Thiên Giới Hoàng Hậu

“Còn không cho người ra lên núi, ngươi còn muốn hại tiểu hài tử này sao” lão giả cao lớn ra lệnh một tiếng, lão quái vật sắc mặt thay đổi nhiều lần, cắn môi, giằng co, nhưng cũng không chỉ huy mãnh thú tránh ra, nếu thế bọn họ cũng không cách nào lên núi, lúc này, Vô Tình lăn xe đẩy đi tới cạnh lão giả gầy, nhỏ giọng mở miệng: “Có phải là hắn mời ngươi hỗ trợ hay không?”

Tiếng nói vừa dứt, lão quái vật kia xoay mình mở to mắt, nhìn chằm chằm mặt Vô Tình, chậm rãi phát hiện một việc, rồi chỉ vào mặt của hắn: “Ngươi, ngươi?”

Ngươi hơn nửa ngày cũng không nói ra lời, Vô Tình đột nhiên mở miệng: “Hiện tại chúng ta có thể lên núi không?”

“Được, lên đi, ” lão quái vật rốt cuộc cũng không nói cái gì nữa, bởi vì trước mắt người này cùng người kia căn bản là giống như một khuôn mẫu đúc ra, nếu đã như vậy, hắn hà tất phải làm khó bọn họ? Lão quái vật đi qua một bên đi, huýt sáo một tiếng dài, lũ mãnh hổ cùng báo sư, đều giải tán hướng đỉnh núi linh sơn mà đi, phân ra tứ tán.

Thanh Dao thở dài một hơi, ôm quyền cung kính mở miệng: “Cám ơn hai vị lão bá, ngày khác lại tạ ơn, hiện tại chúng ta phải lên núi tìm thuốc giải.”

“Đi thôi, ” lão giả cao lớn vung lên trường bào, kình phong thổi qua, người khác đã mất đi hình bóng, lão đầu gầy cũng theo phía sau hắn rời đi.

Bóng đêm an tĩnh lại, Thanh Dao đi tới bên cạnh Vô Tình, theo dõi gương mặt hắn, chậm rãi mở miệng: “Các ngươi mới vừa nói cái gì?”

“Không nói gì, chúng ta nhanh chóng lên núi thu thập dược thảo đi.”


Vô tình nóng ruột mở miệng, lúc này không phải lúc nói những lời này, tìm dược thảo vẫn khẩn yếu, lời của hắn vừa vang lên, Thanh Dao phục hồi tinh thần lại, lập tức gật đầu tán thành.

Đoàn người lên núi, đốt cây đuốc, Thanh Dao cùng Mạc Sầu chiếu cố Tiểu Ngư nhi, mà Vô Tình dẫn gió mát cùng Minh Nguyệt thu thập thảo dược giải đoạn trường tán.

Đêm càng ngày càng khuya, ánh lửa ẩn hiện một chút, quỷ mị đến cực điểm.

Trên Linh sơn, dược thảo rất nhiều, đoàn người bọn họ chỉ đi tới giữa sườn núi, liền tìm được thảo dược của đoạn trường tán, Vô Tình phân phó tìm một sơn động gần đây, để Tiểu Ngư nhi giải độc.

Trên linh sơn rộng lớn, sơn động rất nhiều, Thanh Dao bọn họ rất nhanh tìm được một cái, sau đó đem cây đuốc cắm ở bên cạnh sơn động, chiếu  sáng như ban ngày.

Lúc này Tiểu Ngư nhi sắc mặt đã biến thành đen sẫm, môi đã xám trắng, hô hấp yếu ớt, Thanh Dao khẩn trương nắm chặt tay nàng, đem nàng đặt ngang ở trên mặt đất, chỉ thấy Vô Tình đem thảo dược vò vào lẫn nhau, vận lực đột ngột nắm chặt lại, nước tràn đầy ra ngoài, lập tức bóp miệng Tiểu Ngư nhi mở ra để nó chảy vào, càng ngày càng nhiều, cho đến khi một điểm thuốc nước cũng không còn, Vô Tình mới buông tay ra.

“Đem nàng để ngồi lên, ta vận lực giúp nàng phát tán dược hiệu, như vậy sẽ nhanh một chút.”

Vô tình nói xong, Thanh Dao lập tức đỡ Tiểu Ngư nhi ngồi dậy.

Vô tình lòng bàn tay nhất ngưng, tay kia đẩy ra, ở trên lưng của Tiểu Ngư nhi, nội lực cuồn cuộn không ngừng tuôn ra, tựa như một dòng khí nóng vậy, Tiểu Ngư nhi chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể đều thật thoải mái, ý thức tuy rằng mờ ảo, thế nhưng tựa hồ bên tai vang lên tiếng người nói chuyện, liên tiếp kêu nàng, là nương đang gọi nàng sao?

Tiểu Ngư nhi cố sức nghĩ, chậm rãi hô hấp cũng thông thuận, nhưng sau đó Vô Tình lại ho khan một tiếng, xoay mình thu tay, sắc mặt của hắn đã thấm mồ hôi, Thanh Dao ánh mắt u ám nhìn sang, ôn nhu mở miệng.

