Thiên Giới Hoàng Hậu

Tiếng nói vừa dứt, vòng bạc liên hoa vù vù xé gió, lao thẳng tới hán tử ngồi chính giữa, chỉ thấy vài người trên quảng trường, cùng thủ hạ của bọn hắn giật mình một cái, tất cả đều tỉnh táo lại, có người kêu to.

“Đại ca, cẩn thận.”

Hán tử đầu trọc tai to lập tức cười ha ha, nhìn nghiền ngẫm càng thêm sâu, dâm tà nói thốt ra.

“Đàn bà như thế, lão tử cho tới bây giờ chưa từng gặp qua, hôm nay nhất định phải nếm thử mùi vị, nhìn nàng trên giường có phải hay không cũng dữ như vậy.”

Tiếng nói của hắn vừa dứt, thân hình cũng bay lên, từ chỗ cao nhảy ra, mà Mạc Sầu cùng Mạc Ưu bọn họ đã sớm đi lên giao đấu cùng mấy người ác nhân, trong lúc nhất thời, trong không gian rộng lớn, tất cả loạn đánh thành một đoàn, đao quang kiếm ảnh, thỉnh thoảng lại lướt qua, ngũ đại ác nhân kia, cũng không phải chỉ được hư danh, bởi vậy một trận chiến này đánh cũng thật khó khăn.

Thanh Dao một bên đánh một bên tức giận mắng: “Các ngươi những kẻ vô liêm sỉ khốn khiếp này, cũng dám hạ cổ Vô Tình, hôm nay ta chính là liều một cái mạng, cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi, các ngươi mau nhanh giao ra giải dược Huyết Hàng đây.”

Thanh Dao chiêu thức sắc bén đến cực điểm, nhắm thẳng vào tử huyệt của người khác, trong ngũ đại ác nhân thì lão đại được xưng ác quỷ, mạc danh kỳ diệu một bên cùng nàng tranh đấu, một bên phản bác: “Nữ nhân, ngươi thật là độc ác, bất quá đại gia ta cũng không biết ai kêu Vô Tình?”

“Nói bậy, ta đã tìm hiểu, huyết hàng, chỉ có người hoa hàng tộc mới biết, không phải là các ngươi, chẳng lẽ lại là người khác, hôm nay các ngươi nếu không giao ra giải dược, ta liền hợp lại một trận cùng các ngươi cá chết lưới rách.”


Thanh Dao nói, trên tay hoàng vĩ cầm xoay mình vung lên, một đạo ngân quang bắn ra, ác quỷ nhảy lung tung, không dám lại nói thêm cái gì, võ công của nữ nhân rất lợi hại, trong khoảng thời gian ngắn hắn căn bản vô pháp chống trả.

Ác quỷ nhướng mày, tiếu ý dạt dào nhìn Thanh Dao: “Con quỷ nhỏ, thật hợp tâm tư của gia, ở lại làm phu nhân của gia đi.”

Thanh Dao vừa nghe lời của hắn, tức giận càng sâu, thân hình đột ngột nhảy tới giữa không trung, la quần ở trong gió rung rinh, càng tăng thêm phiêu dật, đặc biệt động lòng người.

Ngũ đại ác nhân trên ác nhân đảo, không có ra khỏi đảo qua, cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ nhân thập phần xinh đẹp như vậy, lúc này nhìn Thanh Dao lạnh lùng tươi đẹp, tâm lại là một trận ngứa ngáy, thế nhưng nữ nhân này võ công lợi hại như thế, hơn nữa chính mình chọc tức nàng, nàng cũng không trúng kế, căn bản không thèm nhìn mắt của hắn, cũng không để cho hắn tới gần thân thể của nàng, càng thêm thấy không được máu, vì thế ncổ thuật, trong khoảng thời gian ngắn căn bản thi triển không được.

Xem ra cô gái này đối cổ thuật có chút phòng bị, vì thế không dễ dàng trúng kế.

