Sau khi ăn xong, mọi người đều tự đi về viện của mình nghỉ ngơi, nàng cùng thừa tướng phụ thân đi vào thư phòng của Mộc gia.
Bởi vì không có người ngoài ở đây, nên phụ tử hai người thuận tiện nhiều lắm, Mộc Thanh Dao đỡ Mộc thừa tướng ngồi xuống, bản thân thì ngồi ở một bên của hắn, Mạc Sầu dâng trà xong liền lui xuống.
Trong gian phòng rất yên tĩnh, ánh nắng sau giờ ngọ mang theo màu đỏ tím hồng chiếu vào rèm cửa sổ, làm cho khung cảnh tiêm nhiễm sắc thái nhàn nhạt.
“Dao nhi, chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm nay? Là ai phái người ám sát ngươi?”
Mộc thừa tướng trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, trong ánh mắt cơ trí lộ ra sự hoài nghi thật sâu, đến tột cùng là ai dám can đảm ám sát hoàng hậu nương nương đương triều?
“Không biết đến tột cùng là người phương nào, lại có thể phái ra một nhóm tử sĩ.” Mộc Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, ánh sáng mặt trời nhè nhẹ chiếu ở trên mặt của nàng, làm nổi bật ra màu hồng nhàn nhạt, trong nét thanh lệ còn tăng thêm vẻ quyến rũ, thế nhưng mặt mài lại dẫn giữ một cỗ anh khí bức người, có một khí chất cân quắt không nhường tu mi, làm cho Mộc thừa tướng có chút mê muội, nàng thật là nữ nhi của hắn a, càng ngày càng phát ra nội tâm thành thục.
“Tử sĩ?” Mộc thừa tướng phục hồi tinh thần lại, thậm chí còn có tử sĩ, đây chính là một điều tối kỵ, người nào có thể nuôi dưỡng được một nhóm tử sĩ đây, nếu như vậy e rằng còn có rất nhiều tên nữa, những người này được giấu ở chỗ nào chứ.
“Xem ra chuyện này phải lập tức bẩm báo với hoàng thượng.”
Hắn hẳn là đã sớm biết, Mộc Thanh Dao dáng vẻ tươi cười càng phát ra mị hoặc, hay mình trở về phủ thăm viếng lần này, chính là do hoàng thượng bố trí, bởi vì hắn không có thể xác định được thế lực âm thầm, vì thế mới cho nàng trở về phủ, để nhử lực lượng trong bống tối lộ ra, người bình thường chỉ sợ không có sức khiêu chiến để có thể làm cho những kẻ này phải vận dụng đến tử sĩ, chỉ có nàng, mà lúc ban đầu đem nàng để trên đầu sóng ngọn gió chính là hoàng thượng, hiện tại nàng không thể không hoài nghi hắn dụng tâm kín đáo, đứng ở vị trí của hắn bây giờ, đã không phải là chuyện đơn giản, dù cho chỉ là bằng hữu bình thường, cũng không còn vô tư nữa…
Mộc Thanh Dao quanh thân bao phủ một tầng ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt hiện lên sương mù óng ánh, nhợt nhạt cười: “Có lẽ hoàng thượng đã biết, phụ thân hà tất nóng ruột chứ?”
Mộc thừa tướng nghe xong Mộc Thanh Dao nói, trong lòng thở dài một hơi, dường như lại nhớ tới cái gì liền vươn tay nắm tay Mộc Thanh Dao.
