Chu Thiên Giáng vừa nghe thấy thì ruột gan đều đau đớn. Khốn khiếp! Tên tiểu tử đó cũng không trượng nghĩa gì cả, đây nếu đặt ở kiếp trước thì tên tiểu tử Huyền Châu này sẽ là một tên hán gian ngoan cố đây.
Chu Thiên Giáng đảo mắt qua lại, trong lòng không ngừng nguyền rủa hai cha con nhà này. Chu Thiên Giáng cũng không đếm xỉa gì nữa rồi, hắn ta vơ vét nhiều bạc cho Thành Võ Hoàng như vậy, cũng không thể chỉ vì hắn ta giữ lại ngân lượng Chu Đại Trung mà chém đầu hắn được.
Thành Võ Hoàng tức giận vỗ quan án:
- Chu Thiên Giáng đáng chết, không ngờ ngươi…Lại dám làm thế, có phanh thây xé xác ngươi, trẫm cũng không hết giận.
Nhưng đúng là chọc tức Thành Võ Hoàng, lịch sử các triều đại chưa từng thấy thần tử nào tìm dân nữ cưỡng ép Hoàng tử cả, đây quả thật là nghịch thiên hành sự. Ở thời này rất coi trọng về huyết mạch hoàng tộc, mặc dù là Vương gia bị Thành Võ Hoàng lưu đày, còn đặc biệt quy định cả đời không được gần nữ sắc, chính là vì duy trì sự trong sạch của huyết mạch hoàng gia. Chu Thiên Giáng lại ngược lại, không ngờ hắn lại làm ra việc không biết xấu hổ như vậy.
Mấy người trong đại điện, nói sự việc căn bản không phải là cùng một chuyện, Chu Thiên Giáng cũng cảm giác mình oan ức muốn chết. Nếu không phải là hắn mang binh đi đánh đuổi Chu Diên Thiên thì có lẽ Thành Võ Hoàng hiện giờ đang là tù nhân rồi. Chu Thiên Giáng không hiểu, chỉ vì chút bạc này mà tại sao bản thân mình lại trở thành “'Chém thành trăm ngàn mảnh cũng không nhiều”.
- Hoàng thượng! Thần cũng thừa nhận mình có lỗi, đây đúng là thần đã ép Huyền Châu điện hạ làm. Nhưng thần làm như vậy cũng là vì triều Đại Phong ta chứ không có chút tư lợi nào. Hoàng thượng! Người cũng nhìn thấy rồi, dân chúng bên ngoài vui mừng biết mấy, thật ra đây cũng được coi là công lao của thần chứ ạ.
Chu Thiên Giáng thanh minh, hắn không biết rằng những lời mình nói căn bản không phải là một chuyện.
Thành Võ Hoàng càng nghe càng cảm thấy kỳ cục, tìm người cưỡng ép Hoàng tử lại là vì để dân chúng được vui vẻ? Quả thực là ép Hoàng tử đến thanh lâu rồi. Khốn khiếp! Làm thần tử mà đều như vậy thì Thành Võ Hoàng thấy hắn ta đập đầu chết cũng đều có lỗi với liệt tổ liệt tông.
- Im miệng!
Thành Võ Hoàng đứng ngay dậy, vừa muốn hô “Người đâu!” nhưng lại nghĩ đến chuyện xấu này không tiện cho người ngoài biết:
- Vệ Triển! Chém tên tiểu tử này cho ta!
Huyền Châu và Vệ Triển đồng thời sửng sốt, Chu Thiên Giáng vừa nghe liền nóng ruột:
- Khoan! Hoàng thượng, dù sao Người cũng phải để thần giải thích một chút đã!
Tứ Hoàng tử Huyền Châu cũng ngốc, cậu ta không ngờ rằng phụ hoàng thật sự muốn giết Chu Thiên Giáng:
- Xin phụ hoàng tha mạng, chuyện này nhi thần cũng có trách nhiệm, mong phụ hoàng khai ân.
Huyền Châu vội dập đầu thỉnh tội.
Vệ Triển nhau mày:
- Hoàng thượng! Thần cảm thấy, hay là áp giải trước rồi nói sau. Thiên Giáng công trạng lớn, muốn giết hắn thì cũng phải cho thiên hạ một lời giải thích.
