Huyền đế sắc mặt đột nhiên âm u, đôi lông mài hẹp dài nhướng lên, con ngươi thâm thúy hiện lên sắc băng hàn, Liễu Không đại sư đó tên Tô Trảm, là tình nhân lúc còn trẻ của thái hậu, như vậy không cần hoài nghi nữa, kẻ đứng chủ mưu phía sau sai khiến hắn chính là Bắc Tân Vương. Hiện tại chỉ cần làm cho Liễu Không khai ra Bắc Tân vương, như vậy hắn sẽ không cần mất nhiều công sức có thể dễ dàng bắt được Bắc Tân vương. Nếu như hắn không có chứng cứ gì mà đem Bắc Tân vương bỏ tù, thì người trong thiên hạ sẽ nhìn hắn như thế nào đây. Bây giờ xem ra, tất cả những điểm mấu chốt đều ở trên người Liễu Không.
“Đúng vậy, hoàng thượng, hơn nữa Tô gia vốn chỉ là gia đình có một xưởng nhỏ ở Đông Giao thôi, mà án tử của Tô Trảm lại liên quan đến nhiều chuyện trọng đại, hoàng thượng tại sao không đem một nhà Tô gia toàn bộ bắt giam vào đại lao, thì hắn nhất định sẽ khai ra kẻ chủ mưu ở phía sau.”
Tây Môn Tân Nguyệt ôn nhu mở miệng, không ngờ nàng ta tâm kế cũng thâm trầm, Mộ Dung Lưu Tôn ngước mắt nhìn về phía nàng, nữ nhân này quả thực thông minh, hơn nữa thủ đoạn rất cay độc, không giống như Dao nhi, tuy rằng bề ngoài nàng rất lạnh mạc, nhưng trên thực tế tâm địa lại lương thiện, người bình thường chỉ cần không lấn đến trên đầu nàng, thì căn bản nàng không thèm động đến họ, không giống với Tây Môn Tân Nguyệt. Hoàng thượng khóe môi hiện lên nụ cười nhạt, ánh mắt u ám khó hiểu…
Tây Môn Tân Nguyệt vừa nhìn thấy, trong lòng run lên, vội vàng đứng dậy nhu thuận mở miệng.
“Tân Nguyệt lắm miệng rồi.”
“Không, kế sách của ngươi tốt lắm, trẫm sẽ lưu ý.” Biểu cảm trên khuôn mặt tuấn mĩ của Mộ Dung Lưu Tôn làm cho người ta không thấy được lúc này hắn đang nghĩ gì, phất phất tay ý bảo A Cửu đang đứng ở một bên: “Tiễn Tây Môn Tân Nguyệt đi ra ngoài.”
“Dạ, hoàng thượng.” A Cửu lĩnh mệnh, đi tới trước mặt Tây Môn Tân Nguyệt, cung kính làm một động tác thỉnh mời, Tây Môn Tân Nguyệt hướng về phía hoàng thượng hành lễ, rồi dẫn Liên Yên theo sau A Cửu đi ra ngoài, khi bước tới cửa, nàng nhịn không được nên dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn hoàng thượng một cái, lưu luyến không muốn rời khỏi.
Hoàng đế Mộ Dung Lưu Tôn khóe môi mím chặt, quanh người tỏa ra khí lạnh nhưng trong đôi mắt đen toát ra hai đóm lửa.
Hoàng hậu thậm chí có chuyện gạt hắn, nàng đi gặp Liễu Không, thì nhất định đã biết kẻ đó là Tô Trảm, nhưng nàng lại giấu giếm hắn, hơn nữa hôm nay nàng đã khiến thái hậu nói ra sự việc năm xưa sát hại mẫu hậu hắn. Lúc trước, bởi vì do hắn quá phẫn nộ, nên đã quên suy nghĩ kỹ, nguyên lai điều mà các nàng nói là chuyện của Tô Trảm, bởi vậy mới có thể làm cho thái hậu tâm thần đại loạn, cuối cùng khẩu bất trạch ngôn (nói mà k suy nghĩ), mới khai ra chuyện sát hại mẫu hậu hắn.
Dao nhi, ngươi cư nhiên dám gạt trẫm?
Đôi mắt của Mộ Dung Lưu Tôn lóe ra ánh sáng lạnh lẻo bất định, quanh thân lãnh lệ, bàn tay to nắm chặt, bút lông sói trong tay phát ra một tiếng “ba”, gãy thành hai đoạn, rơi trên mặt đất.
A Cửu từ bên ngoài vừa đi vào nhìn thấy hoàng thượng quanh thân lãnh ý, sắc mặt cũng đã thay đổi, thì vội vàng cẩn thận đi tới, nhặt lên hai đoạn bút lông sói kia, quan tâm hỏi.
“Hoàng thượng làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chuyện Tây Môn Tân Nguyệt vừa nói, đừng tiết lộ ra ngoài, nhất là bên phía Hoàng hậu.” thanh âm chán chường thất vọng vang lên, A Cửu trong lòng run lên một cái, hoang mang suy nghĩ, hoàng hậu sao thế? hôm qua hoàng thượng rất sủng ái hoàng hậu, như thế nào mới có chốc lát liền thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ chuyện Tây Môn Tân Nguyệt vừa nói có liên quan tới Hoàng hậu, A Cửu ngẩn người ra, hắn cũng đã đoán ra ít nhiều, nào dám nói thêm cái gì.
“Dạ, tiểu nhân tuân chỉ.”
“Trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.” Hoàng thượng đứng lên, đôi tay thon dài vuốt vuốt mi tâm, tối hôm qua hắn cũng mệt muốn chết rồi, tuy rằng trong lòng tức giận Dao nhi, nhưng nhớ tới buổi tối hôm qua nàng rất nhiệt tình, đáy lòng vẫn dậy sóng.
“Dạ.” A Cửu hầu hạ hoàng thượng tiến vào tẩm cung nghỉ ngơi…
Phượng Loan cung, Mộc Thanh Dao ngủ được một lúc thì tự nhiên tỉnh, bên trong tẩm cung đã lên đèn, nàng chớp chớp đôi mắt to trong suốt, như có chút phản ứng, đợi đến lúc trấn tĩnh mạch suy nghĩ mới xoay người ngồi dậy. Bên trong tẩm cung, Mai Tâm cùng Mạc Sầu chỉ huy cung nữ thu dọn đồ đạc, thấy nàng tỉnh lại, lập tức phất tay ý bảo bọn đi xuống trước.
“Nương nương, có thấy tốt hơn chút nào không?”
Mai Tâm ân cần hỏi chủ tử, đối với vết hôn xanh xanh tím tím trên người chủ tử, nàng không có cách nào quên được. Bởi vì cho tới bây giờ, cũng không có ai giải thích cho nàng, vết xanh tím kia là cái gì, cho nên nha đầu vẫn cảm thấy chủ tử bị hoàng thượng khi dễ.
“Ừ, tốt hơn nhiều rồi.” Mộc Thanh Dao vươn vai giãn gân cốt ra một chút, tinh thần đã khôi phục gần như cũ, mỉm cười vươn tay vịn lấy tay Mai Tâm: “Ta muốn tắm rửa, thân thể đều bốc mùi.”
“Không có a, nương nương lúc nào cũng đều thơm hết a!” Mai Tâm lấy lòng mở miệng, giống như cún con đang tranh thủ tình cảm.
“Ngươi a, đâu chỉ biết nghe lời, nếu như một ngày nào đó lập gia đình, nhất định sẽ dỗ được tướng công ngươi thật vui vẻ.”
Mộc Thanh Dao vừa nói xong, Mai Tâm không vui, một mực giải thích: “Ta chỉ hầu hạ nương nương, muốn theo nương nương cả đời, không lấy chồng a.”
“Tốt, vẫn là Mai Tâm nhà ta tốt nhất, Mai Tâm đáng yêu như vậy có thể đỡ nương nương ta đứng lên đi tắm hay không đây?”
Mộc Thanh Dao đưa tay ra, Mai Tâm cùng Mạc Sầu lập tức vươn tay đỡ nàng đứng lên dậy, hai người hầu hạ nàng tắm rửa, ngâm mình vào một cỗ nước nóng thơm ngào ngạt. Hiện tại cả người thần thanh khí sảng, càng thêm quyến rũ động lòng người. Bởi vì khí trời lạnh, Mai Tâm sợ nàng bị cảm lạnh nên vội vàng dùng vải bông lau khô tóc, nàng cũng không để ý, chỉ tùy ý thả chúng xõa trên vai, càng phát ra vẻ tươi đẹp động lòng người, Mộc Thanh Dao mặc trên người một bộ y phục quần dài mỏng, áo khoác thì thêu cây mẫu đơn, xinh đẹp trên nhiều phương diện, làm cho người ta nhìn một cái liền không muốn dời tầm mắt.Nhất là lúc này trên mặt nàng mang nụ cười ôn nhu ấm áp, làm cho người ta có ý nghĩ muốn yêu thương đến tận đáy lòng.
“Nương nương, ngàn vạn lần đừng để bị cảm lạnh.” Mai Tâm một bên đưa cho chủ tử áo choàng cùng dây lưng, một bên không quên dặn dò nàng.
“Đã biết.” Mộc Thanh Dao cười rộ lên, nàng biết Mai Tâm cùng Mạc Sầu là thật tâm đối tốt với nàng, từ trước đến nay chỉ cần là người thật tình đối đãi, thì nàng luôn coi như thân nhân, vì thế ba người cảm tình đặc biệt tốt, hiện tại còn có thêm Mạc Ưu, bốn người các nàng giống như một gia đình nhỏ tương thân tương ái.
“Nương nương, có đói bụng hay không, nô tỳ bắt đầu chuẩn bị bữa tối?”
Mai Tâm sau khi thoả mãn đánh giá chủ tử trên dưới một hồi, cuối cùng cũng hỏi.
“Không được, ta muốn đi Vị Ương cung một chuyến.”
Mộc Thanh Dao vừa mở miệng, Mai Tâm cùng Mạc Sầu lập tức phản đối: “Chủ tử, người đi tới đó làm gì? Nữ nhân kia nếu như có lòng dạ thì khác làm sao bây giờ?”
“Ta có việc.” Mộc Thanh Dao bình tĩnh mở miệng, nếu không có có việc, nàng mới sẽ mặc kệ những người đó, nước sông không phạm nước giếng, không ai trêu chọc ai, nhưng hiện tại có chuyện cần Sở Ngữ Yên đi làm, chỉ mong Sở Ngữ Yên có thể trợ giúp hoàng thượng, khuyên phụ thân nàng giao ra binh quyền, bằng không có thể Sở gia phải đối mặt với đại họa.
Mai Tâm cùng Mạc Sầu nghe chủ tử nói có việc, cũng không dám nói thêm gì, nhìn thần sắc chủ tử rất nghiêm túc, nhất định là có việc quan trọng, bằng không nàng cũng sẽ không đi gặp Sở Ngữ Yên.
“Vậy để ta phân phó người gọi nàng qua đây.”
“Không cần, ta đã ngủ nửa ngày, nhân tiện đi tản bộ một chút.” Mộc Thanh Dao giơ tay lên ngăn cản động tác của Mạc Sầu. Nương nương đã kiên trì như vậy, thì Mạc Sầu cùng Mai Tâm cũng không có ý kiến, liền theo nương nương xuất cung, vừa lúc nhìn thấy Mạc Ưu đi tới, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Nương nương muốn đi chỗ nào?”
“Tới Vị Ương cung.”
Mạc Sầu nói luôn. Mạc Ưu mặc dù mới tiến cung nhưng đã sớm quen thuộc mọi nơi ở trong cung, Mạc Sầu vừa nói ra, hắn liền biết đó là tẩm cung của Quý phi nương nương, đuôi lông mày giật giật, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ đi theo phía sau các nàng. Hắn có trách nhiệm phải bảo vệ chủ tử thật tốt, về phần việc làm của chủ tử, không phải chuyện hắn có thể quản được.
