Thanh Dao giả vờ thần bí lắc đầu, trên mặt lại lơ đãng tiết lộ ra nàng đang có chuyện gì đó cao hứng mà lén gạt hắn, hoàng thượng thấy vậy cũng không nóng lòng, vươn tay ra kéo thân thể của nàng, dán chặt vào ngực mình, thanh âm trầm thấp quyến rũ vang lên.
“Dao nhi, không nghĩ tới Sở Thiển Dực lại là tam hoàng tử của Vân Thương quốc, xem ra Sở gia không thể chém, bằng không người khác sẽ nói trẫm như thế nào đây, hiện tại Bắc Tân vương đã chết, thái hậu cũng chết luôn, hữu tướng miệng không thể nói tay không thể cử động, trẫm định giữ lại mạng cho người Sở gia, bất quá sẽ đem bọn họ cách chức đuổi ra khỏi kinh thành, ngươi xem có được không?”
“Được, hoàng thượng quyết định như thế nào cũng được.” Thanh Dao đưa tay ra ôm chặt lấy thắt lưng của hoàng thượng, xử trí như vậy không có vấn đề gì, Sở gia tuy rằng đáng trách, nhưng đều là nghe theo lệnh của thái hậu, tuy rằng muốn trợ giúp Bắc Tân vương mưu triều đoạt vị, nhưng cũng không có thực tế hành động, trái lại con trai của bọn họ từ lúc sinh ra đã bị giết chết, trong lòng nhất định rất thống khổ.
“Được rồi, Dao nhi, trẫm muốn cùng nàng nói một chuyện.”
Ngữ khí của Mộ Dung Lưu Tôn bỗng nhiên có chút cẩn trọng chậm rãi mở miệng, Thanh Dao cười nói: “Ngươi nói đi.”
“Ừ, ta biết Dao nhi tuy rằng lạnh lùng, kỳ thực tâm địa rất thiện lương, Tây Môn Tân Nguyệt đã cứu Dao nhi, nên muốn vào hậu cung làm phi, trẫm đã đồng ý với nàng, Dao nhi thấy được không?”
Tiếng nói của hoàng thượng vừa rơi xuống, liền cảm giác được thân thể mềm mại ở trong lòng cứng đờ, không nhúc nhích sau đó rất lâu, đáy lòng của hắn có chút bất an nên lên tiếng hỏi hai câu: “Dao nhi, nàng không đồng ý sao? Trẫm chỉ vì nàng ta cứu nàng, cho nên mới phải đồng ý”
“Đây là chuyện của hoàng thượng.” giọng nói vang lên bình thản không có gì lạ, nhưng hoàng thượng biết nàng tức giận, mất hứng, thế nhưng hắn vì nhất thời không đành lòng, nên đã cho phép Tây Môn Tân Nguyệt vào cung, từ xưa đến nay hoàng đế miệng vàng lời ngọc, hắn không thể thu lại lời nói kia.
“Dao nhi, ở trong cảm nhận của trẫm, hoàng hậu chỉ có một mình nàng, hậu cung tất cả nữ nhân đều phải nghe lệnh của nàng, nếu như ái muốn đánh nhau chủ ý vào nàng, nàng có thể trừng phạt họ.”
“Hoàng thượng, Thanh Dao muốn hỏi ngươi, ngươi có nghĩ tới, cùng Thanh Dao suốt đời một đời một đôi người sao?”
“Suốt đời một đời một đôi người?” trên gương mặt tuấn dật của hoàng đế có chút kinh ngạc, con ngươi sâu thẳm như đại dương mênh mông, quả nhiên vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng: “Dao nhi muốn cho trẫm cả đời chỉ cưới một nữ nhân sao?”
Thanh Dao cũng không có nhúc nhích, nhưng khóe môi cười cay đắng, từ trong đáy lòng đau quá, nàng tưởng tượng đến tương lai sẽ có rất nhiều nữ nhân bước vào hậu cung, nàng mặc dù là hoàng hậu cao nhất nhưng vậy thì thế nào, đến lúc đó khi nàng yêu quá sâu, chỉ sợ sẽ điên, kiếp trước, nàng đã điên qua một lần, nếu không phải điên, thì nàng cũng không đến không gian này, cho nên nàng cảm thấy may mắn, bản thân mình còn không có yêu quá sâu, tuy rằng trong lòng rất đau, nhưng vẫn còn chịu đựng được.
