Thiên Giới Hoàng Hậu

Ngoài đại điện, lập tức có một nhóm thị vệ cao lớn tiến vào, trường thương run lên, đồng loạt giương về phía đại thiếu gia – Sở Thiên Dực. Lúc này rốt cuộc hắn cũng hiểu được, mục đích đêm nay của Huyền Đế khi truyền hắn tiến cung, căn bản là không có ý định để hắn rời đi. Huyền Đế làm thế là chuẩn bị chặt đứt đường lui của Bắc Tân Vương. Thì ra tất cả mọi việc vẫn bị người nam nhân trước mắt này thao túng. Mà Bắc Tân Vương lại giống như những con tôm tép ở đâu nhảy đến, hiện tại đã đến lúc hắn thu lưới, vậy mà bọn hắn vẫn tự cho mình là những kẻ thông minh, quang minh chính đại dâng tặng cho nam nhân trước mắt một lý do để diệt trừ bọn hắn.

“ Hoàng thượng muốn làm gì?”

Sở Thiên Dực quét mắt về phía mười mấy thị vệ, dẫn đầu chính là Hoa Ly Ca, đôi mắt đen của hắn bắn ra ánh sáng khiếp người, lạnh băng  mở miệng: “ Sở Thiên Dực, ngươi thật to gan, quả nhiên dám ám sát Hoàng thượng, muốn chết, bắt.”

Sở Thiên Dực không còn gì để nói, vừa rồi hắn bất quá cùng Hoàng thượng giằng co một ván cờ  mà thôi, bỗng nhiên bây giờ lại trở thành thích khách ám sát Hoàng thượng. Nếu hoàng thượng đã có lòng hãm hại hắn, hắn dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được tội này. Mà Hoàng thượng sở dĩ làm như vậy, một là để giam hãm hắn, hai là có thể buộc Sở gia tự động giao ra binh quyền.

“ Bắt”

Trên khuôn mặt của Mộ Dung Lưu Tôn sự cuồng dã tàn bạo chợt lóe lên rồi biến mất, nếu đã dám động trên đầu của hắn thì cũng đừng trách hắn không khách khí. Một Sở gia nho nhỏ mà muốn nhảy vào cơn sóng to gió lớn này thật buồn cười đến cực điểm.

Sở Thiên Dực quét mắt nhìn về phía thị vệ, tuy rằng nếu đánh bản thân mình vẫn thắng được bọn hắn, nhưng quan trọng là người nam nhân thủ lĩnh trên kia, hắn đánh không lại, thôi thì tiết kiệm chút khí lực, đợi nghĩ được kế hoạch khác đã, nghĩ vậy nên đôi mắt hắn trở nên u ám, trầm giọng: “ Được, ta đi theo các ngươi.”

Huyền Đế khóe môi nở nụ cười nhạt, Sở Thiên Dực thật là kẻ thức thời nếu hắn dám phản kháng, thì hôm nay mình sẽ không bỏ qua cho hắn.

“ Giải vào đại lao.”

“ Dạ. Hoàng thượng”

Hoa Ly Ca lĩnh mệnh, vung tay lên, hai thị vệ một phải một trái dẫn Sở Thiên Dực đi ra ngoài…


Ngày tám tháng mười,  trời trong nắng ấm, những đám mây trắng như món trang sức điểm tô cho bầu trời xanh, thực sự là một ngày thời tiết tốt.

Hôm nay là đại hôn của Bắc Tân Vương, người nối đuôi nhau tấp lập, vừa giống như một đường hầm dài vạn lý, lại giống một con mãng xà dài nhìn không thấy đầu.

Trà lâu quán rượu, những vị trí tốt gần cửa sổ đã chật kín, hôm nay Bắc Tân vương đại hôn, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương tự mình chủ hôn, điều này không những làm người ta nhiệt huyết sôi trào mà còn kích động vạn phần, thế nhân đều biết Huyền đế là một người cơ trí khôn khéo lại là mỹ nam tử hiếm thấy, hơn nữa Hoàng hậu càng là quốc sắc thiên hương, lòng nhân ái xa gần ai cũng biết, cùng Huyền đế có thể nói là một đôi do trời đất tạo thành.

Bắc Tân vương phủ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, nha hoàn bà tử qua lại khắp nơi, trên mặt phơi phới, hôm nay là ngày đại hôn của vương gia, các nàng làm hạ nhân, không thể để vẻ mặt đau khổ, tuy rằng sắc mặt vương gia cũng không tốt chút nào…

Trong ngoài Vương phủ, đều có binh tướng đứng gác, hôm nay Hoàng thượng muốn tới chủ trì hôn sự, nếu như xuất hiện bất kỳ sai lầm gì, thì Bắc Tân vương phủ không khỏi bị liên luỵ trong đó, vì thế sáng sớm Trữ quản gia liền đem những người này kiểm tra một lần rồi lại một lần, cho đến khi xác thực tất cả đều là người của mình, mới yên lòng, tiến vào thư phòng bẩm báo vương gia.

“Vương gia, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng.”

“Ừ.” Bắc Tân vương gật đầu một cái, cũng không có nói thêm gì, trên gương mặt lạnh lẽo tái nhợt chợt lóe lên sầu lo rồi biến mất, chậm rãi mở miệng: “Sở Thiển Dực không biết đã chạy đi đâu, hắn phái tới những người này không biết có hữu dụng khi hành động hay không?”

“Vương gia, thuộc hạ có một câu nói muốn nói, chuyện hôm nay vương gia cần phải cực kỳ thận trọng, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu gióng trống khua chiêng tới chủ trì hôn sự cho người, người sáng mắt trong thiên hạ đều có thể thấy rõ, nếu như bọn họ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chỉ sợ rất khó thuyết phục.”

“Thuyết phục, thắng làm vua, thua làm giặc, bản vương cần phải thuyết phục với những người nào chứ.”

Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch tàn bạo lạnh lùng lên tiếng, bây giờ cung đã ở trên dây không bắn không được, mặc kệ Sở Thiển Dực kia đã đi đâu, hắn chỉ có thể được ăn cả ngã về không.


“Vương gia?” Trữ quản gia còn muốn nói gì nữa, thì bắt gặp đôi mắt thị huyết lạnh lẽo của vương gia đang căm tức nhìn hắn, khiến hắn không dám nói thêm cái gì nữa, không biết vì sao, hắn cứ thấy bất an, cảm giác này càng lúc càng lớn lan toả khắp thân người, nhưng đến tột cùng là chuyện không may xảy ra ở đâu thì hắn không biết được, Trữ quản gia đành rời khỏi thư phòng, Mộ Dung Lưu Mạch một người ở lại trong thư phòng.

Trong Bắc Tân vương phủ to lớn, màu hồng ma quái bao phủ khắp nơi, sắc hồng kia rất nặng che mất hết tất cả.

Giờ Thìn, kiệu hoa của Bắc Tân vương phủ đã bắt đầu xuất phát, thẳng tiến đến phủ học sĩ đón tân nương,  Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch bởi vì thân thể không khỏe, nên không có đi theo kiệu hoa, mà chờ kiệu hoa trở về rồi đá cửa kiệu là được.

Trước sáu chữ lớn ở cửa, khách đến chúc mừng không ngừng tiến vào, trước tiên là làm tân khách, sau đó là xem náo nhiệt, nghe nói hôm nay Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương tự mình đến chủ hôn, bọn họ đương nhiên phải đến xem cảnh tượng đông vui này.

Trữ quản gia một bên chào hỏi khách khứa, một bên ngước mắt quét nhìn xa xa, vương gia vẫn ngồi ở thư phòng không có đi ra?

Hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương sắp tới rồi, hắn còn phải ra bên ngoài nghênh chào khách quý.

Long liễn chuyên dụng của hoàng gia đã rời khỏi hoàng cung, một đường đi về hướng Bắc Tân vương phủ, đi đầu là năm trăm thiết kỵ mở đường, phía sau là đội danh dự, sau đó mới đến long liễn của Hoàng thượng, đi phía cuối hàng là Nam An vương dẫn theo một đội ngự lâm quân hộ tống, muốn bảo đảm hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương vạn vô nhất thất.(không xảy ra sai lầm gì)

Trên đường phố, toàn một màu đen của tấm vải bình phong, quan binh phân thành hai hàng đứng ở ven đường để duy trì trật tự, bình phong vải đen này để che lại những bách tính quá khích trong giờ phút quan vọng, xa xa nghe được có tiếng tấu nhạc rất lớn, tiếp theo là tiếng vó ngựa chỉnh tề có trật tự, chớp mắt đã thấy tới trước mặt, đi đầu là năm trăm thiết kỵ, những con ngựa cao lớn, người cưỡi trên lưng mặc khôi giáp, vẻ mặt không chút thay đổi, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn qua năm trăm thiết kỵ này, cũng biết là được tinh tế huấn luyện mà lựa lọn ra.

Năm trăm thiết kỵ binh vừa đi qua, kế tiếp chính là đội danh dự, mỗi người đều mặc hoa phục, thổi ra làn điệu âm nhạc vui tươi, du dương thuần hậu.


Phía sau là long liễn màu vàng, hoa lệ xa xỉ và khí phái của hoàng gia nhìn một cái thấy rất rõ ràng, trên đĩnh long liễn có khảm nạm một dạ minh châu rất lớn, dưới ánh nắng chiếu xuống, toả ra ánh sáng rực rỡ, rèm xe thiêu bách hoa màu vàng trên lụa mỏng phủ xuống bốn phía, bên trong như ẩn như hiện lộ ra hai bóng người, chắc hẳn là Huyền đế cùng Hoàng hậu, đoàn người không khỏi bạo phát ra tiếng kêu, đợt sau cao hơn đợt trước.

“Hoàng hậu nương nương, thiên tuế, hoàng hậu nương nương. Thiên thiên tuế.”

Từ sau vụ án của Nguyệt Giác tự, đương triều hoàng hậu nương nương, đã khắc rất sâu vào trong đầu của bách tính, rất nhiều người hơi bị điên cuồng…

Trong Long liễn, người đang ngồi ngay ngắn chính là thiên tử hiện nay Huyền đế, còn có hoàng hậu Mộc Thanh Dao, hai người nghe tiếng hoan hô như sấm động bên ngoài, bèn nhìn nhau cười, Huyền đế đưa bàn tay nắm chặt tay của Mộc Thanh Dao, nhu hoà kêu một tiếng: “Dao nhi.”

“Hoàng thượng, ta thấy hôm nay ngươi không nên đến đây”, Mộc Thanh Dao đối với hắn tự mình tiếp cận nguy hiểm rất không đồng ý, nếu như hắn xảy ra chuyện, Huyền Nguyệt có thể xảy ra lộn xộn, đến lúc đó, giang sơn này sẽ không còn là của Mộ Dung gia, cũng không phải là của Sở gia, mà là của sáu quốc gia khác.

“Đừng lo lắng, nếu như trẫm không xuất hiện, tin rằng hắn sẽ không động thủ, tất cả trẫm tự có sắp xếp, Dao nhi an tâm.”

Huyền đế nở nụ cười như đã định liệu trước, ánh mắt sâu thẳm giống như một xoáy nước khổng lồ, rất dễ dàng đem linh hồn của con người hút vào đó, khóe môi của Mộc Thanh Dao nở nụ cười, nếu hắn đã nói như thế, tất nhiên đã có mười phần nắm chắc, người nam nhân này năng lực làm việc tuyệt đối có thể xếp vào loại bậc nhất.

“Vậy là tốt rồi.”

Trong Long liễn, bầu không khí trở nên nhu hoà, hai người không nói thêm lời nào, nhưng bàn tay to của hoàng thượng cũng không có buông tay nàng ra, ngón tay thon dài vuốt nhè nhẹ đầu ngón tay thon mịn như ngọc của nàng, mang đến một cảm giác tê dại…

Long liễn cuồn cuộn một đường chạy đến Bắc Tân vương phủ, trong phủ sớm đã có người hồi báo, Bắc Tân vương gia dẫn tất cả tân khách lớn nhỏ tới bên ngoài nghênh đón.