- Còn muốn giải thích gì nữa, lẽ nào trẫm vẫn chưa đủ mất mặt hay sao? Tìm dân nữ cưỡng ép Hoàng tử cùng phòng, vốn là có mưu đồ bất lương mà. Chuyện này nếu như không giết thì trẫm còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông nữa.
Thành Võ Hoàng tức giận đến mức mặt đều tái xanh đi.
Chu Thiên Giáng và Huyền Châu vừa nghe thấy thì đầu óc đều thành một vòng lớn, sao lại thành tìm dân nữ cưỡng ép Hoàng tử? Còn cùng phòng? Đây đều là nói cái gì với cái gì vậy.
- Hoàng thượng! Thần tìm dân nữ cưỡng ép Hoàng tử khi nào ạ? Tội danh này không thể loạn an được.
Chu Thiên Giáng ngây ngô nhìn Thành Võ Hoàng.
- Sao? Còn dám không thừa nhận à? Ta hỏi ngươi, chuyện con gái của chủ gánh hát Hồng Gia Ban là thế nào?
Thành Võ Hoàng nói xong nhìn về phía Huyền Châu:
- Còn con nữa, lại không để ý đến lễ chế cung đình, tự mình làm ra chuyện xấu xa đó với dân nữ, lẽ nào không sợ phụ hoàng phế truất con sao?
Thành Võ Hoàng trong lòng tự nhủ “Nếu như nhà ngươi không muốn làm chuyện đó thì ai có thể cưỡng ép ngươi được.”
Chu Thiên Giáng vừa nghe, haiz, thì ra là vì chuyện này:
- Hoàng thượng! Người hiểu lầm rồi, Tứ điện hạ không “quan hệ bất chính” với người ta đâu, chỉ là nghĩ vậy thôi.
- Phụ hoàng minh xét! Nhi thần tuyệt đối không dám vượt quá lễ chế cung đình đâu ạ. Con và cô nương Hồng gia hoàn toàn trong sạch.
Huyền Châu đổ mồ hôi đầy đầu, nói.
Thành Võ Hoàng sửng sốt, ban nãy hai tên tiểu tử này còn thừa nhận, sao trong chớp mắt đã không nhận rồi.
- Huyền Châu! Phụ hoàng hỏi con, con thật sự không vượt quá lễ chế sao?
- Bẩm phụ hoàng! Trời xanh chứng giám, nhi thần nói câu nào cũng là thật.
Huyền Châu một tay chỉ trời, thề thốt.
Vừa nghe thấy “vẫn chưa cùng phòng” thì Thành Võ Hoàng xem như trút bỏ được gánh nặng xuống, nếu không thì phải tìm người bí mật xử lý cô gái đó đi.
- Nếu như không có thì tại sao ban nãy lại nói Chu Thiên Giáng ép con?
Huyền Châu cũng không biết nên giải thích thế nào:
- Phụ hoàng! Nhi thần nói là...Chuyện bạc ạ, chứ không phải là “chuyện kia”.
- Đúng, đúng, không phải chuyện kia.
Chu Thiên Giáng vội nói theo:
- Hoàng thượng! Là thần ép…Huyền Châu điện hạ gia nhập Chu Ký Ngân Lâu.
Chu Thiên Giáng nói xong, lặng lẽ nhìn sắc mặt Vệ Triển, phát hiện Vệ Triển khẽ gật đầu với hắn. Lúc này Chu Thiên Giáng xem như yên tâm rồi, hắn ta nói tiếp:
- Hoàng thượng! Thần không dám giấu Người, cái Chu Ký Ngân Lâu kia thật ra là thần và Tứ điện hạ đã cùng mở ra.
- Sao? Cái đại đông gia đó là Huyền Châu?
Lúc này đến lượt Thành Võ Hoàng trợn tròn mắt, ông ta nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ đến đó là con trai mình.
- Đúng vậy, đại đông gia chính là Huyền Châu điện hạ. Thần xin nói lời bất kính, thần đã theo Tứ điện hạ chính là muốn giúp Tứ điện hạ lên ngôi Hoàng đế. Vì vậy, cái Chu Ký Ngân Lâu kia vốn là để Huyền Châu điện hạ dùng cho việc trị vì thiên hạ trong tương lai. Lúc đó, Huyền Châu điện hạ không dám tham gia, là thần đã ép Hoàng tử tham gia thôi ạ. Còn về tại sao lại gọi là Chu Ký Ngân Lâu, thật ra là chữ “Châu” trong chữ “Huyền Châu” đấy ạ. Kết quả là trong khi làm tấm biển làm sai rồi nên mới thành chữ “Chu” này của thần. Tất nhiên, nếu như Hoàng thượng giáng tội thì một mình thần sẽ gánh tội, chuyện này không liên quan gì đến Tứ điện hạ cả.