“Không có, chỉ là hôm qua ta nằm mộng, giấc mộng thật kỳ quái a, thậm chí có nam nhân cùng nữ nhân suốt đời nhất thế một đôi người, thực sự là thế ngoại tiên lữ”
“Dao nhi, đó là nằm mơ, đừng nói trẫm là hoàng thượng, ngay cả nhà giàu phú quý tầm thường, cũng đã có rất nhiều thê thiếp, làm sao có thể suốt đời một đời một đôi người đây? Thế nhưng trẫm có Dao nhi, sau này ta sẽ không tùy tiện nạp phi.”
Đôi mài hẹp dài của hoàng đế nhíu lại, rõ ràng không tin, hắn rất nghi ngờ lời nói kia, Thanh Dao cũng nhịn không được nữa, một giọt lệ đã rơi xuống, may là chỉ có một giọt, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép mình chảy thêm giọt thứ hai, một giọt lệ này là vì tiễn bước tình yêu bọn họ đi xa.
Từ nay về sau nàng sẽ không dám lần nữa đụng chạm đến ái tình, nhất là tại thời không này.
“Hoàng thượng, ta mệt mỏi, muốn ngủ, ” Thanh Dao rút thân thể về, trên mặt là thần thái nhàn nhạt, nhìn không ra nàng có bất kỳ sự mất hứng nào, hoặc không thoải mái chỗ nào, thế nhưng Mộ Dung Lưu Tôn vẫn cảm giác được bất an, tựa như bất cứ lúc nào nàng cũng sẽ rời đi, bàn tay to nhấc lên cầm tay Thanh Dao: “Dao nhi nếu như không thích Tây Môn Tân Nguyệt, vậy trẫm sẽ không phong nàng làm phi, như vậy được không.”
Thanh Dao nhìn nam nhân tuấn dật, luôn luôn mười phần thành công này, hiện giờ đáy mắt hắn lại có một chút lo lắng, mặt mài không khỏi giản ra.
Dù cho không có Tây Môn Tân Nguyệt, sau này sẽ có nữ nhân khác, chẳng lẽ nàng cản trở được một lần, sẽ cản trở được lần thứ hai, lần thứ ba sao? Chỉ sợ sau này nàng và hắn sẽ trở ra mặt thành thù, lưỡng tình tương duyệt, suốt đời nhất thế một đôi người, ý nghĩ này phải phát ra từ sâu trong nội tâm như vậy mới có ý nghĩa, mà không phải do nàng cưỡng cầu.
“Hoàng thượng trở về đi, ta không có ý kiến, nạp phi là chuyện của hoàng thượng, đây cũng rất bình thường, huống chi Tây Môn Tân Nguyệt đã cứu ta, ta làm sao mà không đồng ý chứ?”
Nét mặt của Thanh Dao tươi cười như hoa, đẩy nhẹ thân thể hắn: “Hoàng thượng, ta mệt mỏi thật sự, để cho ta ngủ một chút đi, được không?”
Đôi mắt của Mộ Dung Lưu Tôn hiện lên ánh sáng như ngọc, gật đầu: “Được, bất quá trẫm nói cho nàng biết một việc, lục quốc lại phái sứ thần tới, hình như muốn gặp nàng một chút.”
“Ừ, ta đã biết, ” Thanh Dao phất tay, đưa mắt nhìn bóng dáng màu vàng cao to của hắn đi ra ngoài, khi tới trước cửa điện còn quay đầu nhìn sang, mặt mài như gió xuân tháng ba, say lòng người đến nói không nên lời, không biết vì bản thân sắp có hỉ sự, hay bởi vì muốn dâng tân phi, nói chung tất cả những điều đó đã rời xa nàng rất xa, lúc này mắt của nàng đã ươn ướt.
Cho đến khi tiếng nói của Mạc Sầu cùng Mai Tâm vang lên.
“Nương nương, người làm sao vậy?”
Thanh Dao giật mình trở lại, liễm mi cười nhẹ, tựa như không có chuyện gì xảy ra, nếu đã quyết định buông ra, nàng tội gì còn quấn quýt chuyện cũ, không buông thì thật không phải là nàng.
“Các ngươi chuẩn bị một chút, tối nay chính là lúcchúng ta rời đi.”
Thanh Dao tiếng nói vừa rơi xuống, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lại càng hoảng sợ, tuy rằng nương nương lúc trước có nói chuyện rời khỏi đây, bọn họ cũng đồng ý, thế nhưng hiện tại, chủ tử đã mang long thai, chẳng lẽ còn phải ly khai sao?