“Dao nhi, phụ thân biết ngươi thông minh, cơ trí, chỉ cần ngươi nguyện ý, nhất định sẽ có thể giúp hoàng thượng, xin hãy giúp hắn một chút có được không? Đứng ở địa vị cao đó, có một số việc là thân bất do kỹ, hắn là vua của một nước, những điều hắn phải làm, muốn làm, nên làm có rất nhiều, nhưng điều đầu tiên hắn phải cam đoan là không vong quốc, mới đúng là minh quân, vì thế chỉ cần ngươi có năng lực này, xin giúp đỡ hắn, được không? Ngẫm lại Huyền Nguyệt trên trăm vạn quân dân, nếu như nội loạn xảy ra hơn nữa còn có hoạ ngoại xâm, giang sơn rung chuyển, gió lửa tất sẽ nổi lên, đến lúc đó sẽ không có Huyền Nguyệt, Dao nhi, nhà so với nước thì rất là nhỏ bé.”
Mộc Thanh Dao đang nhìn thừa tướng phụ thân của mình, ánh mắt của hắn trong suốt tựa như một hồ hoa sen, làm cho người ta liếc mắt một cái liền trông thấy đáy, nhưng chỉ cần có sự trong suốt kia thì đã làm cho nàng không thể cự tuyệt, nguyên lai thừa tướng phụ thân cái gì đều hiểu, cái gì cũng biết, hiểu rõ có rất nhiều chuyện nàng không muốn nhúng tay vào, hiểu rõ nàng chỉ muốn rời khỏi hoàng cung.
Kỳ thực hắn nói không sai, mặc dù mình là sống lại ở nơi đây, nhưng thân thể hiện tại nàng chiếm giữ là người Huyền Nguyệt, cho nên nàng chính là dân Huyền Nguyệt, nếu như nước mất, nàng chính là vong quốc nô, vong quốc nô lệ mặc kệ đến quốc gia nào đều kém hơn một bậc, còn có thân nhân của nàng, bọn tỷ muội của nàng, chẳng lẽ thực sự muốn cho các nàng cũng làm nô lệ vong quốc sao?
“Được, phụ thân, ta đáp ứng người, chỉ cần ta có đủ khả năng, ta nhất định sẽ giúp hắn, cho đến khi hắn an định lại.”
“Cám ơn, Dao nhi.” Mộc Ngân tay run nhè nhẹ, làm một thừa tướng, chuyện hắn nên làm có thể làm, hắn sẽ làm tất cả, kế tiếp chính là chuyện của hoàng thượng…
Mộc Thanh Dao không nói gì, nhớ tới chuyện tình của thái hậu nương nương, nàng hôm nay về phủ thăm viếng, chủ yếu vẫn là hỏi phụ thân về chuyện năm đó của thái hậu nương nương và Lý hoàng hậu.
“Phụ thân, ta muốn biết năm đó Lý hoàng hậu là chết như thế nào.”
Mộc Ngân ngẩn ra, nhìn Mộc Thanh Dao, ánh mắt có chút bất an, chuyện này đều qua mười mấy năm rồi, Dao nhi còn nhắc tới để làm gì?
“Đều đã là chuyện của mười mấy năm trước, muốn biết chuyện Lý hoàng hậu, nàng kỳ thực là bạn tốt nơi khuê phòng với đại nương ngươi, ngươi có thể hỏi nàng, phụ thân không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ ở giữa ” Mộc thừa tướng nói xong, quay đầu hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Người đâu, đi đem đại phu nhân kêu đến đây.”
“Dạ, lão gia.” Mai Tâm ở bên ngoài lên tiếng trả lời, tiếng bước chân dần đi xa.
Trong thư phòng, Mộc Ngân quan tâm hỏi: “Dao nhi vì sao hỏi chuyện của Lý hoàng hậu?”
“Là hoàng thượng, hắn muốn cho ta điều tra ra Lý hoàng hậu là chết như thế nào, và tìm được chứng cứ năm đó.” Mộc Thanh Dao báo cáo với phụ thân, loại sự tình này cũng không có gì hay để giấu giếm, nếu đại nương là bạn tốt nơi khuê phòng của Lý hoàng hậu, như vậy nhất định có thể từ đó biết rất nhiều bí mật không thể cho người khác biết.
“Hoàng thượng cần gì phải khổ như thế chứ?” Mộc Ngân nhăn mài lại, mọi người đều biết Lý hoàng hậu rất có thể bị thái hậu hiện nay hại chết, khổ nổi không có chứng cứ, đã nhiều năm bình an trãi qua, nhưng hoàng thượng lại nghĩ tới đến điều tra chuyện năm đó, đều đã qua bao nhiêu năm, còn có thể có dấu vết gì đây? Hơn nữa hiện tại Huyền Nguyệt binh quyền đều ở trong tay Sở Phong Ngọc, nếu như hoàng thượng mạo muội tra ra chuyện này, tất sẽ dấy lên náo động a.
Đại phu nhân rất nhanh đi vào thư phòng, trước hành lễ với Mộc Thanh Dao sau đó mới hành lễ với Mộc lão gia, cuối cùng mới cung kính hỏi.
“Lão gia tìm ta tới làm cái gì?”
“Nương nương có việc muốn hỏi ngươi, ngươi ngồi xuống đi, đem chuyện ngươi biết nói rõ cho nương nương, nói không chừng đối nương nương có điều giúp đỡ.” Mộc Ngân trầm giọng mệnh lệnh, đại phu nhân lập tức gật đầu: “Dạ.” sau đó ngồi ở một bên, yên tĩnh chờ.
“Đại nương, nghe nói ngươi cùng Lý hoàng hậu năm đó là bạn tốt khuê phòng, có việc này không?”
Đại phu nhân sợ run một chút, không nghĩ tới nương nương lại hỏi chuyện của Lý hoàng hậu, nhớ tới tình cảm tỷ muội năm đó, liền có chút thương cảm, chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, nương nương, Lý hoàng hậu nguyên danh Lý Nguyệt Hoàn, là thiên kim tiểu thư của Lâm An phủ doãn, cha ta là thông chính sử, chúng ta hai nhà có qua lại, vì thế hai chúng ta được xem là hảo bằng hữu, thường xuyên cùng ở một chỗ thêu hoa tâm sự.”
Đại phu nhân nói xong thì dừng lại, nhìn hoàng hậu nương nương, Mộc Thanh Dao đôi mài thanh tú nhảy lên, không nghĩ tới đại nương lại cùng Lý hoàng hậu có tình tỷ muội, nếu như Lý hoàng hậu còn sống, chỉ sợ đại tỷ Thanh Châu có thể bình yên vào cung.
“Đại nương, vậy thái hậu hiện nay cùng Lý hoàng hậu cũng là bạn phải không?”
“Ừ, thái hậu hiện nay tên Sở Mộng Vân, kỳ thực cha nàng chỉ là một chủ sự nho nhỏ, tiểu quan viên lục phẩm mà thôi, vốn không có cùng cấp bậc với Nguyệt Hoàn, nhưng có một lần ở am ni cô gặp mặt nên kết làm bằng hữu, Sở Mộng Vân kia rất có tâm kế, không có việc gì liền tới tìm Nguyệt Hoàn, xin nàng dạy cho thêu thùa, hoặc làm thơ vẽ tranh vân vân, ta đã khuyên nàng mấy lần, bảo nàng cách xa nữ nhân kia một chút, nói nàng ta tâm kế quá sâu, thế nhưng Nguyệt Hoàn bản tính luôn luôn thiện lương, đâu nghĩ đến chuyện này, về sau nàng tiến cung, không ngờ Sở Mộng Vân cũng vào cung, sau đó tiên hoàng coi trọng Nguyệt Hoàn, nàng là cái loại nữ nhân rất dễ dàng làm cho người ta thích, lớn lên lại tốt, hơn nữa cha của nàng là tam phẩm đại quan viên, có thể nói là môn đăng hộ đối, hoàng thượng liền sắc phong nàng làm hoàng hậu, về sau bởi vì nàng ở trong cung, mà ta thì ở ngoài cung, liền bị mất liên lạc, nhưng thật ra có nghe nói nàng cùng Sở Mộng Vân kia tình cảm rất tốt.”
Đại phu nhân nói đến đây thì dừng lại, chờ Mộc Thanh Dao hỏi tiếp.
“Lúc trước ngươi có nghe Lý hoàng hậu đề cập qua chuyện của Sở Mộng Vân không?”
“Nghe qua, Nguyệt Hoàn nhiều lần đều nói đến nàng, nói nàng rất khổ sở, phụ thân muốn cho nàng tiến cung làm phi, mà nàng thì thực sự đã có ý trung nhân…”
“Chờ một chút.” Mộc Thanh Dao đột nhiên lên tiếng, bên trong thư phòng thừa tướng cùng đại phu nhân lại càng hoảng sợ, vội vàng khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy, nương nương?”
“Vừa rồi ngươi nói Sở Mộng Vân có ý trung nhân, là chuyện như thế nào?” Mộc Thanh Dao nhìn thẳng đại phu nhân để hỏi những lời này, đại phu nhân gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói nàng có một ý trung nhân, kêu là…”
Đại phu nhân trong lúc nhất thời không nghĩ ra được, nhăn mài lại, đôi mắt Mộc Thanh Dao sáng lên, nhìn nàng hi vọng, Mộc Ngân thấy nữ nhi rất muốn biết việc này, không khỏi giục: “Ngươi nghĩ nhanh lên một chút, Dao nhi chờ đâu!”
“Nha, đều qua nhiều năm như vậy rồi, đâu có nghĩ ra.” Đại phu nhân lẩm bẩm, bỗng nhiên kêu lên: “Nhớ rồi, nam nhân đó kiêu là Tô Trảm, bởi vì chữ kia rất đặc biệt, vì thế ta nhớ rất kỹ, hắn gọi Tô Trảm, là con trai của ông chủ bố tác phường, hình như gia đình kia ở ngay tại Đông Giao, hắn hiện giờ chắc là đã cưới vợ sinh con rồi, nghe nói năm đó Sở Mộng Vân bị ép tiến cung, thương tâm vô cùng.”
“Nha, được rồi, cám ơn đại nương.”
Mặc dù không có trực tiếp tra ra nguyên nhân Lý hoàng hậu chết, nhưng biết một ít chuyện của thái hậu cũng không tệ, Mộc Thanh Dao cười cười, đứng dậy: “Ta mệt mỏi, về Thanh viện trước nghỉ ngơi một chút “
“Tốt, tốt, ngươi hãy đi nghỉ ngơi trước, buổi tối cả nhà chúng ta ngắm trăng.”
“Ừ.” Mộc Thanh Dao gật đầu, hướng về phía đại nương gật đầu, sau đó đi ra ngoài, nghe được phía sau đại nương lấy làm kỳ quái hỏi thừa tướng phụ thân: “Dao nhi làm cái gì vậy? Đang êm đẹp hỏi chuyện Nguyệt Hoàn làm gì?”
“Đây là chuyện ngươi cần quan tâm sao?” Mộc thừa tướng thanh âm nặng nề, trong phòng liền im bặt.
Mộc Thanh Dao mím môi cười cười, có đôi khi thừa tướng phụ thân thật đúng là uy nghiêm, trước cửa, Mạc Sầu cùng Mai Tâm cung kính mở miệng: “Nương nương, nói chuyện xong rồi, có muốn trở về đi nghỉ ngơi một chút hay không?”
“Ừ, đi.” Mộc Thanh Dao vẻ mặt tuy rằng lành lạnh như trước, nhưng ý cười luôn luôn đọng ở trên gương mặt, khiến người ta cảm thấy thân thiết, hoàn toàn không giống sự lãnh lệ ở trong cung.
Đoàn người đi trở lại Thanh viện, về phần bọn người Hoa Ly Ca, quản gia mộc phủ sẽ hảo hảo chuẩn bị chỗ cho bọn họ, không cần nàng bận tâm.
