Nghĩ đến Có Nhược Hy, anh liền tức giận.
Trên đời này sao lại có người phụ nữ ngốc như vậy.
Đầy hét tất cả trách nhiệm lên ba người đàn ông, nói cô bị ép, bị uy hiếp.
Mọi người bàn tán đám công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, đạo đức thậm tệ cũng được.
Sau này lại tìm mối quan hệ đè xuống, sự việc rất nhanh sẽ trôi qua.
Mấy ngày đó, anh đã tìm thủy quân lên mạng phát tán bình luận kiểu Cố Nhược Hy là bị ép chụp ảnh, bị uy hiếp, đã bắt đầu thanh minh cho cô.
Không ngờ cô tự mình đứng ra, tự mình chịu đựng tiếng mắng mỏ và áp lực của mọi người.
Người phụ nữ ngốc này! Người phụ nữ ngốc không nghe lời này!
Cố Nhược Hy lén nhìn anh một cái, thấy anh vô cùng tức giận, còn không thể hô hấp bình thường thì vội cúi đầu xuống lại.
Lục Nghệ Thần bực bội mà chỉ chỉ cô, liền quay người quay lại giường bệnh.
Cố Nhược Hy thấy anh hình như rất đau thì vội tiến lên đỡ lấy, nhưng lại bị anh đẩy ra: “Nhìn thấy cô liền thấy bực.”
“Vậy tôi…” Cố Nhược Hy cắn cắn môi: “Ra ngoài nhé.”
Vừa định đi thì dì Từ đưa cơm trưa vào, cúi đầu không nhìn Cố Nhược Hy, cũng không nhìn Lục Nghệ Thần, đặt hộp cơm xuống liền ra ngoài.
Cố Nhược Hy vội muốn đi theo nhưng Lục Nghệ Thần lại thấp giọng gọi.
“Cô không tới hầu hạ tôi?”
Cố Nhược Hy dừng bước, cẩn thận lùi lại, do dự đứng trước mặt anh, nhỏ giọng hỏi: “Hầu hạ thế nào?”
Lục Nghệ Thần thấy cô chính là đồ ngốc, chỉ về phía hộp cơm trên bàn ăn: “Bây giờ tôi thế này rồi còn cần cô hầu hạ thế nào?”
Cố Nhược Hy lè lưỡi, má hơi đỏ lên, vội đi lấy đồ ăn ở trong hộp cơm ra.
Cháo trắng và rau thanh đạm, đều là hai phần lượng rất nhiều.
Hơn nữa còn có hai bộ chén đũa.
Tưởng Lục Nghệ Thần muốn chiêu đãi người nào trong phòng bệnh, liền đem cơm đặt lên bàn, chuẩn mực mà đứng qua một bên, đợi chỉ thị của anh.
Lục Nghệ Thần liếc cô một cái, cầm lấy đũa gõ lên bát bên cạnh: “Còn chưa đói?”
“Hả?” Cố Nhược Hy ngơ ngác.
“Còn không qua ăn cơm!” Lục Nghệ Thần đưa đũa cho cô.
“À.” Ngồi xuống đối diện, cầm lấy đũa, nhìn cơm canh thanh đạm trước mặt nhưng lại không có khẩu vị.
Lục Nghệ Thần chăm chú lựa cà rốt trong rau ra, đặt trước mặt cô: “Ăn cà rốt không?”
Cô gật đầu.
Anh đem tất cả cà rốt qua cho cô: “Hai ngày chưa ăn gì rồi, ăn chút cháo, dễ tiêu hóa…”
Cố Nhược Hy chớp đôi mắt lớn: “Sao anh biết hai ngày rồi tôi không ăn gì?”
Lục Nghệ Thần ngấc mắt nhìn cô một cái, nho nhã ăn một ngụm cháo, không trả lời cô.
Từ lúc cô trốn vào căn nhà nghỉ nhỏ đó, anh đã lấy thông tin cô check in vào ngay trưa hôm đó.
Mãi thấy cô không ra ngoài là muốn đợi cô tự đi ra.
Bảo Triệu Mặc đứng đợi ở gần nhà nghỉ, bảo vệ an toàn cho cô.
Không ngờ đợi hai ngày mà cô cũng chưa đi ra, cũng không thấy cô đi ra ăn cơm.
Cô vẫn có thể chịu đựng tiếp nhưng anh lại không đợi nỗi nữa.
Thật sự rất lo cô xảy ra chuyện, vội bảo Triệu Mặc lôi cô ra.
Cố Nhược Hy nhìn cà rốt đỏ trước mặt, con có cháo trắng thơm phức, vẫn không có khẩu vị.
“Hành hạ bản thân mình, thú vị không?” Anh đặt đũa xuống, không vui nhìn cô.
Cố Nhược Hy lắc đầu: “Không thú vị.”
“Nếu đã biết vậy sao còn làm thế!”
“Chỉ là…” Thật sự không có khẩu vị, ăn không nỗi.
“Tình hình bây giờ chỉ có chính cô kiên cường thì mới có thể đứng dậy lần nữa.
Không ai có thể giúp cô.” Anh nói rất chậm, mỗi chữ lại nhắn rất mạnh, gõ lên tim cô: “Nếu cô ngã xuống thì mẹ và anh trai cô, ai chăm sóc? Lương của Dì Từ và dì Trần, bệnh viện chỉ chỉ trả đến khi mẹ cô xuất viện.”
Vai Cố Nhược Hy run lên, trong ánh mắt mê man dần dần có chút kiên định.
“Cô có thể dốc hết dũng khí đứng trước mặt nhà báo.
Tôi nghĩ cô cũng có thể dũng cảm đối mặt với cuộc sống sau này.”
Trong lòng Cố Nhược Hy cuộn trào, khí nóng cuồn cuộn tản ra nơi trái tim lạnh lẽo.
Cô ngẳng đầu lên, trên mặt đã có nụ cười.
Nhìn thấy ánh mắt cố hai phần quan tâm, hai phần đồng tình của Lục Nghệ Thần, cô nở nụ cười tươi với anh, giống như bông sen trắng nở rộ, ánh mắt trong trẻo như giọt sương long lanh đọng lại trên cánh hoa.
“Cảm ơn anh!”
Lục Nghệ Thần hoàn hồn lại, cười hừ một tiếng: “Cảm ơn tôi cái gì?”
“Cảm ơn anh đã kéo tôi ra khỏi bóng tối!” Cố Nhược Hy cười nói, cuối cùng xua tan hết tất cả âm u.
Lục Nghệ Thần khẽ nhướng môi, yên lặng ăn cơm, khôi phục lại vẻ mặt cao lãnh không bận tâm thế tục.
Cố Nhược Hy cầm cái bát lên, nhìn cháo trắng mịn thơm phức bên trong, dốc hết dũng khí, rất dùng lực mà ăn từng ngụm lớn, phát ra âm thanh rất lớn.
Lục Nghệ Thần ngắng lên liếc Cố Nhược Hy đang ăn từng ngụm lớn, bỗng nhíu mày, rất không chịu được lúc ăn cơm cô phát ra âm thanh lớn như vậy.
Vốn muốn nhắc cô một cái, cô rất ồn.
Nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, nhẫn nhịn, tiếp tục yên lặng ăn cơm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...