Mộc Thanh Dao nói xong buông rèm xuống, mọi người không dám nói thêm cái gì, đêm nay nương nương vốn tâm tình vô cùng tốt, các nàng cũng không muốn chọc giận nương nương, Hoa Ly Ca lĩnh mệnh, phân phó thủ hạ đem thiếu niên kia an trí ở phía sau xe ngựa, đoàn người chậm rãi hướng hoàng cung mà đi.
Vốn mọi người rất sợ lại chuyện gì phát sinh, dọc theo đường đi luôn cẩn thận cảnh giác, thế nhưng cuối cùng chuyện gì cũng không có xảy ra, liễn xa bình ổn chạy thẳng vào hoàng cung.
Phượng Loan cung, đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người đều đứng ở trên thềm đá trước cửa xin đợi hoàng hậu nương nương.
Vừa nhìn thấy liễn xa chạy đến đây, nữ quan Y Vân dẫn một đống thái giám cung nữ chạy vội ra, quỳ xuống đầy đất: “Cung nghênh nương nương hồi cung.”
Mộc Thanh Dao dịnh tay Mạc Sầu bước xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn cung điện hoa lệ, dưới ánh trăng, Phượng Loan cung rồng bay phượng múa thiếp vàng chữ lớn, khiến cho lòng người không không khỏi trầm xuống, cả đêm sung sướng tiêu tan thành mây khói, ở đây thật giống như chiến trường, tiếp theo, nàng sẽ bắt đầu một hồi chiến tranh kinh tâm động phách, mà nàng nếu đã đồng ý với thừa tướng phụ thân, tất nhiên sẽ tận tâm giúp đỡ hoàng thượng.
“Tất cả đứng lên đi.” Mộc Thanh Dao nhàn nhạt lên tiếng, tay áo gấm mềm nhẹ như nước vung lên, như hoa mai thanh u lay động theo chiều gió, cung nữ cùng thái giám quỳ bên dưới đều ngửi được hương thơm liên cung kính lui qua một bên.
Thị vệ thống lĩnh Hoa Ly Ca cùng ám vệ Băng Tiêu tiến lên cáo lui.
“Thuộc hạ xin cáo lui.”
“Được, các ngươi đi xuống đi.” Mộc Thanh Dao gật đầu, chuyện xảy ra buổi sáng hôm nay, cũng đủ để cho bọn họ mệt lòng, khóe môi xả ra nụ cười yếu ớt: “Làm phiền hai vị.”
Hai người khom người: “Không dám.”
Băng Tiêu nhớ tới người bị thương phía trên xe ngựa, cẩn thận xin chỉ thị: “Nương nương, ngươi xem thiếu niên bị thương kia?”
“Để lại Phượng Loan cung đi, bản cung sẽ phái người trị liệu cho hắn.” Mộc Thanh Dao chậm rãi mở miệng, ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng đã chìm dần về phía tây, xem ra đêm đã khuya: “Các ngươi lui xuống đi nghỉ ngơi đi.”
“Tạ nương nương.” Hai người lĩnh mệnh, không dám nói thêm cái gì, tính tình của hoàng hậu nương nương, bọn họ đã được một… hai… lần thưởng thức qua, bất luận là kẻ nào tốt nhất không nên chọc nàng nổi giận, nàng nổi giận tất nhiên người đó sẽ trả giá thật nhiều, vì thế trước lúc nàng bắt đầu tức giận, thấy chuyển biết tốt thì nên rút lui, mới là quan trọng.
Thị vệ cùng ám vệ đều lui xuống, trên mảnh đất trống to như vậy, chỉ còn lại có thái giám cùng cung nữ Phượng Loan cung, Mộc Thanh Dao nhìn về phía Mạc Sầu bên người: “Ngươi lĩnh hai thái giám đem thiếu niên kia an trí đến Thiên điện đi, lập tức phái một ngự y qua đây kiểm tra một chút, xem hắn rốt cuộc là trúng độc gì? Có thể giải hay không?”
“Dạ, nương nương.” Mạc Sầu lĩnh mệnh, vung tay lên dẫn theo hai thái giám qua chỗ thiếu niên kia.
Bởi vì đêm nay uống hoa quế cất, Mộc Thanh Dao vốn có chút say, tuy rằng bị gió thổi qua đã thanh tỉnh rất nhiều, nhưng tim vẫn đang đập nhanh hơn, sắc mặt ửng đỏ, đầu cũng có chút choáng, nàng phải dựa vào Mai Tâm lên tiếng: “Đi thôi, bản cung hơi mệt một chút, đi vào tẩm cung ngủ thôi.”
“Dạ, nương nương.”
Mai Tâm đỡ chủ tử lên bậc thềm, chuẩn bị tiến vào đại điện, Y Vân đi theo phía sau vội vàng bước hai bước lên phía trước, cẩn thận bẩm báo: “Nương nương, hoàng thượng ở đại điện chờ nương nương đã lâu.”
“Àh, hắn tới làm gì?” Mộc Thanh Dao nhíu mày, lắc đầu mới có thể thanh tỉnh một ít, dừng bước nhìn về phía Y Vân, chỉ thấy Y Vân vẻ mặt run như cầy sấy, tựa hồ bị kinh sợ không ít, nàng lấy làm kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hoàng thượng từ giờ Tuất đã tới đây, đợi đủ hai canh giờ, sắc mặt thật là khó nhìn, đem nô tỳ và mọi người toàn bộ đuổi ra ngoài, vì thế nô tỳ sợ hãi…”
Y Vân nói còn chưa có nói xong, nàng không biết hoàng thượng tức giận cái gì, sợ nương nương sẽ bị trách phạt, không biết có phải là nương nương đã làm chuyện gì ảnh hưởng đến hoàng thượng hay không, làm hại hoàng thượng giận dữ đến vậy, Phượng Loan cung to như vậy mà một điểm động tĩnh cũng không có, mọi người đều ngoan ngoãn đứng ở trước cửa hầu, rất sợ chọc chủ tử bên trong tức giận, một khi không cẩn thận, ngay cả mệnh cũng đều giữ không được.
Mộc Thanh Dao nghe xong Y Vân nói, càng nghĩ càng không hiểu, nàng trở về phủ thăm viếng là do hắn đồng ý, hiện tại lại chạy tới nơi này phát cái gì tính tình chứ, thực sự là không hiểu nổi nam nhân này, đều nói quân tâm khó dò, xem ra một chút cũng không có giả, bất quá Y Vân sợ hắn, không có nghĩa là nàng sợ hắn, Mộc Thanh Dao sắc mặt đột nhiên lạnh lại, chuyện xảy ra hôm nay nàng cũng nên cùng hắn hảo hảo tính toán, có phải là hắn đã sớm biết có thích khách theo dõi hay không, vậy mà còn phái nàng đi lấy thân thử kiếm, đây là thật lòng đối đãi mà nam nhân đã nói đêm đó sao, thực sự là buồn cười!
“Được rồi, các ngươi canh giữ ở bên ngoài đi.”
“Dạ, nương nương.” Y Vân thở dài một hơi, nhìn tinh thần không biết sợ của nương nương mà bội phục vô cùng, thật đúng là nương nương a, biết rõ hoàng thượng đang phát giận, dĩ nhiên một điểm cũng không sợ.
Mộc Thanh Dao dẫn Mai Tâm đi vào đại điện, ánh sáng xanh trắng của dạ minh châu soi sáng đại điện giống như ban ngày, nam tử đang ngồi trên cao vừa nhìn thấy bóng dáng của nàng, liền sải bước từ trên phượng trường kỷ nhảy xuống, đi nhanh mấy bước đã tới trước mặt nàng, giống như thái sơn áp đỉnh bao phủ trên đầu của nàng, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ lo lắng khó gặp, trong đôi mắt đen nước biển tràn lan tạo nên sóng ngầm không rõ từ nơi sâu thẳm, hô hấp thì dồn dập đưa tay lên lôi kéo nàng.
“Dao nhi, ngươi không sao chứ?”
Mộc Thanh Dao có điểm không rõ ràng lắm tình trạng hiện tại, đợi đến lúc nàng hiểu rõ ràng, thì trên đại điện đã không có một bóng người, thái giám A Cửu cùng Mai Tâm đều lui xuống, chỉ có nàng cùng nam nhân trước mắt đang lôi kéo nàng vài vòng, mặt của nam nhân này chưa bao giờ có biểu hiện thân thiết, dù lòng hắn có lo lắng bất an, thế nhưng gương mặt anh tuấn lạnh như người chết đó, cũng không ảnh hưởng đến nét đẹp của hắn, ngược lại còn tăng thêm sức quyến rũ, Mộc Thanh Dao bình tĩnh đánh giá hắn vài lần, cuối cùng mặt rất lạnh rút về tay.
“Hoàng thượng đang làm gì?”
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” hoàng đế trong lòng nôn nóng cuối cùng cũng yên ổn xuống, đưa tay lên ôm chặt lấy Mộc Thanh Dao đang giãy dụa không muốn, tựa hồ cả đêm hắn âm ngao táo bạo đều là bởi vì nàng bị đâm mà phản ứng như vật, nhưng đây chẳng phải là hắn thiết kế hay sao?
Mộc Thanh Dao giãy dụa, nam nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
“Hoàng thượng, buông ta ra, ngươi đang làm gì?”
“Trẫm biết ngươi bị đâm, lòng nóng như lửa đốt, nếu không phải có công vụ, trẫm đã sớm đi phủ thừa tướng thăm ngươi, cũng may ngươi bây giờ không có việc gì, trẫm liền an tâm.”
Mộ Dung Lưu Tôn luôn luôn trầm mặc ít lời, nhưng đêm nay lại nói rất nhiều, xem ra nàng bị đâm, quả thật làm cho hắn bị đã kích, chẳng lẽ hắn thực sự thích nàng, không phải một chút mà là rất nhiều sao? Mộc Thanh Dao mê hoặc nghĩ, bỗng nhiên dùng sức lắc đầu, xem ra tối nay uống quá nhiều hoa quế cất rồi, chưa từng nghe nói qua có hoàng đế thật tình, hắn sinh ra trong một gia đình đầy dã tâm.
“Hoàng thượng mà cũng sẽ nóng lòng? đây chẳng phải là trong sự tính toán của hoàng thượng sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...