Ngũ đại ác nhân cùng mấy người Thanh Dao thẳng đánh cho trời đất quay cuồng, bóng đêm lui khỏi, cũng phân không ra thắng bại, chỉ là mỗi người đều có chút mệt mỏi, nhưng không dám khinh thường, trong thời gian này, ai kiên trì không được, cũng đều sẽ bị người thừa cơ mà đánh, càng là thời điểm như vậy, càng phải bảo trì thanh tỉnh…

Tia nắng ban mai hơi lộ ra, đám sương sớm lượn lờ, trừ mấy người bọn họ cùng ngũ đại ác nhân tiếp tục quyết chiến, còn lại cũng không có người nào khác, trên đảo này mười mấy hạ nhân đã bị các nàng giết chết, mà những nữ nhân bị bắt tới đảo, mỗi người đều núp vào một nơi, đao kiếm không có mắt, các nàng ai dám đợi ở chỗ này chờ chết a?

Ngũ đại ác nhân muốn sử dụng cổ thuật, thế nhưng căn bản vô kế khả thi (không cách sử dụng), bởi vì mấy người này võ công cao cường, trong lòng đã có phòng bị, căn bản không để cho bọn họ tới gần bên người, vì thế cổ thuật liền vô ích.


Càng đánh về sau, Thanh Dao càng có tinh thần, bởi vì vừa nghĩ tới Vô Tình phải chịu khổ, nàng liền hận không thể lập tức giết mấy người này, nhưng vẫn thỉnh thoảng ép hỏi bọn hắn giải dược.

“Cô nãi nãi, đừng đánh, đừng đánh, ta thực sự chưa hạ  huyết hàn cho Vô Tình gì đó, ngươi liền tin ta một lần đi?”

Ngũ đại ác nhân đánh mệt mỏi, liên thanh năn nỉ các nàng, cũng không dám nói bất luận lời đùa giỡn gì nữa, những người này căn bản cũng không phải là người, đánh tận nửa đêm, mà vẫn có khí lực như vậy, mà bọn họ cả ngày ăn no suy nghĩ dâm đãng, hàng ngày vẫn sa vào tình dục nam nữ, vì thế thể lực càng ngày càng giảm.

“Không được, ngươi nói rõ ràng hơn nữa cho ta, bằng không hôm nay ta nhất định đem các ngươi đánh cho hoa rơi nước chảy, tất cả đều ném tới trong hồ đi làm mồi cho cá, Vô Tình lớn lên đẹp tựa như trích tiên, ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, ngươi có hạ cổ huyết hàng với hắn hay không?”

Thanh Dao lại ép hỏi,  ác quỷ kiakhuôn mặt đổ mồ hôi, thở hào hểnh mở miệng: “Người tuyệt sắc như vậy, ta làm sao mà quên? Hơn nữa ta ở trên ác nhân đảo này cho tới bây giờ cũng không đi ra ngoài, lúc nào lại gặp qua Vô Tình kia chứ, ngươi rốt cuộc nghe ai nói?”

Ác quỷ một lời rơi, Thanh Dao sửng sốt một chút, trong lòng có một loại đau tựa kim châm.

Chẳng lẽ Vô Tình lừa nàng, nếu quả thật là như vậy, chính mình toàn tâm toàn ý muốn lấy được giải dược cho hắn, dù cho mất tính mạng cũng không tiếc, thế nhưng hắn lại dám gạt nàng, nếu như không phải ngũ đại ác nhân hạ độc, như vậy đến tột cùng là ai?


Thanh Dao một bên suy tư, một bên càng xuống tay độc ác, không chút nào đình chỉ.

Ngũ đại ác quỷ trong đó lão huyền đã trúng Mạc Sầu một kiếm, đau đến kêu lên.

Bọn họ những người này võ công cũng không phải lợi hại đứng đầu, trước đây đều chỉ dùng cổ thuật, hôm nay cổ thuật đều thi triển không được, hơn nữa bọn họ sử dụng cổ cũng không phải lợi hại nhất, bằng không cũng sẽ không kiệt sức như vậy.

“Đại ca, thực sự là muốn lấy mạng người, ” lão tứ cũng đã trúng một roi, là mã tiên của Hoằng Văn đánh cho y phục hoa lệ nứt ra một vết thương, đau đến hắn chịu không nổi kêu to.

