Đế Lạc Sâm vội vàng đến trước mặt cô, ôm cả người cô từ trong bồn tắm đầy nước lạnh ra.
Chỉ tiếp xúc bằng tay, anh có thể cảm nhận được da của đó lạnh cóng.
“Lục Thanh Uyển, cô tỉnh dậy, tôi tôi hạ lệnh cho cô mở to mắt ra”, Đế Lạc Sâm điên cuồng gào thét, nhưng đến bản thân anh cũng không có cảm giác ra, trong giọng nói anh thậm chí lo lắng đến mức trước đây chưa từng để lộ ra.
Người phụ nữ này sao lại dám, cô sao lại dám sống như vậy ngâm trong nước nguyên một đêm.
Đế Lạc Sâm vội vàng quấn khăn tăm khắp người đàng tím tái của cô, da của những nơi trên cơ thể lạnh như băng đế quấn chặt.
Cũng chính lúc này, Lục Thanh Uyển yếu đuối mở to mắt.
Thật sự từ khi Đế Lạc Sâm rời đi, cô luôn ngâm trong bồn tắm, không có rời đi.
Anh nói ngâm bao lâu thì ngâm bao lâu, chỉ cần anh bớt giận là được.
Vì vậy cho nên theo thời gian trôi qua, cô cảm thấy nước lạnh giống như trở thành băng gai vậy, đâm sâu vào da thịt của cô, thật sự rất lạnh.
Nhưng sau đó thời gian càng ngày càng lâu, lâu đến cô cũng không biết qua bao lâu, nhưng y thức của cô càng ngày càng mơ hồ, mãi đến khi cô mơ mơ hồ hồ nghe được giọng nói người đàn ông này.
Cô nhìn thấy bộ dạng của anh cũng mơ hồ, nhưng khóe miệng của cô hơi công, dường như sắp rời đi vậy, “Anh đến rồi, anh nhìn xe tôi bây giờ đã tắm sạch chưa?”Đế Lạc Sâm chỉ cẩm thấy cổ họng nghẹt cứng, muốn nói lời gì cũng nói không ra.
Nhưng giây tiếp theo, người phụ nữ này lại nhắm mắt.
“Lục Thanh Uyển” lần này, bất luận anh gọi cô như thế nào, cô đều không tỉnh.
Nhưng tất cả các bác sỹ vào phòng ngủ của tổng tài trước giờ đều sợ hãi, hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ vì tổng tài luôn không thích sự tiếp cận của họ.
Chỉ là lần này không giống nhau, tổng tài cuối cùng mạnh như hổ, nhưng mà người phụ nữ bị bệnh đang nằm trên giường, chỉ nhìn thấy người phụ nữ này sắc mặt tái nhợt.
Tổng tài đang ôm cô trong lòng, bên ngoài bên trong đều đắp nhiều lớp chăn, điều hòa để nhiệt độ cao, xung quanh giường còn bất mấy cái đèn sưởi.
Vị bác sỹ già nhất trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, lúc đang chần chừ, vừa hay nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đế Lạc Sâm, “Ông sửng người làm cái gì, còn không mau xem bệnh cho cô ấy, cô muốn cô ấy không có việc gì”.
“Được, tổng tài”.
Khi vị bác sỹ già chạm vào da của người phụ nữ này, không cần ngẩng đầu, cũng có thể cảm thấy ánh mắt tổng tài nhìn ông càng lạnh lùng hơn, chỉ là vị bác sỹ già này càng thêm sợ hãi.
Thông qua kiểm tra đơn giản chẩn đoán là lạnh phát sốt, tiêm và uống thuốc, nghỉ ngơi nhiều hơn thì khỏe rồi.
Vị bác sỹ già truyền nước vào tay cho Lục Thanh Uyển, lúc này mới cung kính rời đi.
Nhưng Đế Lạc Sâm nhìn khuôn mắt vẫn đang tím tái của người phụ nữ này, nếp nhắn trên mày vẫn chưa dịu đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...