Thiên Giáng Đại Vận

- Cứ yên tâm về mật khố, chúng ta tốn nhiều tiền mời cao thủ mai phục trong mật khố. Không chỉ vậy, ta còn điều ba đội nhân mã đóng giữ, bất cứ kẻ nào cũng đừng nghĩ đến chuyện tiếp cận mật khố. Thục Thiên Phủ Hình Bộ Tuần ti Diêu Nhất Bình tự tin nói.

Chu Đại Trung khẽ gật đầu: - Nhất Bình, tối hôm qua mấy người bị giết trong phủ có đầu mối gì không?

- Đại nhân, đối phương thủ đoạn hung ác, tất cả đều là một kích mất mạng. Người chúng ta phái đi tuy rằng không phải cao thủ hàng đầu nhưng cũng khó đối phó, xem ra bên cạnh Tứ Hoàng tử có cao thủ đại nội đi theo.

- Rất có thể.

Chu Đại Trung gật đầu: - Tăng thêm người, mọi cử động của chúng phải theo dõi sát sao. Mặt khác cũng không thể để bọn chúng nhàn rỗi. Tề Lực, không phải ngươi đưa sổ sách cho tiểu tử kia sao, vậy cứ đưa cho hắn. Ta đoán chừng bọn chúng tra không ra, Hoàng thượng cũng phải cúi đầu.

- Đại nhân yên tâm, ngày mai tại hạ phái vài tên khó xơi, xem có trị chết tên tiểu tử kia không. Đường Tề Lực cười lạnh nói.

Bên Chu phủ đang lập kế hoạch bí mật đối phó Hoàng thượng, mà trong quan dịch trạm lại trình diễn một tuồng kịch khác.

Tứ Hoàng tử trở lại quan dịch trạm, Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh không ngờ y lại về sớm như vậy, các nàng đều nghĩ nhất định là ăn uống xong xuôi mới trở về.

- Tứ ca, sao chỉ có mình huynh? Thiên Giáng ca ca đâu? Ngọc Cách Cách kỳ quái nhìn ra sân, không phát hiện Chu Thiên Giáng tiến vào, chỉ có sáu gã hộ vệ.

- Ngọc nhi, đợi lát nữa Chu Thiên Giáng về đây, gọi hắn đến phòng ta. Nói xong, Tứ Hoàng tử nổi giận đùng đùng về thượng phòng của mình.

Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh lấy làm kỳ lạ nhìn Tứ Hoàng tử, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Lát sau, Chu đại quan nhân huýt sáo đi vào quan dịch trạm. Chu Tam ở phía sau dắt ngựa, Chu Nhất cũng không biết từ chỗ nào chui ra.


- Thiên Giáng ca, đã xảy ra chuyện gì? Muội thấy sắc mặt Tứ Hoàng tử rất khó coi. Quách Dĩnh khẩn trương đến hỏi.

- Ha ha, không có gì, mọi chuyện đều do bổn đại nhân khống chế, bụng lão Tứ không tốt cho nên về trước. Chu Tứ, khẩn trương gọi người dọn cơm, chúng ta phải làm một trận đã đời. Chu Thiên Giáng phân phó Chu Tứ, chắp tay sau lưng đi vào chính đường.

- Thiên Giáng ca, Tứ Hoàng tử gọi huynh đến chỗ y, muội thấy vẻ mặt y rất bất thường. Quách Dĩnh không yên lòng nói.

- Thiên Giáng ca ca, có chuyện gì huynh đừng giấu. Trên đường không phải huynh đã nói gặp khó khăn thì chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp sao? Ngọc Cách Cách luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

- Yên tâm đi hai vị tiểu muội muội xinh đẹp, có ta ở đây, trời sập không được đâu. Chu Thiên Giáng nói xong, nghĩ ngợi một chút rồi đến thượng phòng của Tứ Hoàng tử.

Tứ Hoàng tử ngồi yên trên ghế, phía sau giấu một cây côn gỗ. Thấy Chu Thiên Giáng tiến vào, Tứ Hoàng tử rất bình tĩnh căn dặn bên ngoài.

- Lát nữa mặc kệ trong phòng có động tĩnh gì, các ngươi cứ làm như không nghe thấy. Nhớ kỹ, bổn hoàng tử không ra, bất cứ kẻ nào cũng không được tiến vào. Nếu không xử tội chết!

