Edit: Ngọc Lê
Thanh Dao không đành lòng nhìn thấy hắn khó chịu, nên nhẹ giọng mở miệng, bầu không khí trong phòng một lần nữa lại cứng ngắc, mọi người đều cảm thấy vô lực, hơn nữa tất cả mọi người đều không muốn tách rời nhau, tốt xấu gì cũng sống chung với nhau một thời gian dài như vậy, sao có thể một chút cảm tình cũng không có.
“Ngươi sẽ nhớ đến ta sao? Chí ít trên đời này còn có người đã từng nghĩ về ta, nhớ về ta, ngươi sẽ nhớ về ta sao?
Vô Tình nhẹ giọng mở miệng, trên mặt hiện lên một tầng sắc thái mộng ảo, ánh mắt của hắn sáng trong tựa như nước hồ thu, giống như tất cả phiền não cũng không có ở trên thế gian này, tựa như khuôn mặt trẻ sơ sinh mới sinh, tinh khiết như ban mai, bình tĩnh nhìn Thanh Dao.
Thanh Dao không khỏi nở nụ cười: “Sẽ, ta sẽ nhớ ngươi, ngươi là người quan trọng nhất trong cuộc đời của ta, ta làm sao có thể quên được, còn ngươi?”
Lúc này hắn thật là có điểm giống tiểu hài tử, hoàn toàn không còn là người lạnh lùng vô tình, cũng không còn ở trong vòng tình hận vây quanh…
“Vậy là tốt rồi, nhớ kỹ ngươi nhất định phải luôn luôn nhớ đến ta.” Vô Tình cẩn thận dặn dò Thanh Dao, tựa hồ sợ nàng quên đi hắn, lúc này hai người vừa nói chuyện, tựa hồ những thương tổn lúc đầu đã không còn tồn tại, chỉ còn lại một mảnh ấm áp.
“Tốt, ta sẽ nhớ kỹ, ngươi phải sống tốt, không nên lại để ý tới người kia nữa, đừng cho họ có cơ hội xúc phạm tới ngươi.”
Thanh Dao không yên lòng nhất là chuyện này, người nam nhân kia nếu diễn lại trò cũ, chỉ sợ Vô Tình không thể toàn thân trở ra.
“Sẽ không, hắn sẽ không còn có cơ hội như vậy.” gương mặt Vô tình đầy tươi sáng, sắc mặt của hắn phớt qua một tầng ửng hồng, không tái nhợt như lúc trước, Thanh Dao không khỏi cao hứng đứng lên, chẳng lẽ là Huyết hàng đã thực sự giải, vì thế nhìn Vô tình đã có tinh thần hơn, ngay cả sắc mặt nhìn cũng khá hơn trước…
“Ngươi thực sự không có việc gì.” Thanh Dao luôn luôn trầm ổn, khó có được kích động vui mừng nhìn Vô Tình.
Vô tình gật đầu: “Lúc này ta thật không có việc gì, ngươi cứ yên tâm đi, trở về đi.”
“Được rồi, vậy ta an tâm.” Thanh Dao đứng dậy, nàng cần phải đi, Vô Tình đã không có việc gì, nàng cũng nên thực hiện hứa hẹn của mình, mà nguyện vọng của Huyền đế là muốn thống nhất thất quốc, tuy rằng không biết có thể thành công hay không, nhưng tốt xấu gì mình cũng từng học ở trường đại học một ít chiến thuật, hoàn toàn có thể ứng dụng được, cái này coi như báo đáp hắn đã hai lần ra tay cứu giúp, mặt khác cũng làm cho Phượng Thần cung dương danh trên giang hồ.
Về phần thời gian sắp tới, ai cũng không biết trước được, đối với Vô Tình, hắn vĩnh viễn là người quan trọng trong lòng nàng mà không thể so sánh với bất kỳ ai, từ sau khi gặp hắn, nàng học hỏi được rất nhiều, nàng học được cách bao dung, nhường nhịn, cùng hắn song hành, nàng cảm thấy bản thân mình hạnh phúc nhiều lắm.
Nàng đứng dậy quay đầu phân phó Thanh Phong cùng Minh Nguyệt: “Các ngươi chiếu cố tốt công tử nhà mình, nói không chừng có một ngày ta sẽ trở lại thăm các ngươi.”
“Được, cô nương yên tâm đi, ” Thanh Phong dùng sức gật đầu, đưa mắt nhìn Thanh Dao rời đi, cho đến khi hai đạo nhân ảnh không còn nhìn thấy nữa, mới xoay người lại đi vào trong phòng, chỉ thấy công tử vẫn ngồi ngay ngắn ở xe lăn nhưng ánh mắt đỏ đậm, cả người co quắp thành một đoàn, sắc mặt cực kỳ thống khổ. Thanh Phong cùng Minh Nguyệt hoảng hốt, chạy tới, ôm lấy công tử, kêu lên.
“Công tử, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại thế này, ngươi không phải nói đó là giải dược sao?”
“Là giải dược, nhưng mà ở bên trong hắn còn bỏ thêm đại bổ đan hoàng, mà đan hoàng cùng Huyết hàng là tương khắc, vì thế đây căn bản là độc dược.”
Vô tình nói xong, ho khan một tiếng, lại phun ra một búng máu.
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt tuy rằng y thuật cao siêu, thế nhưng đối với cổ thuật này thật sự không có nghiên cứu qua, vì thế mới không yên lòng mở miệng: “Đã như vậy, công tử tại sao còn uống vào, giờ phải làm sao đây?”
“Công tử, ngươi đã biết, tại sao còn muốn dùng.”
“Là nàng thật vất vả mới lấy được, hơn nữa ta thực sự chán ghét cuộc sống này.” Vô tình nói xong lại ho khan một tiếng, càng ngày càng nhiều, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, Thanh Phong dùng sức ôm chặt thân thể hắn, có thể rõ ràng cảm nhận được trên người hắn dòng nước ấm chậm rãi biến mất, hắn khủng hoảng gọi: “Công tử, ngươi đừng như vậy, chúng ta đi tìm hắn đi, hắn nhất định sẽ không để ngươi chết.”
“Vô ích.” Vô tình chậm rãi mở miệng, khóe môi là một đóa hồng hoa nhuộm máu, bản thân hắn hiểu rõ, chỉ cần mình sống, người nam nhân kia sẽ không ngừng tìm hắn gây phiền phức, hắn muốn cắt đứt quan hệ thân tình không ngừng dây dưa này, nếu như có thể, hắn thật hy vọng, chính mình được sinh ra tại một gia đình bình thường, mà không phải con của người kia.
Trừ phi mình có thể tự tay giết hắn, triệt để chặt đứt quan hệ, như vậy mình mới có thể xem như đã được giải thoát. Thế nhưng bản thân không hạ thủ được, nếu không thể giết được người kia, chỉ có cách chết đi để giải thoát chính mình.
Trong đầu nhớ tới khuôn mặt Thanh Dao xinh đẹp dưới ánh mặt trời, khóe môi nở nụ cười, đáy lòng chậm rãi thoải mái.
Thanh Dao, nếu như có thể, kiếp sau hãy làm cho chúng ta gặp lại, cả đời này ta đã không có năng lực nói yêu ngươi, ngươi dành cho ta sự ấm áp, trừ sư phụ ra, ngươi là người duy nhất làm cho ta thấy được ánh sáng, ta nguyện bỏ qua thân này, hóa thành một gốc cây hứa nguyện chờ ngươi từ nay cho đến kiếp sau…
Thanh Dao cùng Mạc Sầu ly khai khách sạn, bước lên xe ngựa hoa lệ phía trước, Tiểu Ngư nhi quan tâm hỏi: “Công tử độc đã giải rồi sao?”
Đối với vô tình, mỗi người các nàng đều thật lòng quan tâm hắn, hi vọng tính mạng hắn được bình an.
“Ừh, độc của hắn đã giải rồi” Thanh Dao gật đầu, xe ngựa chậm rãi chạy đi, bất quá hôm nay mọi chuyện phát sinh tựa hồ quá thuận lợi, hơn nữa Vô Tình một khắc cuối cùng nụ cười và câu hỏi kia, là có ý gì, nghĩ tới đây, Thanh Dao cảm thấy trong lòng bất an, xoay người hướng Mạc Ưu kêu to: “Nhanh, dừng xe lại, quay đầu trở lại khách sạn, ta cảm thấy Vô Tình tựa hồ rất kỳ lạ, chỉ sợ thuốc kia có vấn đề?”
“Cái gì?”
Không chỉ là nàng, ngay cả Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi đều kêu lên, Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm, trầm giọng mở miệng: “Trở lại khách sạn.”
Mạc ưu lĩnh mệnh, rất nhanh quay đầu ngựa trở lại, xe ngựa chạy nhanh mà đi, chớp mắt đã đứng ở trước cửa khách sạn.
Lần này không chỉ có là Thanh Dao, tất cả mọi người đều nhảy xuống xe ngựa, đoàn người rất nhanh phóng đi lên lầu, điếm tiểu nhị cùng chưởng quỹ không rõ xảy ra chuyện gì, mở to mắt nhìn đoàn người như gió xoáy đi qua và biến mất không thấy hình bóng, vài người đang ăn kỳ quái mở miệng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết.” Điếm tiểu nhị nhún vai, hắn thật không biết chuyện gì xảy ra.
Thanh Dao dẫn một đám người bước tới lầu hai, người còn chưa tới gần gian phòng, rất xa liền nghe được tiếng của Thanh Phong cùng Minh Nguyệt kêu la: “Công tử, công tử.”
Thanh Dao trong đầu vang lên một thanh âm: “Quả nhiên đã xảy ra chuyện” chẳng lẽ thật sự người nam nhân kia đã giở trò, đúng là tên hỗn đản đáng chết, hắn thực sự xuống tay độc ác với con mình như vậy.
Thanh Dao xông đi vào, chỉ thấy Thanh Phong cùng Minh Nguyệt khóc lóc thảm thiết, mà Vô Tình ánh mắt đã nhắm lại, bên mép tràn ra rất nhiều máu, mặt của hắn nhìn trắng giống như tờ giấy, mà mái tóc bạc làm nổi bật khuôn mặt của hắn ca2bf thêm mấy phần thê lương, nếu như không phải khóe môi còn dính máu, nhìn hắn giờ phút này tựa như bình yên ngủ, như vậy an tường như một đứa trẻ con sơ sinh như nhau, chân mày giãn ra, Thanh Dao cũng nhịn không được nữa vọt tới.
“Vô tình, vô tình, ngươi làm sao vậy?”
Nàng lắc lắc hắn, hắn không phải nói đó là giải dược sao? Tại sao lại như vậy a, hắn tại sao phải làm như vậy, nếu không phải giải dược, vì sao còn muốn dùng a.
Không biết hắn vẫn tâm niệm nàng, hay là bởi vì hồi quang phản chiếu, Vô Tình chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Thanh Dao, con ngươi tản mát ra tia sáng kỳ dị, cười yếu ớt với nàng, hắn bắt gặp trong ánh mắt nàng chảy xuống giọt nước mắt, tựa như trân châu trong suốt, hắn chết cũng được cam tâm tình nguyện, bởi vì hắn chết, đã có người vì mà chảy nước mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...