Trăng đầu tháng như cái móc câu, ánh sáng của nó như nước trút xuống mặt đất, bao phủ toàn bộ hoàng cung.
Rường cột cổ kính chạm trổ, mái hiên xa xa gần gần quay quanh nhau như những đám mấy.
Mộc Thanh Dao quay đầu nhìn lại một chút, trong lòng hiện lên sự cảm khái vô hạn, không nghĩ tới nàng xuất giá tiến cung cũng đã hơn hai tháng, bầu trời đêm lạnh lẽo, nhành hoa khẽ đung đưa trong gió làm những giọt sương đêm không trụ lại được mà rơi xuống, phát ra âm thanh “tốc tốc”. Sương đêm óng ánh đọng trên thảm cỏ, làm cho không khí khắp nơi bao phủ ẩm ướt, ánh trăng chiếu xuống vạn vật tạo nên một mảnh nhu nhuận.
Nhóm người đi xuyên đình vượt cầu tiến thẳng về tẩm cung của Quý phi nương nương ở phía tây.
Lúc này, phía trước đại điện, có mấy người cung trang nha đầu đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn có thái giám ra vào, một nhóm thái giám đứng thành hàng ở phía bên ngoài.
Mộc Thanh Dao người còn chưa tới, thì thái giám dẫn đường ở phía trước đã tuyên:
“Hoàng hậu nương nương giá lâm.”
Một âm thanh vang lên khiến tất cả cung nữ cùng thái giám đang đi lại bên ngoài Vị Ương cung hoảng sợ nhất loạt quỳ xuống: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Mộc Thanh Dao từ từ đi tới, khuôn mặt trong trẻo bao phủ thêm một nụ cười hời hợt: “Tất cả đứng lên đi.”
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.” Thái giám cùng cung nữ phân thối lui ra phía sau, động cũng không dám động, trong lòng kinh hãi suy đoán, hoàng hậu đến Vị Ương cung làm gì, nghe đồn Hoàng hậu cùng Quý phi nương nương bất hòa, lần này qua đây chỉ sợ có chyện chẳng lành, nghĩ như vậy, nên mọi người càng thêm bất an.
Quý phi Sở Ngữ Yên vừa nghe được thái giám bẩm báo, lập tức dẫn hai thiếp thân nha hoàn ra đón. Mặc dù nàng không cam tâm nhưng cấp bậc lễ nghĩa thì không thể bỏ qua, Hoàng hậu là người đứng đầu tam cung lục viện, nàng tất nhiên phải ra nghênh tiếp.
Sở Ngữ Yên tam bộ tịnh trứ lưỡng bộ (3 bước gộp còn 2, ý là nhanh chóng ấy) đi ra, cung kính thi lễ: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Mộc Thanh Dao đi tới, nhẹ nhàng khom lưng, nâng Sở Ngữ Yên dậy, thanh âm như nước vang lên: “Quý phi nương nương đứng lên đi.”
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”
Sở Ngữ Yên trong lòng dấy lên sự bất an, lúc chạng vạng nàng đã nhận được tin tức, Thái hậu nương nương quả thật bị Hoàng thượng giam lỏng, nàng vốn đang lo lắng sốt ruột, nhưng không ngờ Hoàng hậu lại tới nơi này, không biết nàng qua đây là vì chuyện gì, Sở Ngữ Yên tâm kinh đảm chiến (ruột gan rối bời), không dám khinh thường.
Mộc Thanh Dao hiếm khi có được vẻ mặt ôn nhuận, lông mài nhuộm ý cười, không nhanh không vội, tiếng nói vui vẻ vang lên vang lên.
“Quý phi nương nương đừng lo lắng, bản cung chỉ là ngủ nửa ngày, ở trong cung thấy không thú vị, liền qua đây tìm Quý phi nương nương nói chuyện phiếm mà thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...