Giọng nói bình tĩnh của Tứ Hoàng tử đầy uy nghiêm hoàng thất. Bọn hộ vệ giữ cửa nhìn Chu Thiên Giáng, cẩn thận gật đầu, đóng cửa rồi khóa lại bên ngoài.

Chu Thiên Giáng mỉm cười nhìn Tứ Hoàng tử, trong lòng tự nhủ người này chẳng lẽ muốn cãi một trận với lão tử.

- Lão Tứ, tục ngữ nói tướng ở bên ngoài quân lệnh có thể không theo, chuyện hôm nay cũng là đánh đòn phủ đầu lên bọn kia, không như vậy thì chúng ta chạy gãy chân cũng tìm không ra. Hiện tại hay rồi, chỉ cần chỉ bảo một tiếng, muốn cái gì phải chúng lập tức đưa tới. Đương nhiên chuyện này không thương lượng với ngươi, lần sau nhất định chú ý. Chu Thiên Giáng tươi cười nói.

- Thiên Giáng, ngươi quay đầu lại nhìn phía sau cửa có gì vậy?

Tứ Hoàng tử Huyền Châu nghiêm túc nói.


- Phía sau cửa? Cái gì vậy? Chu Thiên Giáng nghi hoặc quay đầu lại.

Tứ Hoàng tử chợt rút ra côn gỗ từ sau lưng: - Khốn khiếp, hôm nay bổn hoàng tử phải thay mặt phụ hoàng đánh chết tên tặc tử khi quân phạm thượng nhà ngươi. Tứ Hoàng tử đánh trước nói sau, con gỗ trong tay giáng xuống từ đỉnh đầu.

Chu Thiên Giáng rèn luyện mấy tháng nay cũng không uổng phí, nghe thấy tiếng gió, hắn nghiêng đầu, côn gỗ đập trúng vào vai.

- A! Mẹ nó, ngươi biết đánh lắm! Khỉ gió, mau dừng tay! Có ai không, Tứ Hoàng tử điên rồi!

Chu Thiên Giáng theo thói quen rút ra bút vàng, nhưng chiêu Lâm Phong dạy cho hắn rất độc, một nhát có thể đâm chết Huyền Châu. Không còn cách nào, bút vàng trong tay căn bản không dám dùng. Cứ như vậy, Chu Thiên Giáng ngược lại bị đuổi đánh chạy loạn trong phòng, cửa phòng bị khóa từ bên ngoài, kéo mãi cũng không ra.

- Dừng tay, có nghe thấy không, mẹ nó, muốn ăn đòn à!

Chu Thiên Giáng quăng bút vàng đi, chịu một côn rồi nhảy bổ lên, lập tức đè Tứ Hoàng ngã xuống đất.

Mất đi ưu thế, Tứ Hoàng tử không phải đối thủ của Chu đại quan nhân, bị Chu Thiên Giáng đè xuống đất, y dùng tay đánh bình bịch.

- Người đâu! Chu Thiên Giáng phạm thượng tác loạn, cứu mạng với!

Nghe thấy tiếng la hét trong phòng, Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh đều chạy tới. Hộ vệ giữ cửa mặc kệ chuyện này, nói thế nào cũng không cho vào. Dù sao Tứ Hoàng tử đã nói rồi, chỉ cần y không ra ngoài, bên trong có động tĩnh gì cũng làm như không nghe thấy.

Đám người Chu Nhất mới đầu còn lo lắng, vốn định xông vào xem, nhưng nghe thấy người kêu thảm thiết chính là Tứ Hoàng tử, bọn họ xem như không có chuyện gì mà tránh đi thật xa.


- Thiên Giáng, tứ ca, các người đang làm gì đó? Đừng làm loạn lên!

Ngọc Cách Cách ở bên ngoài sốt ruột hét lên.

- Không sao, ta cùng lão Tứ đang nói chuyện lý tưởng nhân sinh sau này, các muội đi làm vài món đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Trong phòng truyền đến tiếng la của Chu Thiên Giáng.

- Ngọc Cách Cách, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi ăn cơm, bọn họ thich làm gì thì làm.

Hai đại nam nhân vừa vào phòng thần kinh liền có vấn đề, Quách Dĩnh bực dọc, bèn kéo Lý Ngọc Nhi đi mất.

Tứ Hoàng tử đã tơi bời hoa lá, mặt mũi bị đánh bầm dập, trên mặt Chu Thiên Giáng cũng hằn thêm mấy vết cào.

- Có phục không?

- Mẹ nó! Ngươi không biết xấu hổ con mẹ gì nữa, là ta đánh ngươi đó đại ca. Chu Thiên Giáng cưỡi trên người của Tứ Hoàng tử Huyền Châu, tên này con dám hỏi hắn có phục hay không.

- Ta cứ hỏi ngươi đó thì sao, nếu ngươi không phục thì đừng đánh nữa, ta phục! Tứ Hoàng tử tránh voi chẳng xấu mặt nào, rốt cục bỏ qua thân phận cao quý của mình.

Đến lúc này Tứ Hoàng tử Huyền Châu mới nhìn ra tên khốn khiếp này chẳng những không xem Vương thái phó ra gì, ngay cả Hoàng đế cha y cũng không để trong lòng.

Chu Thiên Giáng xuống khỏi người Huyền Châu, xoa xoa gương mặt bị cào trầy: - Tiểu tử ngươi mới không biết tốt xấu, lần này lão tử đưa người đi theo là vì trải đường cho Tứ Hoàng tử ngươi, để ngươi nhanh chóng theo kịp mấy vị ca ca kia. Ngươi thì hay con mẹ nó rồi, chẳng những không cảm kích lão tử mà còn lấy oán trả ơn.

Tứ Hoàng tử ngồi trên đất xoa mặt mình, đau muốn rách miệng: - Mẹ nó, bổn hoàng tử không cầu xin ngươi, lão tử căn bản cũng không muốn tranh vị trí Thái tử, làm gì cứ ép ta mãi vậy?

Chu Thiên Giáng tức khí nhìn Tứ Hoàng tử, giận muốc bốc hỏa: - Ngươi qua đây cho ta, lão tử hôm nay phải dạy dỗ ngươi.


Dứt lời hắn túm Tứ Hoàng đến cạnh thư án:

- Không phải chửi ta đại nghịch bất đạo sao? Tốt lắm, cho ngươi một cơ hội. Ta tự thú, ngươi viết tội trạng đi.

Tứ Hoàng tử kinh ngạc nhìn Chu Thiên Giáng, tên này đúng là con lừa điên, là loại người xưa nay chưa từng thấy, có tìm hết lừa ngựa trong thiên hạ cũng không tìm được con nào giống hắn.

- Thế nào, không dám viết à? Chu Thiên Giáng khinh miệt nhìn Tứ Hoàng tử.

- Mắc gì không dám, nhưng tiểu tử ngươi đừng động thủ.

- Được! Ta cam đoan không động thủ. Từ bây giờ, ta nói một câu ngươi cũng viết một câu. Đừng viết bậy, bằng không ta không để yên cho ngươi.

Tứ Hoàng tử cầm lấy bút lông thấm đầy mực, lắng nghe Chu Thiên Giáng nói: - Chu Thiên Giáng ta muốn giết Hoàng thượng. Viết!

Tứ Hoàng tử run tay, cắn chặt răng, chỉ viết câu này xuống thôi đã là đại tội, dù có bốc mộ đánh thi thể cũng không gột sạch.

- Tiếp theo viết, ta muốn giết các Hoàng tử, ta muốn giết Hoàng hậu, lão tử phải làm Hoàng thượng. Chỉ cần ta trở thành Hoàng thượng, những kẻ khốn khiếp ở trên một tên cũng không chừa, giết toàn bộ. Viết! Chu Thiên Giáng không để ý đến, nói tiếp.

Tứ Hoàng tử càng viết càng kinh ngạc, nghĩ bụng chỉ cần mình ra cửa này thì phải lập tức tìm Chu Đại Trung, trước tiên giết chết con lừa điên này rồi tính sau.

Chu Thiên Giáng nhìn Tứ Hoàng tử viết xong, nói tiếp: - Không phải muốn tố giác ta sao, cho ngươi một công lao, viết tên ngươi xuống, xem như là mật tấu của ngươi.

Tứ Hoàng tử muốn nổ óc. Y từng gặp qua kẻ điên kẻ ác, nhưng chưa từng thấy tên nào quái thai như Chu Thiên Giáng. Không nói hai lời, Tứ Hoàng tử bèn viết bốn chữ: "Huyền Châu tự viết".

- Được rồi, ngươi đứng lên, tội nhân ta đây cũng ký tên đồng ý. Chu Thiên Giáng nói xong liền đẩy Tứ Hoàng tử ra, cẩn thận đọc "tội trạng" rồi hài lòng gật gù.

Chu Thiên Giáng lấy bút lông từ trong tay Tứ Hoàng tử, viết loạn ba chữ "Chu Thiên Giáng" ở phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui