Cơ Tuyết thét chói tai, tựa hồ nhanh chóng điên lên, ánh mắt đỏ đậm, Mộc Thanh Dao lạnh nhạt nhìn chằm chằm nàng, giơ một tay lên ý bảo mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ, chính mình chậm rãi đi về phía trước.
“Cơ Tuyết, ngươi đại nghịch bất đạo, đã giết hai người rồi còn chưa đủ sao? Ngươi giết hoàng tỷ, lại để cho người giết Dại Kiều, bây giờ còn muốn cho đôi tay kia giết thêm một cái mạng sao?”
Trong thiên điện, mọi người nhìn nương nương đang đi về phía trước, rất sợ nàng gặp phải nguy hiểm, không khỏi sợ trong lòng, Mai Tâm cùng Mạc Sầu kêu lên: “Nương nương.”
Mộc Thanh Dao hoàn toàn không để ý tới tiếng kêu của hai nha đầu, không nhanh không vội, toàn thân bình tĩnh có ý định nán lãi, ngay khi Cơ Tuyết sửng sốt ngây người, thanh âm thanh duyệt của Mộc Thanh Dao đột ngột vang lên: “Băng Tiêu.”
Một lời vừa phát, một đạo bóng dáng nhanh chóng bay vút qua, như phá vỡ cầu vồng, trong nháy mắt xuất thủ điểm trúng huyệt đạo Cơ Tuyết, nhanh nhẹn rơi xuống đất, bình tĩnh lên tiếng trả lời: “Nương nương.”
Hai người phối hợp không có kẻ hở, làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối, trước một khắc còn làm cho lòng người kinh hãi đảm chiến tình cảnh trước mắt, một khắc sau đã ngăn được cơn sóng dữ, chuyển đổi toàn bộ cục diện, ngũ quốc sứ thần lại một lần nữa chứng kiến sự cơ trí trầm ổn của nữ nhân này, thảo nào nàng mặt không đổi sắc, hơi thở thu lại, nguyên lai từ lâu đã an bài người núp ở chỗ tối, chỉ chờ một kích tức trúng.
Cơ Tuyết bị chế phục, Mộc Thanh Dao thân thể vừa lui về phía sau, quanh thân ánh sáng lạnh giá thối lui, khuôn mặt nhàn nhã hơn, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Lưu Tôn bên cạnh, kế tiếp chính là chuyện của hắn.
Mộ Dung Lưu Tôn dồn khí đan điền, khuôn mặt tuấn tú âm ngao, đôi lông mài hẹp dài nhảy lên, lời nói lãnh chìm đầy sát khí vang lên: “Người đâu, lập tức đem Cơ Tuyết đưa đến Lưu Ly cung, trẫm muốn tự mình thẩm vấn, lập tức thả Nam An vương gia.”
“Dạ, hoàng thượng.” A Cửu lĩnh mệnh vung tay lên, liền có mấy người tiểu thái giám tiến đến nhấc lên tay chân không nhúc nhích được của Cơ Tuyết hướng Lưu Ly cung mà đi đến, Cơ Tuyết vẻ mặt trắng bệch, há mồm kêu lên.
“Huyền đế, đừng quên thân phận của ta, ta là sứ thần, các ngươi không có quyền lợi thẩm vấn ta.”
Đáng tiếc gương mặt âm trầm của Mộ Dung Lưu Tôn, không thèm quan tâm đến lý lẽ của Cơ Tuyết, chỉ cần nghĩ tới hoàng đệ Nam An vương bị người hãm hại, vô duyên vô cớ phải ở tù đợi ba ngày hai đêm, hắn đè nén không được tức giận liền nhè nhẹ phát tiết ra ngoài, hận không thể lập tức xử tử nữ nhân kia, thế mà vẫn còn kêu lên.
Thiên điện, Cơ Tuyết bị lôi đi xuống, đứng ở cửa đại điện ngũ quốc sứ thần đều ủ rũ, chỉ có cuối cùng một người, tiếu ý dịu dàng nhìn hết thảy trước mắt, con ngươi nhìn không chớp mắt nữ tử đứng ở bên người Huyền đế, khuôn mặt xinh đẹp thanh tươi, cả người lạnh mỏng đạm mạc, rõ ràng là một tay thiết kế cục này, hết lần này tới lần khác mang dáng vẻ nhàn nhã không đếm xỉa đến, hình như những chuyện đã phát sinh không quan hệ với nàng, còn nhẹ nhàng vuốt vuốt ngón tay của mình.
Tròng mắt của Trưởng Tôn Trúc lóe lên vài cái, Mộc Thanh Dao, ngươi là người quan trọng trong thiên hạ đại cục, bản thái tử tuyệt sẽ không để cho ngươi đứng ở bên người Huyền đế, Trưởng Tôn Trúc tự nhủ xong, khóe môi đỏ nhạt mang theo nụ cười, chậm rãi bước đi thong thả đến phía trước, ưu nhã mở miệng.
“Đan Phượng quốc thực sự là khinh người quá đáng, quả nhiên hãm hại Nam An vương, thực sự là chết chưa hết tội.”
Một lời rơi, người khác sôi nổi phụ họa.
“Đúng vậy, chính là giết nàng cũng không quá đáng.”
“Làm cho Nam An vương ăn biết bao nhiêu đau khổ, nguyên lai hoàng thái nữ là do Cơ vương gia giết chết, vì cái gọi là ngôi vị hoàng đế, ngay cả thân tỷ tỷ đều giết, thực sự là tâm địa ác độc, dù giết nàng cũng không quá đáng.”
