều lắm.
Buổi tối, chân trời khẽ treo lên vầng trăng lưỡi liềm, gió tây bắc vù vù thổi mạnh, rất có không khí của tráng sĩ một đi không trở về, nhiều người từ trong lòng đã lộ vẻ sợ hãi, thế nhưng trên vẽ mặt cũng không dám lộ ra, bởi vì trong hành động đêm nay, có hoàng phu nương nương, còn có hoàng thái nữ điện hạ, cộng thêm một ngũ hoàng nữ, nhiều người như vậy động viên tinh thần, các nàng có cái gì phải sợ, hơn nữa binh lực các nàng đã từ nảy tám vạn người tăng đến mười lăm vạn người, lần này cũng không tin sẽ đoạt lại không được trần đường quan.
Mười lăm vạn binh mã lặng yên không một tiếng động áp sát bên ngoài trần đường quan, dưới ánh trăng mông lung trần đường quan tựa như đang ngủ say, đặc biệt yên tĩnh, không có một chút xíu thanh âm nào.
Ngọc Kiều dẫn đầu quét mắt liếc Cơ Mộng cùng Cơ Tuyết ở phía sau một cái, trong lòng luôn luôn có điểm bất an, nàng cẩn thận mở miệng.
“Thái nữ điện hạ, chỉ sợ bên trong trần đường quan có cạm bẫy, ta xem chúng ta nên rút lui ra ngoài đi.”
Cơ tuyết ngẩng đầu lên nhìn tường thành cao to của trần đường quan, trên tường thành, phe phẩy tinh kỳ của Huyền Nguyệt, cây cờ nhỏ xinh đẹp loá mắt như kích thích mắt của nàng, nàng lạnh lùng hừ một tiếng, trầm giọng mở miệng.
“Nếu hoàng phu nương nương đã ra lệnh, nào có đạo lý lùi bước, chúng ta lên.”
Cơ tuyết ra lệnh một tiếng, lập tức có binh sĩ nhấc lên thang mây, rất nhiều người bò lên, trên tường thành đông nghịt một hàng binh lính, mắt thấy đã muốn đặt chân lên đầu tường, mọi người ở trong lòng âm thầm vui vẻ, tường thành lúc trước yên tĩnh không tiếng động, bỗng phần phật một tiếng toát ra vô số cái đầu, chỉ thấy những người đó, mỗi người đều mang theo một hồ rượu lớn, thẳng tắp tưới lên thang mây, chớp mắt, bốn phía một mùi rượu gay mũi bốc lên, mà đúng lúc này, trên tường thành đã có người đốt đuốc ném xuống, càng ngày càng nhiều, mà rượu kia gặp hỏa liền bốc cháy, hơn tối nay là gió bắc, ngọn lửa kia thuận thế tràn ra, đốt không được một miếng tường thành, nhưng một mạch hướng về phía các nàng mà cháy, có rất nhiều binh sĩ y phục bị rót rượu, lại bị hỏa táp lên, lách cách lách cách đốt không chừa ai.
Tiếng thét chói tai hoảng sợ vang thành một mảnh.
Binh mã Đan Phượng quốc loạn thành một đoàn, lúc này, cửa thành trần đường quan mở ra, tiếng vó ngựa vang lên, giữa ánh lửa tận trời, tiếng reo hò một ngọn cao hơn một ngọn, trường thương thỉnh thoảng cuồn cuộn lướt qua, những binh lính bị vây trong biển lửa, vốn đã loạn thành một đoàn, đâu còn khả năng chịu thêm đả kích nữa, Thanh Dao chỉ phái ra năm vạn binh mã, thế nhưng lại đánh như vào chỗ không người, thây ngã khắp nơi, huyết nhục mơ hồ, trong bóng đêm, máu tràn ra dày đặc, không khí tử vong khiến người hít thở không thông bao phủ bóng đêm.
Mà bên kia hai nghìn tinh binh ngồi trên cánh diều lớn bay vào cửa thành phía nam, lại thần kỳ yên tĩnh, ngay cả thủ vệ cũng chỉ có mấy người tàn binh lão tướng, rất dễ dàng liền bị các nàng khống chế, các nàng lập tức mở cửa thành nam ra, thả người thạch thành ở ngoài tiến vào, chỉ là những kẻ này sau khi tiến vào, gặp người liền giết, căn bản không phải giết người của trần đường quan, mà là giết bọn nàng, hơn một vạn binh mã rất nhanh đem hai ngàn tinh binh vây quanh ở bên trong, một canh giờ qua.
Hai nghìn tinh binh không còn một mống, toàn bộ tử trận…
Trong đại sảnh quân doanh của Trần đường quan, Thanh Dao ngồi ở trên cao nghe chúng tướng bên dưới bẩm báo, liền thoả mãn gật đầu, xem ra hôm nay các nàng lại đại thắng, ngày mai là có thể công phá Hóa Thành,
Đúng lúc này, có người vọt vào quân cơ doanh địa, dĩ thì ra là Mạc Sầu, nàng ta sắc mặt khó coi mở miệng.
“Chủ tử, không xong, Tiểu Ngư nhi không thấy.”
“Cái gì?”Chẳng những là Thanh Dao kêu lên, ngay cả An Định Phong cũng đều kêu lên, mười vạn binh mã này, người khác không biết, thế nhưng hắn thì biết, Tiểu Ngư nhi chính là trưởng công chúa, không nghĩ tới công chúa lại không thấy, nàng đi nơi nào?
“Làm sao lại xảy ra chuyện này?”
Thanh Dao rất nhanh từ chỗ cao đi xuống đến, nóng ruột bước ra ngoài, An Định Phong dẫn người theo sát bóng dáng chủ tử, lúc này Ngân Hiên từ bên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy Thanh Dao vẻ mặt nóng ruột bất an, khẽ cau mài một chút: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Ngư nhi không thấy.”
Tiếng nói Thanh Dao vừa dứt, thần sắc của Ngân Hiên ngẩn ra, đôi môi lạnh mỏng đột nhiên mím chặt, quanh thân bao phủ sát khí, không nói thêm một lời nào liền đi theo Thanh Dao, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ là ai đã động tay động chân?”
Đoàn người mới vừa đi ra đại môn, thì thấy dưới bóng đêm, có người rất nhanh chạy vội tới, ùm một tiếng quỳ xuống bẩm báo: “Nguyên soái. Không xong, không biết người nào bắt cóc Tiểu Ngư nhi, đứng ở trên tường thành, bảo nguyên soái lập tức qua đó, bằng không, bằng không liền?”
Người binh lính kia không dám nói tiếp, Thanh Dao đã sớm lắc mình chạy đi, ngân hiên thì theo sát phía sau, An Định Phong và những người khác cũng không rơi lại, cùng nhau hướng về phía tường thành phóng đi, nhất định là có người bắt cóc Tiểu Ngư nhi, người này đến tột cùng là ai? Có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào trong Trần Dường Quan, chứng tỏ hắn nhất định là quen thuộc đường đi ở đây, chẳng lẽ là người nam nhân kia?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...