Trời thu, gió mát thổi qua rất thoải mái, trong không khí mang theo mùi thơm ngát của trúc, Mộc Thanh Dao ngủ ở trong phòng của mình, mặc dù nhỏ, nhưng ổn định, yên bình mà ngủ một giấc, không có chuyện lục đục với nhau, không có việc kinh tâm động phách, có chăng chỉ là sự an nhàn, làm cho người ta bất giác thả lỏng tâm tình.
Nàng thức dậy là lúc hai vị tỷ tỷ Thanh Châu cùng Thanh Hương đã qua đây, bởi vì nương nương buổi tối phải trở về cung, sau này không biết đến bao giờ mới được gặp lại, hai tỷ muội phải nắm bắt tốt cơ hội này để tâm sự.
Trong phòng ngủ nho nhỏ, thỉnh thoảng tiếng cười sung sướng vang lên bay ra ngoài, câu được câu không, thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời đã nhanh chóng hạ xuống phía tây, quản gia mộc phủ đã đi tới, cung kính đứng ở ngoài cửa bẩm báo sự tình.
“Nương nương, Sở phủ Sở công tử cầu kiến.”
“Sở công tử?” Mộc Thanh Dao ôm vai trả lời xong thì dừng lại động tác, một bên Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương vừa nghe đến tên người nam nhân kia, liền nhớ tới lão yêu bà họ Sở, không khỏi tức đến không có chỗ để phát tác, lạnh lùng phân phó: “Đem hắn đuổi ra ngoài đi.”
Mộc Thanh Dao không nói gì, tiếp tục soi gương, nhìn Mai Tâm đang vấn tóc cho nàng, ngoài cửa lại vang lên thanh âm của quản gia.
“Hắn nói có việc muốn gặp nương nương.”
Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh xuống, bỏ gương đồng trên tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn thấy Mộc Thanh Châu đang muốn phát tác, vội giơ một tay lên chặn nàng lại, hướng ra phía ngoài lên tiếng: “Ngươi đem hắn mới đến hoa đình phía sau hoa viên đi.”
“Dạ, nương nương.”
Quản gia lui xuống, nương nương ngay cả thanh âm đều có một cỗ thiên uy, làm cho người ta không dám khinh thường.
Trong phòng, Mộc Thanh Châu quay đầu hỏi Mộc Thanh Hương ở bên cạnh: “Ngươi nói hắn tìm đến Thanh Dao làm gì? Sẽ không chạy đến cửa để tính toán mưu đồ gì đối với nhà của chúng ta chứ?”
“Dù sao họ Sở cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.” Mộc Thanh Hương ánh mắt cũng lạnh lên, âm trầm nói.
Mộc Thanh Dao biết hai vị tỷ tỷ bị đả kích, lúc này nhìn thấy họ Sở tự nhiên sẽ không có hảo cảm, hơn nữa nàng đối họ Sở cũng không có cảm tình gì, nhưng bây giờ người ta nói có chuyện tìm nàng, nàng cũng nên đến xem rốt cuộc là chuyện gì?
“Được rồi, hai vị tỷ tỷ trở về đi, Thanh Dao phải gặp khách, nhìn xem Sở đại công tử có chuyện gì muốn gặp bản cung.”
Mộc Thanh Dao quanh thân đạm mạc, bộ váy màu trắng mỏng thêu hàn mai, làm cho nàng càng cao quý ưu nhã, thanh lệ thoát trần.
“Được, nương nương coi chừng một chút, ngàn vạn lần đừng để tên Sở Thiển Dực yêu nam kia thực hiện được âm mưu, nam nhân này chuyên môn mê hoặc nữ nhân.” Luôn luôn yêu thích tuấn nam, Mộc Thanh Châu rốt cuộc đã triệt để hiểu ra, còn nhớ rõ nhắc nhở muội muội làm Mộc Thanh Dao khóe môi mĩm cười.
“Ta đã biết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...