Đám sương chậm rãi tan ra, bởi vì lời nói của ác quỷ trong ngũ đại ác nhân, niềm tin trong lòng Thanh Dao lặng yên tan rã, nàng đột nhiên cảm giác được mệt chết đi, mệt chết đi, hiện tại chỉ là kiên trì chống đỡ mà thôi.

Bất quá một đạo ánh sáng chiếu vào cửa đại môn, chỉ nghe một đạo thanh âm lành lạnh hung tàn vang lên: “Thanh Phong, Minh Nguyệt, giết cho ta.”

“Dạ, công tử.”

Thanh Phong cùng Minh Nguyệt từ nhỏ đi theocông tử, võ công có thể nói xuất thần nhập hóa, nhận được lệnh của công tử, thân hình đã sớm bay lên,  như hai các giao long xuất thủy, bay lên không, lao thẳng tới hướng Thanh Dao mà đi, mấy ác quỷ kia cùng Thanh Dao chiến nửa đêm, vốn đã kiệt sức, hiện tại làm sao chịu được võ công cao cường của Thanh Phong cùng  Minh Nguyệt công kích, không dưới ba chiêu, liền bị một kiếm xuyên tim, máu phun tung tóe khắp nơi.


Ùm một tiếng, chết không nhắm mắt ngã xuống đất.

Rắn mất đầu, còn lại tới bốn người thoáng cái hoảng loạn, đông lủi tây trốn chuẩn bị lắc mình rời đi.

Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đâu cho bọn hắn cơ hội này, cùng Mạc Sầu Mạc Ưu, còn có Lâm Tư Miểu hợp lực đem mấy người ác quỷ còn lại vây bắt, nhất nhất giết chết những tên ghê tởm này, mặc dù bọn họ cầu xin tha thứ cũng vô ích, những người này giữ lại chính là tai họa.

Dưới ánh mặt trời, Thanh Dao vẫn không nhúc nhích quay đầu lại nhìn Vô Tình, bình tĩnh không mở miệng, đôi mắt đầu cảm xúc phức tạp, có cô đơn, có đau lòng, còn có bị thương.

Vô Tình ôn nhu kêu một tiếng, Thanh Dao đi tới trước mặt của hắn, nhẹ giọng mở miệng: “Vô Tình, ngươi lừa ta, ngươi biết trong lòng ta thật là khó chịu, ngươi ít nhất phải nói cho ta biết lời nói thật, biết không? Chúng ta chạy không ngừng để tới nơi này, chính là vì cho ngươi tìm được giải dược, dù cho bỏ qua một cái mạng, ta cũng nguyện ý lấy giải dược về cho ngươi, thế nhưng ngươi, lại lừa ta.”

Thanh Dao nói xong, xoay người đi ra ngoài, phía sau Vô Tình đưa tay lên lôi kéo y phục của nàng, chậm rãi mở miệng: “Xin lỗi, Thanh Dao, bởi vì người kia là phụ thân của ta, ta không có biện pháp nói cho người khác biết, người hạ huyết hàn là cha ruột của ta, điều này làm cho ta không thừa nhận được, ngươi biết không? Ta mỗi đêm đều ngủ không được, người ta nói “hổ dữ không ăn thịt con” thế nhưng hắn lại hạ huyết hàng cho con trai của mình, chỉ vì nguyện vọng của chính mình.”

Vô tình nói xong lời cuối cùng, thanh âm thật thấp, giống như rên rỉ, cực kỳ bi thiết, nghe xong làm cho lòng người đau đớn, làm cho người ta nhịn không được nước mắt chảy ròng.

Gió nhẹ thổi, tóc bạc phiêu động, hắn đem mặt chôn ở lòng bàn tay, nếu như có thể, hắn thực sự hi vọng chính mình cứ như vậy chết đi, bởi vì hắn thực sự vô pháp tiếp thu người cha ruột như vậy, cổ nhân nói, hổ dữ không ăn thịt con, thế nhưng hắn lại có một phụ thân so với hổ còn hung ác hơn, không chỉ lúc còn nhỏ đã vứt bỏ hắn, còn hạ huyết hàng cho hắn.

“Hắn là ai?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui