Thiên Giới Hoàng Hậu

Hoàng đế vừa dứt lời, Sở Ngữ Yên đạm nhiên cười yếu ớt, nụ cười mang theo vài phần lạnh mỏng, vài phần thê lương, tựa như một luồng khói nhẹ trong hoàng hôn.

Đây là nam nhân nàng yêu sao? Hắn đến cuối cùng vẫn lãnh tâm vô tình, còn mình thì quá cuồng si, cũng may tất cả đều kết thúc.

Nàng ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn thật sâu nam tử ngồi trên cao, tựa hồ muốn khắc sâu bộ dáng của hắn.

Hắn ngũ quan tuấn mỹ, mi hẹp dài, ánh mắt ôn nhuận tựa hồ nước xanh thẳm, mang theo ánh sáng thanh u, mũi thẳng, môi hơi câu ra, làm cho lòng người thất hồn lạc phách.

Nàng sửng sốt một chút. Trước khi, hắn khí phách hung tàn thị huyết, nhưng hiện tại lại ôn hòa như nước, có cái gì đã cải biến hắn sao, có thể làm cho hắn trở nên ôn nhã như vậy, khiến cho lòng người nhu hòa…

“Tạ ơn hoàng thượng, nhưng Ngữ Yên tâm đã như nước trôi, lại không sở cầu gì, chỉ cầu an tọa ở am ni cô Nhất Diệp.”

Mộ Dung Lưu Tôn nhìn chăm chú nữ tử trước mắt, thấy được sự quyết tuyệt trong ánh mắt nàng, nàng đã hạ quyết tâm muốn xuất gia. Nếu đã như vậy, hắn sẽ không ép buộc, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn cô phụ nàng, không biết có phải vì mình phụ người khác hay không, nên ông trời mới có thể trừng phạt hắn.

Nghĩ đến đây, tim của hắn khẽ đau, phất phất tay, thanh âm trầm thấp vang lên.

“A Cửu, phái người đưa Ngữ Yên cô nương đi am ni cô.”

“Tuân mệnh, hoàng thượng, ” A Cửu lĩnh mệnh, cung kính tiêu sái đến bên Quý phi nương nương, vươn tay nâng dậy nàng đưa ra ngoài.


Trước cửa đại điện, ánh sáng bao trùm khắp người, Sở Ngữ Yên chậm rãi quay đầu lại. Gương mặt hé ra nụ cười rạng rỡ, trong lòng khoan khoái, nàng rốt cuộc đã ly khai gông cùm xiềng xích của chốn hoa lệ này.

Tâm nguyện của nữ nhân là tìm một người yêu mình, đáng tiếc nàng đến cuối cùng mới hiểu được đạo lý này, lúc trước nếu không phải vì nàng kiên trì, có lẽ nàng sẽ gặp một phu quân khác, nhưng nghĩ sai thì hỏng cả cuộc đời…

Kiến Dương cung.

Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt tựa ở trên trường kỷ, hiện tại trong cung thật tịch mịch a. Cả hậu cung to lớn mà một người nói chuyện cũng không có. Các cung nữ thái giám dường như sợ nàng nên căn bản không có khả năng cùng nàng nói cái gì, mà Quý phi Sở Ngữ Yên cũng trở nên hờ hững, dù cho nàng châm chọc nàng ấy, cười nhạo nàng ấy, Ngữ Yên cũng không có nửa điểm phản ứng.

Tây Môn Tân Nguyệt buồn chán giết thời gian, thiếp thân thị nữ của nàng Liên Yên từ ngoài cửa điện đi vào, vẻ mặt hưng phấn.

“Nương nương, có tin tức tốt.”

“Nha, tin tức tốt gì, ” Tây Môn Tân Nguyệt hưng phấn ngồi thẳng người, chẳng lẽ là hoàng thượng triệu kiến nàng, từ đêm kia liều chết triền miên, nàng vẫn nhớ mãi hoàng thượng. Không nghĩ tới hoàng thượng dũng mãnh như vậy, ở tiểu đình cưỡng bức nàng, thiếu chút nữa đem nàng chết ngất rồi, bất quá nàng thật cao hứng, hoàng thượng rốt cuộc sủng hạnh nàng, mặc dù bởi vì tưởng niệm nữ nhân kia, mà đem nàng trở thành nàng ấy, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là nữ nhân của hắn. (TT: tưởng bở à, người đó là Lưu Chiêu mà =.=)

“Là hoàng thượng?”