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu ba người nhất thời không nhúc nhích được, nương nương tuy rằng cười yếu ớt, nhưng chẳng biết tại sao, bọn họ lại cảm thấy chua chát, tuy rằng nhìn qua nàng giống như không có chuyện gì, nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ thấy đáy mắt bốc lên một ít sương mù.
“Nương nương, xảy ra chuyện gì?”
Thanh Dao không có trả lời. có chút căm giận mấy nô tài này. Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ muốn nhìn thấy chủ tử bị cười nhạo có phải hay không, nàng hung hăng trợn mắt nhìn người bên dưới một cái, lơ đãng phất phất tay: “Các ngươi đều đi xuống đi, ta trở về tẩm cung nghỉ ngơi một chút, trở lại sẽ phân phó, các ngươi lưu ý hướng đi trong cung”
“Dạ, nương nương, ” ba người lên tiếng trả lời, nhưng mà đều có chút nghẹn ngào, chủ tử đang có chuyện gì giấu giếm bọn họ, sợ bọn họ biết sẽ không dễ chịu.
Thanh Dao kéo tấm chăn trên người qua, mang giày vào, thản nhiên hướng về bên trong tẩm cung mà đi, một loạt động tác rất là vậy ưu nhã, mây bay nước chảy khoan khoái và lưu loát sinh độn, bóng dáng cao nhã đến nói không nên lời, càng rực rỡ như một đoá hoa, nhưng chỉ càng làm đau lòng ba người đang nhìn, chờ đến khi không thấy bóng dáng nàng nữa, Mai Tâm xoay người nhìn phía Mạc Sầu, rốt cuộc cũng khóc ra tiếng, nhào tới trong lòng Mạc Sầu.
“Chủ tử bị làm sao thế? vì sao nàng cái gì cũng không nói?”
“Nếu nàng không muốn nói, thì chúng ta cũng không nên hỏi, ” Mạc Sầu bình tĩnh mở miệng, nàng luôn luôn là người trầm ổn, làm việc cực có chừng mực, biết suy trước nghĩ sau, đã mơ hồ cảm giác ra đầu mối, giữa lông mài bị lây hận ý, nếu như không phải vì chủ tử, nàng thật muốn chạy tới Lưu Ly cung chất vấn hoàng thượng, sao lại nhẫn tâm thương tổn chủ tử thế? Nàng mang thai hài tử của hắn a, tại sao có thể ở lúc một nữ nhân đangmang thai, mà thương tổn lòng của nàng như vậy, thế nhưng cuối cùng nàng cái gì cũng khôngcó làm, chỉ hóa thành một lời nói lạnh lùng.
“Được rồi, chúng ta đi ra ngoài an bài một chút, tối nay tất cả cung nhân đều phải ngủ như chết, để bảo đảm vạn vô nhất thất.”
“Mạc Ưu, xuất cung đi mua thuốc.”
“Mai Tâm, đi sắp xếp tối nay để cho hai chúng ta gác đêm.”
“Dạ” ba người phân công nhau hành sự, rất nhanh biến mất ở trên đại điện.
Đêm rét lạnh dài dằng dặc, cuồng phong gào thét, thổi mạnh vào tấm rèm màu trắng làm cho song linh, vang lên một chuỗi thanh âm, Thanh Dao mở hai mắt thật to ngồi ở trên giường, trong lòng có Mao Tuyết Cầu đang nằm, trong tay đang thì cầm ấm lô, đạm mạc nhìn bình phong ngọc lưu ly, xung quanh yên lặng như tờ.
Ngoài cửa tẩm cung vang lên tiếng bước chân, Thanh Dao ngẩng đầu, nhìn thấy Mai Tâm cùng Mạc Sầu đang đi tới đi lui, hai người thỉnh thoảng trách cứ nhau lúc làm việc, bắt gặp nàng ngồn bên giường vẫn không nhúc nhích, sắc mặt khẽ biến, tiến lên hai bước: “Nương nương, người sao không chịu nghỉ ngơi?”
“Ta ngủ không được, Mai Tâm, bây giờ là giờ gì?”
Thanh Dao cầm ấm lô trong tay đưa cho Mạc Sầu, để cho tay nàng ấm một chút, Mạc Sầu nhận lấy, chỉ trong chốc lát, đôi tay lạnh lẽo đến sắp cứng đã ấm áp lại, sau đó nàng đưa cho Mai Tâm ở một bên, Mai Tâm cầm ấm lô trong tay đáp lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...