“Ngươi làm sao vậy?”

“Không có việc gì, mấy ngày liên tiếp bôn ba, hơi mệt chút, nhật thời nóng ruột, nội lực có chút không đều, nghỉ ngơi một chút sẽ không chuyện gì.”

Thanh Dao gật đầu, vốn còn muốn nói gì đó, thế nhưng trên mặt đất Tiểu Ngư nhi bỗng nhiên ưm một tiếng, tựa hồ nhanh chóng tỉnh lại, phát hiện này làm cho Thanh Dao thật cao hứng, liền không rảnh bận tâm Vô Tình nữa, một tay đỡ Tiểu Ngư nhi tới gần ngực của nàng, nhẹ giọng mở miệng.

“Tiểu Ngư nhi, ngươi không sao chứ, ngươi không sao chứ?”


Tiểu Ngư nhi rốt cuộc cũng không chịu được tạp âm của nàng, mơ mơ màng màng mở miệng: “Nương, không phải nói để cho ta ngủ một chút sao? Thế nào vẫn đánh thức ta vậy.”

Thanh Dao vừa nghe giọng nói của nàng, sớm cao hứng ngẩng đầu: “Vô tình, nàng tỉnh, nàng tỉnh, đoạn trường tán thực sự đã giải.”

Vô tình đã điều chỉnh tốt hơi thở, ôn hòa cười cười, nhìn nàng thở dài một hơi, hắn cũng thở dài một hơi, nếu như Tiểu Ngư nhi gặp chuyện không may, không chỉ là hắn nhìn nàng khổ sở, mà chính mình cũng không dễ chịu, quan trọng nhất là hắn rất áy náy, nếu như không có hắn tồn tại, các nàng không thể nào gặp phải loại sự tình này, chỉ sợ kế tiếp, sẽ còn phát sinh rất nhiều chuyện như vậy nữa! Sau này, hắn nhất định phải nghiêm túc chú ý động tác của tất cả, để không cho các nàng bị một chút chuyện gì.

“Ngươi không sao chứ.”

Lúc này Thanh Dao nhớ tới lúc trước Vô Tình hơi thở không đều nên hoài nghi mở miệng.

“Không có việc gì, ngươi xem ta có chuyện gì?”

Vô tình dang ra hai tay, mặt mày vẫn như bức tranh, một thân tiêu sái, nơi nào mà có nửa điểm không tốt.

“Ân, vậy là tốt rồi, ngươi mệt mỏi, trước ở trong sơn động nghỉ ngơi một chút nhi đi, chúng ta ngày mai lại chạy trở về” Thanh Dao nói xong với Vô Tình, liền quay đầu hơi nghiêng nhìn phía Mạc Sầu: “Mạc Sầu, ngươi đi phân phó Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, hai người thay phiên nhau coi chừng, những người khác thì nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải lên đường, đừng quá mệt nhọc.”

“Dạ”, Mạc Sầu lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài.

Vài người bọn họ ban đêm tá túc ở linh sơn, mãi cho đến khi hừng mọi người mới đi ra sơn động.


Chỉ thấy khắp núi một mảnh xanh ngắt, xa xa còn có sương mù rủ xuống, bọt nước văng khắp nơi, trong quang cảnh trầm đục này, còn có thanh hồ, hằng hà sa số tiểu động vật qua lại không ngớt ở trong đó.

Linh sơn quả nhiên là nơi vật kiệt địa linh a, nghĩ đến buổi tối hôm qua gặp phải hai lão đầu, điều khiển thú, là chuyện không phải là người bình thường có thể làm được.

Tiểu Ngư nhi đã tỉnh lại, tuy rằng không nhiều tinh thần lắ, nhưng tròng mắt quay tròn chuyển động, đối thế giới bên ngoài cảm thấy rất kinh ngạc, liền phát biểu lời nói cao kiến của nàng.

“Ở đây thật xinh đẹp a, rõ ràng là mùa đông, nhưng ngọn núi nào cũng xanh thẳm dạt dào, quả nhiên là địa phương tốt, có thể so với vô tình cốc chúng ta a.”

Vô tình ngồi ngay ngắn ở trên ghế, đứng ở phía sau các nàng, thỏa mãn nhìn hai người một lớn một nhỏ, trong mắt đầy sủng nịch, chậm rãi mở miệng: “Chúng ta hạ sơn đi, cần phải trở về.”

“Tốt, trở về đi, bên ngoài dù đẹp, cũng không bằng trong nhà mới là tốt nhất a.”

Tiểu Ngư nhi tán thán, ngẩng đầu lên nhìn Thanh Dao im lặng không lên tiếng, trong đầu Thanh Dao chợt lóe lên rồi biến mất bóng dáng một người, là tình cảnh ngày đó nàng cùng Ngân Hiên đến Linh Sơn.

Quên đi, còn nghĩ mà làm gì, xoay người cười nhìn Vô Tình cùng Tiểu Ngư nhi: “Chúng ta đi thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui