Quảng Dương cung.
Lúc này hoàn toàn yên tĩnh, xa xa phía chân trời có tia nắng đỏ xuyên qua rặng mây, chiếu vào cánh cửa cao to trước điện, rảy đầy trong đại điện, mang theo ánh sáng màu hồng kỳ dị.
Trong đại điện, chỉ có Lý công công hầu hạ, còn những thái giám cùng cung nữ khác đều đã lui xuống, hơn nữa còn rời khỏi hơn mười bước, không cho phép tới gần phạm vi cửa điện, hành động này làm cho mọi người kinh hãi đảm chiến, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Thái hậu đem công chúa truyền vào, còn chưa đi tới gần nên trong điện vẫn im lìm không có một tiếng động.
Công chúa Mộ Dung Như Âm quỳ gối ở giữa đại điện, ngước mắt cẩn thận nhìn mẫu hậu ở trên cao, ánh mắt của mẫu hậu không phải tàn nhẫn, mà là thất vọng, trên gương mặt duyên dáng sang trọng hiện lên vẻ mệt mỏi rã rời, đưa tay nhẹ đấm đấm đầu, qua rất lâu cũng không có một chút âm thanh nào, mẫu hậu vì sao lại phái người gọi nàng qua đây, còn bắt nàng quỳ, nhưng chính mình lại không nói câu nào.
“Mẫu hậu?”
Mộ Dung Như Âm thử tính kêu một tiếng.
Thái hậu ngẩng đầu lên, đôi mắt u ám như vực sâu, lúc này tức giận như dời sông lắp biển, khóe môi nở nụ cười nhạt.
“Ngươi hãy giao ra đi, rốt cuộc nghiệt chủng trong bụng là của ai?”
Lời vừa nói ra, đỉnh đầu của Mộ Dung Như Âm nổ một tiếng sấm sét, nàng giương miệng lên, hơn nửa ngày cũng nói không ra lời nào, sắc mặt chậm rãi ửng đỏ, cuối cùng là trắng bệch, là một công chúa, nàng biết việc này làm cho mẫu hậu mất mặt rất nhiều, nàng nghĩ lặng lẽ xoá sạch thai nhi trong bụng, ai ngờ lại bị mẫu hậu biết, nhất định là gia ngự y của nàng phái người đưa thư cho mẫu hậu, thật là một cẩu nô tài, trở về phải hảo hảo giáo huấn hắn, Mộ Dung Như Âm phát ra ánh mắt ngoan độc, nhưng lúc này phải đối phó mẫu hậu mới quan trọng hơn.
“Mẫu hậu, ngươi nói cái gì đó? Như Âm không biết lời của mẫu hậu là có ý gì?”
Mộ Dung Như Âm trong đầu hiện ra gương mặt, nhớ tới lời nói của người kia, phải kiên quyết phủ nhận chuyện này.
“Tiểu Lý tử, nhanh truyền ngự y đến cho ai gia!” Thái hậu tựa hồ lười cùng Như Âm tranh cãi, trực tiếp phân phó Lý công công bên cạnh, nghiệt tử đều đã có, còn dám không thừa nhận, đường đường công chúa của một quốc gia, lại làm ra loại chuyện vô liêm sỉ này, kết quả là châu thai ám kết, thực sự là uổng phí sự thương yêu nuông chiều của nàng, hay chính là bởi vì nàng vô cùng sủng nàng ta, cho nên nàng ta mới gây ra đại họa như vậy, thái hậu sắc mặt âm ngao xấu xí, vừa yêu thương, vừa phẫn hận.
Như Âm vừa nghe mẫu hậu nói thế, sắc mặt đã sớm trắng, hét ầm lên.
“Mẫu hậu muốn làm gì?”
Thái hậu nhìn về phía nàng, sắc mặt âm u, lạnh lùng cứng rắng mệnh lệnh: “Ngươi vẫn là thành thật khai đi, nghiệt chủng này là của ai? Chỉ cần ngươi nói ra, ai gia sẽ thanh toàn cho các ngươi.”
“Ta?”