Gương mặt tuyệt mỹ của Huyền đế cười khẽ, ánh mắt mờ mịt, bí hiểm ngẩng đầu hơi nghiêng người nhìn Mộc Thanh Dao, ôn hòa mở miệng.
“Dao nhi, ngươi nói đi?”
lời nói thật là ôn nhu, kích thích được Trưởng Tôn Trúc trong lòng run sợ, thậm chí có một tia đau đớn không thể ức chế, lan tràn tới toàn thân, cuối cùng hóa thành mùi vị cay đắng.
Mộc Thanh Dao liếc Mộ Dung Lưu Tôn một cái, nam nhân này rõ ràng là có lòng tốt cũng không yên, chính mình đã có chủ ý, cần gì phải đa sự làm bộ hỏi nàng đâu, tức giận trừng hắn liếc mắt một cái, con mắt dời về phía Trưởng Tôn Trúc, châm chọc mở miệng.
“Trưởng Tôn thái tử thật là chính trực, người giết người thì đền mạng, nhất định phải chết, bất quá người hạ mệnh lệnh này không phải Huyền đế, mà là Đan Phượng nữ hoàng, Huyền Nguyệt quốc chúng ta sẽ phái người đem thi thể của hoàng thái nữ cùng Cơ vương gia nhất định đưa đến Đan Phượng quốc, tới lúc đó Đan Phượng nữ hoàng xử trí Cơ vương gia như thế nào, ánh mắt của người trong thiên hạ tự có cái nhìn đánh giá, bất quá nếu Trưởng Tôn thái tử cùng tứ quốc sứ thần hiệp đảm trung tâm như vậy, xin mời Trưởng Tôn thái tử và các vị sứ thần cùng Huyền Nguyệt chúng ta thẩm vấn Cơ Tuyết, cuối cùng liền phái ra một người đi cùng Huyền Nguyệt, sang Đan Phượng quốc làm chứng.”
lời nói của lạnh lẽo của Mộc Thanh Dao vang dội rơi xuống, ngũ quốc lập tức giật mình, bọn họ muốn gây xích mích người ta, ai ngờ lại bị phản ngược lại, xem ra cùng nữ nhân trước mắt chơi tâm kế thực sự là tự mình chuốc lấy cực khổ, bọn họ còn có cần phải ở lại Huyền Nguyệt sao? Vẫn là nhanh chóng hồi cung bẩm báo cùng quân vương của mình thương lượng đối sách, Huyền đế vốn là thông minh hơn người, hiện tại lại thêm một lưỡi dao sắc bén, chẳng lẽ nhất thống giang sơn, thực sự sẽ rơi vào Huyền Nguyệt?
Không được, bọn họ thế nào lại cam tâm đây?
Mộc Thanh Dao đem ngũ quốc đánh trả xong, quay đầu nhìn Mộ Dung Lưu Tôn bên cạnh, không nhanh không chậm mở miệng: “Hoàng thượng, chủ ý của Thanh Dao, hoàng thượng sẽ không phản đối chứ.”
“Chủ ý của Dao nhi chính là chủ ý trẫm, sau này lời nói của đại huyền hoàng hậu cũng giống như lời nói của trẫm.”
Mộ Dung Lưu Tôn trên gương mặt tuấn mỹ da thịt trắng noãn ngưng tụ thành miếng băng mỏng, thanh tuyệt cao ngạo tuyên bố, tiếng nói lang lảnh vang vọng ở trên Thiên điện, rơi vào trong tai mỗi người, Mộc Thanh Dao con ngươi rạo rực, nàng thật không nghĩ tới Huyền đế dĩ nhiên trước mặt nhiều người lại nói như thế, thật làm cho người ta có chút ngoài ý muốn mím môi cười thanh nhã.
“Không phải nói hậu cung không cho phép tham gia vào chính sự sao?”
“Trẫm muốn phá tiền lệ này, trong thiên hạ người có năng lực đều có thể làm, không phân biệt nam nữ.” Gương mặt tuấn mỹ, mĩm cười điên đảo chúng sinh, khí như núi sông, chấn kinh mọi người, ngũ quốc sứ thần đều quá sợ hãi, hai đại cường giả liên thủ, lo gì thiên hạ không thống nhất, thiên hạ thực sự sẽ loạn, huống chi hoàng hậu lúc trước còn vẽ ra bức tranh ra của một loại vũ khí quân sự rất lợi hại, nếu như cái vũ khí kia là thật, chỉ sợ trong nháy mắt vung lên, sơn hà đều vở, mọi người nghĩ đến đó lòng đều lạnh, cũng vô tâm ở lại Huyền Nguyệt, nhưng bây giờ đi không được, còn phải cùng Huyền Nguyệt đi thẩm vấn Cơ vương gia, thực sự là ăn trộm gà bất thành còn mất đi nắm gạo.
Nữ nhân này quá thông minh rồi, vốn chỉ có Huyền Nguyệt thẩm vấn Cơ vương gia, chỉ vì một lời nói mà bị nắm thóp, bây giờ ngũ phải bồi thẩm, Đan Phượng quốc nữ hoàng lòng có oán khí, cũng là nhằm vào lục quốc bọn họ, mà không phải một mình Huyền Nguyệt, cao minh a, cao minh….
Ngoài điện, mưa đã ngừng lại…
Hoa cỏ tươi mát, phía chân trời hiện lên một mảnh trắng noãn, trời cao tẩy sạch mây đen, chỉ còn lại có sạch sẽ thanh khiết, mặt trời chiều chói sáng bao phủ cả tòa hoàng cung, làm bức tranh chạm khắc trên nóc, đẹp không sao tả xiết.
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...