Tây Môn Tân Nguyệt vừa dứt lời, Liên Yên lắc đầu, lập tức nhìn thấy chủ tử trong mắt thất vọng, lại miễn cưỡng ngã qua một bên, chậm rãi mở miệng.

“Vậy là chuyện gì a?”


“Bẩm nương nương, là Quý phi nương nương, nàng đi cầu hoàng thượng, muốn xuất gia thành ni cô, nghe nói hoàng thượng đã chuẩn tấu, như vậy trong cung không phải chỉ có một mình nương nương sao?”

Tây Môn Tân Nguyệt không nhúc nhích. Nói thật ra, dù cho Sở Ngữ Yên có ở lại, cũng không có gì khác biệt, hiện tại nàng có một cảm giác, nàng cùng Sở Ngữ Yên đều là những người đáng thương. Hoàng thượng thích căn bản không phải là các nàng, mà là vị hoàng hậu đã xuất cung kia. Mà trọng yếu nhất là hoàng thượng rất si tình, nếu như là người lạm tình, hoặc là đa tình, những nữ nhân như các nàng chí ít có thể được hưởng mưa móc, mà không phải hờ hững như hiện tại.

“Buông tay cũng là một loại phúc a.”

Tây Môn Tân Nguyệt cảm thán, nàng đã không có biện pháp thả tay, bởi vì hoàng thượng đã sủng hạnh nàng, cuối cùng nàng cũng có tia hi vọng, một ngày hoàng thượng quên mất nữ nhân kia, quay người lại liền phát hiện còn có nàng bên cạnh.

Nghĩ vậy, Tây Môn Tân Nguyệt rốt cuộc cũng vui vẻ một ít.

“Ân, để tùy duyên đi thôi…”



Ở trong Vô tình cốc, không khí vui sướng.

Bởi vì công tử tâm tình tốt, vì thế mọi người trong cốc tâm tình đều tốt theo.

Công tử mỗi ngày cùng Thanh Dao cô nương luyện cầm, luyện ám khí, đôi khi cũng chỉ dẫn nàng về các loại thảo dược, hơn nữa còn vì nàng điều phối thăng nội lực đan hoàn, mỗi ngày phục một viên, nhờ đó nội lực tăng lên rất nhiều.


Đây là thời gian vui vẻ nhất từ khi Thanh Dao theo hiện đại xuyên việt đến cổ đại, cho tới bây giờ chưa gặp được một người như thế, vừa là thầy vừa là bạn, quan tâm nàng như thế, đối với nàng tốt vô cùng, điều này làm cho tâm tình của nàng sung sướng, sảng khoái.

Có đôi khi len lén muốn xem Vô tình có phải thích nàng theo kiểu tình cảm của nam nữ hay không?

Thế nhưng nghiêm túc nhìn lên, đôi mắt hắn lúc nào cũng trong suốt như hồ nước, không có ánh nhìn khác lạ, làm cho nàng thầm mắng mình thần kinh,  hắn chỉ là quá tịch mịch, mà nàng vừa lúc bổ khuyết phần tịch mịch của hắn, vì thế hắn đối với nàng vô cùng tốt.

Nói chung, nàng mỗi ngày ở bên hắn, vui vẻ và hài lòng. Phần tình cảm như có như không ái muội trái lại càng làm cho lòng người tayên ổn, nàng hiện tại không muốn thương tổn bất luận kẻ nào, nhất là Vô tình…

Do nội lực của nàng được thăng tiến nên cầm nghệ của nàng cũng tiến xa hơn. Nàng đã có thể tự do khống chế cầm, tuy rằng uy lực còn chưa đạt được đến yêu cầu của Vô tình, nhưng đã luyện đến cảnh giới mà ngoại trừ người có nội lực thâm hậu, những người khác chỉ sợ chạy không khỏi mê hoặc nhân tâm. Muốn đạt đến trình độ lợi hại nhất thì cũng phải chậm rãi mà luyện tập, trong một khoảng thời gian ngắn là không thể.

Sáng sớm, Minh Nguyệt bẩm báo.

“Công tử, ngoài cốc có một người lai lịch không rõ, đang tìm hiểu đầm trì, chỉ sợ là muốn tiến vào cốc.”

Vô tình nhíu mày, đôi hắc đồng xinh đẹp lóe lên một tia lạnh lẽo rồi biến mất, khóe môi câu ra tiếu ý, phất phất tay.

“Đưa Thanh Dao qua đây, ta mang nàng xuất cốc thử cầm.”

Minh Nguyệt há to mồm, ý tứ của công tử không phải là xuất cốc đi giết người sao? Tất nhiên có thoáng nghĩ như vậy bất quá hắn cũng không dám nói cái gì, vội vàng lắc mình đi ra ngoài thông tri Mộc cô nương.

Không nghĩ tới nữ nhân kia chỉ mất ba bốn tháng đã đem ma cầm luyện được xuất thần nhập hóa, hiện tại hắn cũng không dám chế nhạo nàng, cầm kia vốn mê hoặc nhân tâm, nếu như nàng muốn đối phó hắn, chỉ sợ định lực hắn không lớn  như vậy để thoát khỏi khống chế.


Thanh Dao nghe xong Minh Nguyệt bẩm báo, sớm cao hứng mang cầm theo, nàng đã sớm muốn thử xem uy lực của cầm có phải đủ để giết người hay không.

“Tốt, “

“Tiểu thư?” Mạc Sầu kêu lên, tiểu thư cao hứng như vậy để làm chi, nàng đi giết người, không phải đi lấy rau xanh đậu hũ, cao hứng như vậy làm gì?

“Mạc Sầu, chiếu cố tốt Tiểu Ngư nhi, ta đi ra ngoài luyện cầm.”

Thanh Dao cũng không để ý tới Mạc Sầu, cúi đầu nhìn Tiểu Ngư nhi, Tiểu Ngư nhi đã hơn bốn tháng tuổi, lớn lên càng ngày càng giống phụ hoàng của nàng, tuy rằng còn chưa biết nói nhưng tay chân đã thành thục lắm, so với những hài tử cùng tuổi thì đã mạnh mẽ hơn rất nhiều lần, bởi vì bên trong nàng là linh hồn của một người trưởng thành, vì thế mỗi ngày rất tự giác luyện lực cánh tay, còn vịn tường đứng lên, rèn đúc lực chân, nàng tin rằng tối đa mười tháng Tiểu Ngư nhi sẽ biết đi.

“Dạ, tiểu thư.”

Mạc Sầu lĩnh mệnh, đưa mắt nhìn chủ tử đi ra ngoài. Mấy ngày nay tới giờ, nàng nhìn thấy rõ ràng, chủ tử rất vui vẻ, bóng ma hoàng cung và cái chết bi thảm của Mai Tâm đã từ từ lắng xuống, hết thảy tất cả đều là do Vô tình công tử mang lại. Có đôi khi, nàng thật hy vọng chủ tử cả đời sống trong cốc, không cần để ý tới thế sự dân gian, cùng Vô tình công tử hai người diện mạo tư thủ, hạnh phúc suốt đời.

Bất quá thế sự vô thường, chuyện sau này ai biết được? Mạc Sầu thở dài, xoay người đi chiếu cố Tiểu Ngư nhi, phát hiện tiểu gia hỏa kia lại vịn tường đứng lên, làm nàng toát mồ hôi, tiểu nha đầu này sao hở chút là không giống như người thường thế?

Thanh Dao theo Minh Nguyệt tới phòng của Vô tình, người còn chưa tiến vào, bức rèm che trong trẻo vang lên, Thanh Phong đẩy Vô tình đi tới, chỉ thấy hắn toát lên vẻ khinh nhuận như gió thổi.

“Ngoài cốc có một đám người lai lịch không rõ, hôm nay ta muốn xem một ma cầm của ngươi, đã đủ để thành lợi khí giết người hay chưa?”

“Dạ, công tử, ” Thanh Dao cười rộ lên, đi tới phía sau hắn, từ trong tay Thanh Phong tiếp nhận xe đẩy, đưa hắn xuống hành lang, Vô tình quay đầu phân phó hai thị đồng: “Các ngươi lưu lại trong cốc đi.”

“Dạ, công tử.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui