Lâm Hâm lái xe chạy điên cuồng trên đường đuổi theo Có Nhược Hy.
Xe buýt vừa đến trạm, đám người chen chúng trước cửa Xe.
Có Nhược Hy đè thấp mũ lưỡi trai, đang định lên xe cùng với dòng người thì nghe thấy vang lên tiếng con gái phía không xa.
“Cố Nhược Hy!”
Người Cố Nhược Hy run lên một cái, thấy mọi người đều đồng loạt nhìn qua thì vội giữ chặt lấy khẩu trang trên mặt, muốn thử tránh né, không bị mọi người nhận ra.
Nhưng tên của cô rất nổi ở thành phố A, hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
Đám đông vây quanh cô, có người bắt đầu dùng điện thoại chụp, ngay cả người trên xe buýt cũng bò lên cửa sổ thò hơn nửa người ra, muốn được nhìn thấy nữ chính trong chuyện ảnh khỏa thân.
Cố Nhược Hy vội cúi thấp đầu, muốn chen ra khỏi đám người.
Nhưng bọn họ lại không cho cô chút cơ hội bỏ chạy nào.
Đủ loại ánh mắt dồn lên người cô.
Xem thường, chế giễu, khinh bỉ, chán ghét… kết hợp lại liền giống như thanh kiếm nhọn vô hình xuyên qua quần áo đâm thẳng đến tim cô.
Lâm Hâm chen vào đám người, giật mũ lưỡi trai trên đầu Cố Nhược Hy xuống, khiến cho mái tóc dài đen của cô bung xõa xuống.
“Còn tưởng mình là người nỗi tiếng à? Che chắn kín mít vậy!” Lâm Hâm hung dữ nói, vươn tay giật khẩu trang của Cố Nhược Hy xuống.
Có Nhược Hy vội che mặt lại, không dám đối mặt với ống kính điện thoại đang chĩa vào cô.
Đám người như ong vỡ tổ, chen chúc lẫn nhau muốn chụp được rõ mặt của Cố Nhược Hy: “Đúng là Cố Nhược Hy!
Nhìn cũng khá đứng đắn, sao có thể làm ra loại chuyện đó!”
“Nữ chính trong phim người lớn cũng đều xinh đẹp.
Còn không phải là vì kiếm tiền!”
Lâm Hâm hai tay khoanh trước ngực, đứng trước mặt Cố Nhược Hy, chiêm ngưỡng vẻ cuỗng bách và sợ hãi của Cố Nhược Hy, cánh môi đắc ý mà cong lên: “Từng lăn giường với nhiều thiếu gia như vậy, sao còn tới đi xe buýt?
Bọn họ không thương tiếc cô, cho cô chút tiền sao?”
Ánh mắt khinh bỉ của đám đông càng mãnh liệt hơn, có người thậm chí bắt đầu mắng mỏ, nói cô không biết xấu hổ, vô liêm sỉ.
Những âm thanh đó trộn lẫn vào nhau khiến Cố Nhược Hy như bị lăng trì trong núi đao biển lửa, rơi xuống địa ngục.
Cố Nhược Hy tức đến mức mặt đỏ lên, trừng Lâm Hâm một cái.
Lâm Hâm lại không hề bận tâm, vẫn bày ra dáng vẻ ngạo mạn, khinh thường mà nhin Cố Nhược Hy.
Có mấy tên côn đồ trẻ đột nhiên chen lên, bao vây Cố Nhược Hy, bắt đầu động tay động chân với cô: “Nào, cởi quần áo ra xem thử, thân hình thế nào! Trong ảnh che hết rồi, cũng không nhìn rõ!”
“Anh làm cái gì?” Cô Nhược Hy hét lên, vội lùi ra sau nhưng lại bị tên đàn ông phía sau ôm lấy bờ eo thon.
“Ảnh khỏa thân cũng chụp rồi, còn xấu hồ cái gì?”
“Cởi đồ ra chúng tôi xem thử, cũng để mọi người xem thử thân hình của người đàn bà được đám nhà giàu chơi qua thế nào.” Tiếng cười ghê rợn của hắn, dùng lực nhéo lên eo Có Nhược Hy một cái.
Cố Nhược Hy kêu lên một tiếng, trở tay cho tên đó một tát: “Khồn kiếp!”
“Con điểm thúi! Dám đánh người! Dám đăng ảnh khỏa thân mà không dám cởi đồ trước mặt mọi người, giả vờ.
thanh khiết cái gì? Chê máy anh đây không có tiền, không muốn cởi chứ gì?” Tên đàn ông bị Cố Nhược Hy đánh cho điên lên, nhào lên bắt đầu xé quần áo của Cố Nhược Hy.
Hai tên còn lại cũng vội tiền lên giúp, hoàn toàn xem cô là gái, không hề tôn trọng mà chơi đùa cô trước mặt mọi người.
Cố Nhược Hy gào thét lên, nước mắt rơi ào ạt.
Không rõ tại sao cuộc đời của mình lại biến thành thế này.
Tất cả những việc không hay, không vui đều rơi trên người cô.
Dù đã rất có gắng kiên cường nhưng sao vẫn còn giày vò cô!
Đám người đều vây quanh xem náo nhiệt, không hề đồng tình chút nào.
Lấy điện thoại ra ghi hình, cười đùa a dua.
Soạt soạt mấy tiếng áo thun trên người Cố Nhược Hy bị xé rách mấy cái.
Cô điên cuồng gào thét bảo vệ mình, muốn cầu xin, muốn cầu xin có ai giúp cô nhưng đám người đều chỉ chen nhau hóng chuyện, khiến tất cả hy vọng của cô lập tức bị dập tắt.
Thế giới giống như lập tức trở nên đen tối, không có ánh sáng nữa…
Lâm Hâm đứng bên cạnh cười tươi rói, vô cùng xả giận.
Đột nhiên nụ cười trên mặt cô ta cứng lại, từ từ mất đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...