Chu Thiên Giáng dùng miệng lưỡi sắc sảo, nói một lần “nhân trước quả sau”.
Sắc mặt của Thành Võ Hoàng dễ coi ít nhiều rồi, bất luận thế nào thì “người ta” cũng là vì giang sơn Đại Phong, tấm lòng này thật đáng khen.
Thành Võ Hoàng từ từ ngồi xuống:
- Huyền Châu! Con cũng đứng lên đi!
Nghe nói như thế, Chu Thiên Giáng và Huyền Châu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra cửa ải này có thể qua được rồi.
- Thiên Giáng! Tên tiểu tử ngươi túc trí đa mưu, có thể thật tâm giúp đỡ Huyền Châu, trẫm cũng rất vui mừng. Nhưng đừng quên, chủ nô cũng có sự phân biệt, làm gì có nô tài bắt ép chủ tử như vậy.
- Vâng, vâng! Thần cũng nghĩ như vậy, bình thường Tứ điện hạ mắng thần, thần đều không dám hé răng.
Chu Thiên Giáng vội gật đầu nói.
Huyền Châu trợn mắt lén liếc mắt nhìn Chu Thiên Giáng một cái, trong lòng tự nhủ “- Tên tiểu tử nhà ngươi mở to mắt nói lời bịa đặt, không sợ ra cửa bị sét đánh à.”
Thành Võ Hoàng hít thở sâu vài cái, tức giận ban nãy cũng qua đi:
- Chuyện của Chu Ký Ngân Lâu, trẫm sẽ không truy cứu nữa. Nhưng, chuyện của khuê nữ Hồng gia thì tên tiểu tử nhà ngươi hãy nói rõ ràng cho trẫm.
- Dạ! Hoàng thượng, sư phụ, thần có thể uống ngụm nước được không? Ban nãy bị Người dọa, quần này của thần đều ướt cả rồi.
Chu Thiên Giáng lau mồ hôi, ban nãy thật sự bị dọa không hề nhẹ.
Thành Võ Hoàng bị chọc giận nhưng lại cười. Trong triều Đại Phong, chỉ có tên tiểu tử này mới dám nói những lời này thôi.
- Nói xong rồi đi thay quần áo đi, trẫm không rảnh để đáp lại ngươi đâu.
Thành Võ Hoàng giả bộ giận dỗi nói.
- Dạ vâng, dạ vâng! Thật ra chuyện là như này! Cô gái đó thật ra là một cô gái rất tốt, hơn nữa còn kết bái huynh muội với thần nữa. Thần cảm thấy đã có một muội muội rồi thì dù sao cũng phải gả một nhà chống tốt cho muội ấy, Người nói có phải không? Vì vậy, thần cảm thấy Tứ điện hạ rất phù hợp, sau này nếu thần và Tứ điện hạ thành thân thích vậy thần càng phải liều mình làm nhiều việc hơn cho triều đình. Người nói, có phải không ạ?
Thành Võ Hoàng trong lòng tự nhủ “- Hàm hồ! Con trai ta đến lượt ngươi làm chủ từ khi nào vậy!”.
- Khốn khiếp! Hôn sự của Hoàng tử không có sự chỉ hôn của trẫm, sao có thể bàn về cưới gả ở đây được?
Thành Võ Hoàng vừa nghe là muội muội của Chu Thiên Giáng thì tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn. Với công lao của tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này thì qua hai năm cũng có thể thăng quan, vậy muội muội của hắn cũng có thể được thơm lây phong hiệu rồi, sẽ không phải là cô gái bình dân nữa.
- Chuyện này để sau nói tiếp! Đám người Huyền Minh vẫn chưa nói đến hôn nhân thì con là bé nhất nóng vội gì chứ.
Thành Võ Hoàng nói xong, khoát tay áo:
- Hai người lui ra, cho Bạch ái khanh vào!
Chu Thiên Giáng mong được nhanh chóng ra để thay quần áo, ban nãy toát mồ hôi, dính ở trên người, quả thật rất khó chịu. Hai người bái biệt Thành Võ Hoàng, vội vàng rời khỏi đại điện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...