Ở trong chuyện này, Thanh Dao đã tỉ mỉ gửi thư cho Thẩm Ngọc, để hắn xuất ra năm vạn binh mã, Thẩm Ngọc đồng ý, binh mã của Thạch Thành biên cảnh đều do nàng thuyên chuyển, tổng binh Thạch Thành đã nhận được thánh chỉ của hoàng thượng,phối hợp với tất cả hành động của Huyền Nguyệt.
Ở đây mười vạn binh mã, năm nghìn người áp lương thảo sau đó là năm nghìn người áp giải vũ khí, những vũ khí này đã sớm đưa tới, Thanh Dao cũng đem các loại vũ khí thị phạm một lần, trong mười vạn binh sĩ này tất cả đều thao tác được vũ khí, có những vũ khí này cho bọn hắn thì không khác gì như hổ thêm cánh, uy lực không gì sánh được, chuyện này làm cho mười vạn binh mã càng tăng thêm lòng tin.
Một ngày, trời trong nắng ấm.
Mười vạn binh mã tập hợp, đồng loạt tụ ở trước cửa đại doanh.
Một hàng người uyển chuyển kéo thành hàng dài, nhìn không thấy đầu, đoàn người đông nghịt.
Thanh Dao lạnh lùng hô một tiếng: “Xuất phát.”
Mang đội quân đi đầu chính là Lục Chiến Vân, chạy trước, tiếng vó ngựa bắt đầu vang lên, mọi người lao tới tiền tuyến, bắc thượng Đan Phượng.
Bên trong doanh có rất nhiều binh tướng đưa tiễn, trong mắt đầy sương mù, mặc dù biết lần này không nhất thiết bại, thế nhưng lòng vẫn đang có một loại cảm giác bi tráng, lặng im bên trong, mỗi người vừa ước ao, lại lo lắng, thẳng đến khi đội ngũ thật dài biến mất không thấy, một hơi thở mới chậm rãi thở ra.
Đám người An Định Phong cùng Thanh Dao còn có Ngân Hiên là những người đi phía sau cùng, nhìn đội ngũ một đường tiến về phía trước, An Định Phong quay đầu nghiên người nhìn về phía hoàng hậu nương nương ở trên cao, nàng giống như một đóa hoa ánh sáng, đập vào mắt làm kinh hồn người, mấy ngày nay ở chung, đã làm cho hắn đối với năng lực của nàng càng tin phục.
Nữ nhân này so với nam tử không hề thua kém.
“An tướng quân, yên tâm đi, bản soái sẽ không để cho những người này uổng mạng, chúng ta nhất định sẽ thắng lợi.”
“Dạ, nguyên soái.”
An Định Phong cúi đầu, từ khoảnh khắc này về sau, hoàng hậu không còn là hoàng hậu, mà là bắc thượng nguyên soái.
An Định Phong giục ngựa chạy về phía trước, phía sau, Thanh Dao không nhanh không chậm đi theo đội ngũ, Tiểu Ngư nhi ngồi ngay ngắn ở phía trước Băng Tiêu, hưng phấn kêu lên: “Nương, rốt cuộc chiến tranh rồi, thật tốt quá.” (TT: ặc bé thật là -_-)
Tiểu Bạch sói cùng tiểu hồ ly ở trong cái túi của bên hông ngựa cũng thò đầu ra, phối hợp thanh âm của nàng, kêu ô ô.
Thanh Dao không thèm để ý tới nàng, quay đầu nhìn phía Ngân Hiên, mấy ngày nay, hắn vẫn yên tĩnh bồi ở bên nàng, lẳng lặng tựa như không tồn tại, thế nhưng khi nàng cần giúp đỡ thì luôn cho nàng sự giúp đỡ, an ủi.
“Ngân hiên, đi thôi.”
“Ân”, hai con tuấn mã tăng tốc cuồn cuộn, vượt lên đầu mà đi, phía sau Tiểu Ngư nhi kêu lên: “Nương, chờ ta một chút.”
Lúc này, nàng cũng không dám gọi phụ hoàng, bằng không nương xác định chắc chắn sẽ cho nàng lập tức trở về.
Lúc mười vạn binh mã đi qua Hoàng Viên quốc, thì biên quan đã mở rộng ra, tự động cho đi, Thanh Dao vì phòng kinh động đến bách tính, đã theo quan đạo bên ngoài hành tẩu, đi đến Thạch Thành.
Hoàng Viên quốc vốn là một tiểu quốc, diện tích chiếm không lớn, bởi vậy, binh mã tiến lên mười lăm ngày, liền đến Thạch Thành giáp ranh với Đan Phượng quốc.
Tổng binh Thạch thành là một hán tử hơn năm mươi tuổi, khôi ngô cao to, vừa nhìn đã biết xuất thân võ tướng, hắn gọi Lưu Vân Phong, dẫn theo phó tướng cùng tham tướng của Thạch Thành ra đón, trước cửa thành, tổng binh ôm quyền cung kính mở miệng: “Lưu Vân Phong phụng ý chỉ thánh thượng, tới trước đón tiếp Huyền Nguyệt nguyên soái.”
“Làm phiền.”
Thanh Dao lập tức ôm quyền, Lưu Vân Phong sợ run một chút, thánh thượng hạ chỉ, vẫn chưa nói người lĩnh binh Huyền Nguyệt là một nữ tướng, điều này làm Lưu Vân Phong có một chút nghi hoặc, mâu quang mất tự nhiên dời về phía Ngân Hiên ở bên cạnh Thanh Dao, hắn cho rằng Ngân Hiên mới là người cầm đầu.
“Ân…”
Lưu Vân Phong khôi phục thái độ bình thường, đây là chuyện nhà của người ta, có quan hệ gì với hắn đâu, bọn họ lần này chỉ là phối hợp hành động với người ta thôi, vì thế tất cả hành động đều là nghe lệnh hành sự.
Mười vạn binh mã vào thành.
Thạch thành biên cảnh cùng Nguyệt Nha quan biên cảnh có chút khác biệt, bên trong thành bách tính rất nhiều, lúc này họ chia làm hai hàng đứng ở hai bên đường phố, nhìn hết thảy trước mắt giống như đang xem náo nhiệt, hơn nữa bách tính đối với những người này có ý bất mãn, từ xưa khi chiến tranh kẻ chịu khổ đều là bách tính, bọn họ không hy vọng có chiến tranh, hơn nữa chiến tranh này còn phát sinh ở Thạch Thành cùng Trần Đường Quan, nhiều năm qua, bọn họ vẫn chung sống hoà bình, nếu những người này bị đánh bại, như vậy Đan Phượng quốc tất nhiên sẽ không bỏ qua cho người của Thạch Thành, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ phải chịu khổ.
Thanh Dao cảm nhận được bách tính đầy địch ý, nhưng không có biện pháp giải thích.
Những bách tính này chỉ lo an nhàn trước mắt, nào biết đâu rằng trận chiến này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, đến lúc đó, nếu gặp một quân hoàng tàn bạo hung ác độc địa đánh chiếm, tất cả mọi người sẽ phải sống khổ không thể tả.
Lưu Vân Phong một đường đem bọn người của Thanh Dao nghênh đoán về quan nha, nhưng Thanh Dao cự tuyệt, ôm quyền chậm rãi mở miệng.
“Lưu tổng binh có lòng, chúng ta ra khỏi thành để đóng quân, sẽ không cắm trại ở Thạch Thành.”
“Tại sao vậy?” Lưu Vân Phong có chút giật mình, nhưng nếu nguyên soái đã lên tiếng, hắn cũng không cố ép làm gì.
“Không muốn quấy nhiễu bách tính ở đây” Thanh Dao nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt trở nên âm ngao sâu thẳm, nhưng vẫn chưa nói thêm cái gì.
Nhưng mà lời của nàng vừa nói xong, Lưu Vân Phong không cho là đúng, bởi vì bọn họ đến Thạch Thành, cũng đã quấy nhiễu người ở chỗ này và phá vỡ sự ôn hoà vốn có, sao còn gọi là không muốn quấy nhiễu nữa, bất quá hắn cũng không nói thêm cái gì, ôm quyền cung kính mở miệng.
“Tốt, như vậy Vân Phong tiễn nguyên soái ra khỏi thành”
Đại quân cuồn cuộn ra khỏi Thạch Thành, ở ngoài thành, cách năm mươi lý để đóng quân, đi tiếp thêm ba mươi lý nữa là biên cảnh Đan Phượng quốc, dưới ánh trăng sáng tỏ, xa xa gần gần có thể trông thấy trên thành lâu Trần Đường Quan, đang dựng thẳng một ngọn cờ thật cao, ở trong gió đêm rêu rao đong đưa.
Thanh Dao ra lệnh một tiếng: “Đóng trại, ngay tại chỗ này nghỉ ngơi.”
“Dạ, nguyên soái” Lục Chiến Vân cuối người lĩnh mệnh, chỉ huy mọi người đóng trại ngay tại chỗ, mười mấy tòa doanh trướng rất nhanh được dựng lên, bốn phía sắp xếp bố phòng, tầng tầng binh tướng sĩ đứng gác, trên cột cờ cao to, nổi lên kỳ hiệu của Huyền Nguyệt, một con phượng hoàng giương cánh bay lên.
Trong doanh trướng chủ sói, Thanh Dao ngồi ngay ngắn ở vị trí phía trên, Lưu Vân Phong đi đến, cung kính mở miệng: “Nguyên soái, Vân Phong đi trước về Thạch Thành, ngày mai lĩnh binh mã ra hiệp trợ nguyên soái.”
“Ân, làm phiền.”
Thanh Dao gật đầu, hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Người đến, tiễn lưu tổng binh đi ra ngoài.”
Lập tức có tiểu binh chạy vào, ôm quyền với Lưu Vân Phong: “Lưu đại nhân mời”
Lưu Vân Phong vừa rời đi, thì Ngân Hiên cùng An Định Phong đều đi đến, An Định Phong đối với hành động suốt đêm ra khỏi thành đóng quân của nguyên soái có điều không hiểu, nhưng trong lòng Ngân Hiên thì đã hiểu rõ, Dao nhi tâm tư xác thực cẩn mật, sự lo lắng của nàng không thừa chút nào.
“Nguyên soái vì sao không ở lại Thạch Thành.”
Lúc này đây không cần Thanh Dao lên tiếng, thanh âm lãnh mị của Ngân Hiên đã vang lên: “An tướng quân, nguyên soái làm như thế, là sợ bên trong Thạch Thành có biến hóa, mười vạn binh mã cũng không phải là việc nhỏ, nếu như Lưu Vân Phong dở trò lừa gạt, chúng ta tức không phải tự tìm khổ sao.”
“Nhưng hoàng đế Hoàng Viên quốc không phải đã ra hàng thư rồi sao?”
An Định Phong quay đầu lại nhìn hơi nghiêng về phía Ngân Hiên, lần đầu tiên hắn nghe được nam nhân này nói chuyện, không chỉ người lãnh, ngay cả thanh âm cũng đều lãnh, nhìn hình dạng lãnh khốc cuồng vọng này, hắn không khỏi nhớ tới hoàng thượng xa ở kinh thành, tuy rằng Ngân Hiên cùng hoàng đế lớn lên không giống nhau, nhưng một cỗ khí phách cùng cuồng ngạo như vậy thật là có điểm giông, năng lực như thế nào lại bị hoàng hậu nương nương chiêu mộ được, thực sự có chút khó tin.
Lúc này Ngân Hiên cũng không lên tiếng, mà đi qua một bên ngồi, An Định Phong đối với hành động cuồng vọng của hắn có chút tức, ngẩng đầu lên nhìn lại thì phát hiện nguyên soái vẫn chưa sinh khí, ngược lại còn xem lời nói mới rồi của hắn là lời giải thích.
“Tân hoàng đế tuổi còn nhỏ, chỉ sợ trong triều có người không phục, nổi lên ác ý, vì thế vẫn nên cẩn thận chút cho thỏa đáng.”
An Định Phong ngẩn ra, nguyên lai là như vậy, xem ra vẫn là nguyên soái nghĩ chu đáo, hắn ôm quyền: “Nguyên soái lo lắng rất đúng.”
“Đêm không còn sớm, mấy ngày liên tiếp hành quân, xác thực đã mệt mỏi, An tướng quân lui xuống nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai chúng ta bắt đầu thương lượng xem do ai làm tiên phong.”
“Dạ” An Định Phong lĩnh mệnh đi xuống, trong doanh trướng, chỉ còn Thanh Dao cùng Ngân Hiên đang ngồi ngay ngắn, hai người quay đầu nhìn nhau, trong mắt đều là sự thân thiết, còn có lời thề đối phó Đan Phượng quốc nữa, Thanh Dao lên tiếng: “Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Được” Ngân Hiên cũng đi xuống, doanh trướng của hắn ngay bên cạnh Thanh Dao, như vậy mới có lợi cho việc bảo hộ nàng, lần này hành quân, hắn không hy vọng nàng xảy ra một chút xíu chuyện ngoài ý muốn nào.
Doanh trướng an tĩnh lại, Mạc Sầu dẫn Tiểu Ngư nhi đi tới, phía sau còn có Băng Tiêu, hai người động thủ nhanh chóng phụ chủ tử trải tấm thảm dài ra, hiện tại là đêm thu, ban đêm thật lạnh, còn đóng quân ở dã ngoại, tự nhiên phải đắp chăn nhiều một chút, để tránh khỏi bị cảm lạnh sinh bệnh.
“Chủ tử, được rồi, sớm một chút nghỉ ngơi đi.”
Mấy người các nàng ở cùng một doanh trướng, doanh trướng chủ soái rất lớn, cũng đủ vài người nghỉ ngơi, hơn nữa Mạc Sầu cùng Băng Tiêu còn thay phiên gác đêm.
“Được, các ngươi cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi, tối nay không có động tĩnh gì, từ ngày mai hãy bắt đầu gác đêm.”
Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, muốn đánh lén cũng không phải lúc này, vì thế tối nay sẽ không có bất luận cái gì gió thổi cỏ lay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...