Như Âm ánh mắt lóe ra, khóe môi nhếch lên, đang định nói chuyện thì bỗng nhiên ngoài cửa điện có thanh âm thái giám vang lên: “Bẩm thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương giá lâm.”
Thái hậu vừa nghe, mí mắt nhảy lên, trong lòng bất an, bên này vừa mới xảy ra chuyện thì nữ nhân kia đã tới, sẽ không thực sự trùng hợp như vậy chứ, phất tay ý bảo Như Âm đứng lên: “Đứng ở một bên đi.”
“Dạ, mẫu hậu.” công chúa luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, lúc này lại dịu ngoan như một con thỏ, nàng cũng biết mình lần này mình đã gây ra họa lớn bằng trời, chỉ mong mẫu hậu có thể cứu nàng một mạng.
Thái hậu mắt thấy đại điện đã khôi phục như thường, mới lạnh lùng mở miệng: “Để cho nàng đi vào.”
“Dạ, nương nương.” Ngoài điện tiểu thái giám cung kính lên tiếng trả lời, rất nhanh liền có tiếng bước chân vang lên, chớp mắt người đã vào bên trong đại điện, dẫn đầu chính là hoàng hậu nương nương, đi theo phía sau là thiếp thân nha đầu của nàng Mai Tâm cùng Mạc Sầu, lúc này nhìn mặt hoàng hậu, lạnh lùng băng hàn nghiêm nghị, đôi mắt đầy tức giận, vừa đi vào đại điện, sự tức giận ẩn giấu biến mất, chậm rãi hành lễ.
“Tham kiến thái hậu nương nương.”
“Bình thân, ban thưởng tọa.” Thái hậu bình tĩnh phân phó, Lý công công lập tức tiến lên đặt ghế ngồi cho hoàng hậu nương nương, liền lui qua một bên, chỉ thấy trên đại điện, mâu quang băng hàn của hai nữ nhân này ở giữa không một phen đấu nhau tiếng nổ ầm ầm, cuối cùng thái hậu che giấu kỳ ánh sáng hỏa hoa, chậm rãi mở miệng: “Không biết hoàng hậu qua đây có chuyện gì?”
Mộc Thanh Dao thần sắc lành lạnh, đưa đôi tay bạch ngọc thon dài lên phất phất: “Các ngươi đều lui xuống đi.”
“Dạ.” Mai Tâm cùng Mạc Sầu lĩnh mệnh, cúi thân thể một chút, lui ra ngoài, trên đại điện chỉ có Mộc Thanh Dao cùng thái hậu, còn có công chúa và Lý công công, ai cũng không biết hoàng hậu cẩn thận như vậy là vì chuyện gì? Tất cả mâu quang đồng loạt nhìn về phía nàng, trong đôi mắt của mỗi người đều có chút bất an.
Mộc Thanh Dao đợi được hai nha đầu đi xuống, mới chậm rãi vén môi nở một nụ cười.
“Thái hậu nương nương, bản cung nhận được tin tức, nói công chúa mang thai.”
Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, đại điện thượng ba người thần sắc khác nhau, hoàng hậu rất nhanh đã biết tin tức, điều này nói rõ thế lực hiện tại của nàng ở trong cung không kém bao nhiêu so với thái hậu, trãi quua thời gian không bao lâu, hoàng hậu thế lực đã ngang bằng nàng, nghĩ đến cũng phải, gần đây nàng ta ở trong cung uy tín rất lớn, ai lại không sợ hãi a.
Thái hậu ánh mắt chìm xuống lạnh lùng, sắc mặt đột nhiên khó nhìn, đập mạnh một cái chén trà trong tay.
“Hoang đường, hoàng hậu từ nơi nào lại nghe nói những lời như thế, dám nói xấu công chúa, đường đường công chúa hoàng thất sao có thể để cho những người không ra gì bôi nhọa, hoàng hậu phải nên nặng nề trừng trị mới đúng.”
“Thái hậu nương nương nói phải, vì thế bản cung đến đây để tìm chứng cứ, chứng minh cái nô tài kia đang nói xấu công chúa, sau khi trở về nhất định phải trừng phạt nặng nàng, tuyệt đối không tha cho nàng.”
Mộc Thanh Dao trên mặt cũng lành lạnh như lúc trước, ôn hòa cười cười, mâu quang tùy ý quét nhìn về phía công chúa Mộ Dung Như Âm, hôm nay công chúa đặc biệt yên tĩnh, không giống như ngày thưòng kiêu ngạo, đứng ở lặng lẽ ở một góc đại điện, bình tĩnh nhìn các nàng.
Nếu không thực sự xảy ra chuyện đó, một kẻ luôn luôn kiêu ngạo hung tàn như công chúa, nghe được có người nói xấu nàng như vậy, sẽ thờ ơ sao, trong đôi mắt của Mộc Thanh Dao hiện lên vẻ hiểu rõ.
Thái hậu nghe xong hoàng hậu nói, thở dài một hơi, sắc mặt hòa hoãn, trấn định phất tay: “Hiện tại ngươi cũng thấy đấy, công chúa xác thực không có chuyện như vậy, hoàng hậu nên hảo hảo trừng trị cái nô tài kia mới là quan trọng, thân là hậu cung đứng đầu, không thể dung tha cho những người tùy tiện nói xấu sự trong sạch của hoàng thất.”
Thái hậu ước gì sớm một chút đuổi Mộc Thanh Dao đi, lúc này vẫn là giải quyết cho thỏa đáng nghiệt chủng trong bụng Như Âm, bằng không liền bị người ta nắm đằng chuôi, về phần người sau lưng nàng là ai, ẩn nấp sâu như vậy, nàng nhất định sẽ làm cho nàng ta khai ra.
Mộc Thanh Dao mắt thấy thái hậu nóng ruột hẳn lên, làm sao mà cho nàng ta như ý nguyện liền không nhanh không chậm cười nhạt, thân hình vẫn không có động đậy.
“Vì để trở về tát vào mồm cung nhân này, bản cung đặc điểm dẫn theo ngự y qua đây, bắt mạch cho công chúa, chứng minh công chúa thuần khiết.”
Lời vừa nói ra, trong đại điện nháy mắt như có dòng khí lạnh buốt len lỏi, toàn bộ đại điện bao phủ một tầng băng mỏng.
Sắc mặt của Thái hậu, Như Âm công chúa và cả Lý công công, đều đặc biệt khó coi, người kịp phản ứng trước hết chính là thái hậu, ánh mắt hiện lên lệ khí tàn nhẫn, âm trầm trừng mắt nhìn nữ tử ngồi ở phía dưới, chỉ sợ nàng ta đã có chuẩn bị mới đến, nên sẽ không tùy tiện từ bỏ ý đồ, bây giờ nàng nên làm gì? Thái hậu còn chưa tìm ra phản ứng thích hợp thì Như Âm công chúa đã sớm nhảy dựng lên, phẫn nộ chỉ vào Mộc Thanh Dao.
“Ngươi nói cái gì, bản cung là công chúa, ngươi lại tìm ngự y đến tra xét bản công chúa, thật to gan, công chúa là huyết mạch của hoàng gia, đâu thể tùy tiện cho ngươi muốn điều tra là điều tra!”
Như Âm vừa nói, vừa nói vừa nghiêng người lui hai bước về phía sau, sắc mặt trắng như giấy, ánh mắt hiện lên sợ hãi, hôm nay nếu rơi xuống trong tay nữ nhân hung ác Mộc Thanh Dao này, chỉ sợ nàng dữ nhiều lành ít.
Thái hậu cũng kịp thời phản ứng, nhanh chóng che chở cho con gái của mình, cũng không phải là nàng bao che khuyết điểm, mà bởi vì chuyện này liên quan rất trọng đại, nếu quả thật bị hoàng hậu điều tra ra trong bụng Như Âm có đứa nhỏ, chỉ sợ nàng khó thoát khỏi trừng phạt, ngay cả người làm mẫu hậu như nàng, từ nay về sau cũng không ngốc đầu lên được, dạy dỗ ra nữ nhi đồi phong bại tục đến như vậy.
“Hoàng hậu ——” thái hậu cắn chặt răng, hung hăng giận dữ trừng mắt nhìn Mộc Thanh Dao, hai chữ này kêu rất nặng.
Mộc Thanh Dao cũng không sợ nàng ta, lạnh lùng nhìn đáp lại, từ lúc nàng ta bắt đầu hãm hại Mộc Thanh Hương cùng Mộc Thanh Châu, giữa các nàng đã chính thức khai chiến, nàng còn có thể sợ nàng ta hay sao?
Trên đại điện bầu không khí cứng ngắc, Lý công công thở cũng không dám thở mạnh, hết nhìn sang bên này, rồi lại nhìn sang bên kia…
Ngay lúc hai người đang dùng ánh mắt giết chóc để đấu nhau, công chúa đứng cách Mộc Thanh Dao không xa, ánh mắt đột nhiên biến đổi, thân hình cấp tốc vọt tới, nàng là gấp quá nên mù quáng, muốn bóp cổ Mộc Thanh Dao, đáng tiếc Mộc Thanh Dao tuy rằng võ công không cao, nhưng người trước mắt nàng vẫn có thể đối phó, bằng không nàng sẽ không để cho Mạc Sầu đi ra ngoài.
Chỉ thấy thân hình nàng nhích qua, xoay người rất đẹp sang bên cạnh, bước chân trượt về chổ cũ, sau đó đột nhiên xoay người, giơ tay tát một cái, chỉ nghe tiếng bốp vang lên, Như Âm công chúa bị đánh một bạt tai, cái tát này là dùng mười phần lực đạo, Như Âm chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong vang lên, gương mặt trong nháy mắt sưng vù, đau đớn khó nhịn, nước mắt chảy xuống xối xả.
“Mẫu hậu, nàng đánh ta.”
Thái hậu không lên tiếng, chỉ một đôi mắt băng hàn sát cơ nhìn chằm chằm Mộc Thanh Dao, nữ nhân này không có sợ hãi, nàng ta đã bắt được nhược điểm của các nàng, nếu chuyện này của Như Âm lan truyền đi ra ngoài, chỉ sợ hoàng thất mặt đều bị ném đi, đến lúc đó không cần người khác, hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.
“Im miệng.”
“Hoàng hậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Ai gia đã nói, công chúa tuyệt đối là trong sạch thuần khiết, đừng quên hoàng thượng vừa mới ban hôn cho công chúa, là Hàn Thanh Vũ con trai của Hàn đại học sĩ.”
Mộc Thanh Dao căn bản là không nhìn mặt thái hậu, ung dung bình thản phủi phủi tay một cái, chậm rãi xoay người lại ngồi vào vị trí vừa rồi, từng chữ từng lời nói: “Thái hậu, không phải Thanh Dao thích chỉ trích, mà công chúa là người không biết dạy dỗ, bản cung đường đường là hoàng hậu, nàng ta lại dám đánh lén bản cung, vừa rồi nếu là Mạc Sầu ở chỗ này, không phải chỉ đánh nàng ta một bạt tai, mà sẽ tước mất một cánh tay của nàng.”
Lời nói lạnh như nước, thái hậu thật là một câu nói cũng không nên lời, là do nữ nhi của mình càng quấy, dám châu thai ám kết, bằng không kẻ làm mẫu hậu như nàng sao có thể bị người ta quở trách như vậy, nói rõ công chúa không được dạy dỗ, kỳ thực là đang thầm chê cười người làm mẫu thân như nàng không dạy dỗ được nữ nhi.
Mộc Thanh Dao trước dạy dỗ công chúa, sau đó lại mở miệng: “Bản cung là người đứng đầu hậu cung, đối với loại nô tài ăn nói huyên thuyên tự tìm cái chết nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc không tha, thế nhưng muốn trừng phạt nô tài này, thì phải chứng minh công chúa trong sạch, muốn biết công chúa có trong sạch hay không, chỉ cần cho ngự y bắt mạch là được, thái hậu nương nương vì sao lại tìm mọi cách ngăn cản?”
Thái hậu chỉ biết thở dốc, một câu nói cũng nói không nên lời.
Nữ nhân này rõ ràng là khẳng định chuyện công chúa có thai, lúc này phải làm thế nào mới tốt? Thái hậu đang thầm nghĩ kế sách, chủ ý còn chưa quyết định, liền nghe được ngoài cửa điện vang lên thanh âm thái giám: “Hoàng thượng giá lâm.”
Một đạo bóng dáng cao to màu vàng đi vào, quanh thân bốn phương khí phách, ngũ quan tuấn mị, đôi mắt đen tựa như vực sâu, làm cho người ta nói không rõ thấy không rõ.
Mộc Thanh Dao vừa nhìn hoàng thượng đi tới, liền đứng dậy hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng.”
“Bình thân.” Mộ Dung Lưu Tôn đuôi lông mài nhíu lại, ánh mắt rất nhanh quét mọi thứ trên đại điện, nhìn sơ lược, thấy trong điện bầu không khí có chút kì quái, công chúa Như Âm thì bụm mặt, ánh mắt hồng hồng, thái hậu nương nương ngồi trên cao mang vẻ mặt phẫn nộ, ánh mắt đỏ đậm, tiếng thở đặc biệt nặng, tựa hồ nói cũng nói không được.
Ánh sáng chợt lóe rồi biến mất trên mặt của Mộ Dung Lưu Tôn, lập tức nhàn nhạt mở miệng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lời nói trầm thấp nồng đậm vừa vang lên, công chúa Mộ Dung Như Âm che giấu cảm xúc khẩn trương, cướp trước một bước mở miệng: “Hoàng huynh, ngươi nên vì hoàng muội mà làm chủ a, hoàng hậu nàng đánh ta, không chỉ đánh ta, còn giáo huấn mẫu hậu.”
“Ân?”
Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt băng lãnh xuống, khóe môi nụ cười lạnh mỏng, thẳng tắp quét mắt về phía Mộc Thanh Dao, hắn là nhận được lời nhắn của Dao nhi mới tới đây, chắc chắn sẽ không chỉ vì chuyện đánh công chúa và chọc giận thái hậu nương nương.
“Công chúa trí nhớ thật là tốt a, đường đường công chúa hoàng thất phạm thượng không phân biệt lớn nhỏ, chẳng lẽ bản cung không thể giáo huấn ngươi sao?”
Mộc Thanh Dao thanh âm lạnh lùng bình tĩnh chất vấn, Mộ Dung Như Âm vừa nhìn bộ dạng áp bức của nàng, không khỏi trước khiếp đảm ba phần, nếu là ngày thường nàng nhất định sẽ phản kháng, nhưng hôm nay không như trước, nàng vẫn chưa quên nguyên nhân hoàng hậu tới đây.
Thái hậu ngồi trên cao rất sợ hoàng thượng biết chuyện tình của Mộ Dung Như Âm, khó có được lúc không trách cứ hoàng hậu, vẻ mặt ôn hoà mở miệng.
“Hoàng nhi, như thế nào lại rảnh rỗi qua đây?”
“Là bản cung mời hoàng thượng qua đây, hoàng thượng nếu không đến, chỉ sợ vị hoàng hậu như bản cung không có năng lực làm tốt chuyện này, thì làm thế nào mà trừng trị điêu nô trong cung đây?”
“Xảy ra chuyện gì?” Hoàng thượng thanh âm lạnh buốt vang lên, trên gương mặt tuấn mỹ trong nháy mắt bao phủ cơn giận sấm sét, tựa hồ vì Thanh Dao mà đau lòng, hàn ý trong đôi mắt đen phóng ra khiếp người, nhắm thẳng vào hướng Mộ Dung Như Âm, hù Như Âm công chúa thở cũng không dám thở mạnh.
Mộc Thanh Dao lành lạnh đạm nhiên bẩm báo tình huống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...