“Chúng thần cung nghênh thánh giá Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương.”

Huyền đế ưu nhã dẫn đầu bước xuống long liễn, thân thể cao lớn của hắn vừa đứng xuống nơi này, liền giống như một tòa núi lớn sừng sững bất động, uy nghi hàng vạn hàng nghìn lần, giơ tay nhấc chân liền có một cổ quý phái trang nhã, khí phách mười phần, hắn chậm rãi vươn một bàn tay thon dài ra, thanh âm trầm ấm vang lên: “Dao nhi, xuống được rồi.”


Mọi người nghe lời nói mềm mại như vậy, đều cảm nhận được trong đáy lòng như có dòng suối chảy qua, xem ra lời đồn đãi là thật, hoàng thượng rất ái hoàng hậu nương nương.

Mộc Thanh Dao đỡ tay hoàng thượng, bước xuống xe, hai người cùng đi đến cửa lớn của Bắc Tân vương phủ, nhìn phía trước người quỳ đông nghịt một tầng, ngay cả những Thủ vệ quân để bảo vệ Bắc Tân vương phủ, cũng đã thả trường thương trong tay mà quỳ xuống.

“Tất cả đứng lên đi, ” thanh âm lang lảnh vang lên.

Huyền đế tiến lên khẽ nâng người quỳ phía trước đứng lên, hôm nay làm Tân Lang nên trên khuôn mặt gầy gò thanh tú của Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch, nhuộm chút sắc hồng nhàn nhạt, lại so với ngày thường thấy khá hơn một chút, Mộ Dung Lưu Tôn tiếng nói nhẹ nhàng như nước mở miệng: “Người có hỉ sự tinh thần thoải mái hơn, khí sắc của Bắc Tân vương hôm nay nhìn qua so với ngày bình thường tốt hơn rất nhiều.”

“Nhờ phúc của hoàng huynh”, Bắc Tân vương tao nhã mở miệng, hắn nói xong thì ngước mắt nhìn ra phía sau đoàn người một cái, rồi lập tức cung kính mở miệng: “Nhi thần đại hôn, mẫu hậu tại sao lại không đến?”

Đôi mắt đen của Mộ Dung Lưu Tôn hiện lên ánh sáng sắc bén, khóe môi câu ra nụ cười: “Mẫu hậu thân thể không khỏe, nên chờ Bắc Tân vương sau khi đám cưới, mang theo tân nương tiến cung thỉnh an cho lão nhân gia nàng là được.”

“Dạ, hoàng huynh, ” Mộ Dung Lưu Mạch cúi thấp đầu, đáy mắt hiện lên sự căm ghét, là đại hôn của con mình mà mẫu hậu lại không được tham gia, hắn ta thật đúng là lang sói mà.

“Thần đệ chúc mừng nhị hoàng huynh” Nam An vương ở một bên chậm rãi mở miệng, Mộ Dung Lưu Mạch gật đầu: “Không dám.”

Tân khách tại Bắc Tân vương phủ đều là người trên triều đình, lúc này ở trước mặt hoàng thượng cùng hoàng hậu, đâu đến phiên bọn họ nói chuyện, tất cả đều trầm mặc không nói gì, khom lưng đứng ở một bên, Bắc Tân vương nhìn thấy hết thảy trước mắt, nên vội vàng phân phó quản gia đem tân khách đến chỗ buổi tiệc mà chiêu đãi, bản thân mình thì cùng hoàng thượng hoàng hậu và Nam An vương đến bên kia khách sảnh.

Hoàng thượng ngồi vào vị trí chủ toạ, Mộc Thanh Dao thì ngồi bên tay trái của hắn kế đó chính là Nam An vương.

Có tỳ nữ mặc áo xanh mang trà đưa vào, Bắc Tân vương tự mình bưng trà đưa tới trong tay hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương, cung kính mở miệng: “Hôm nay thần đệ đại hôn, làm phiền hoàng huynh cùng hoàng tẩu.”

“Người trong nhà nói khách khí làm gì” đôi mắt đen của Huyền đế tùy ý liếc chén trà kia một cái, nhưng cũng không có động thủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui