Cố Nhược Hy đấu tranh hết một lúc lâu mới phát ra được âm thanh yếu ớt: “Mộc Phong, đó đã là chuyện của quá khứ thì cậu đừng nhắc đến nữa.”
Cô ngửa mặt lên để nước mắt nóng hồi không rơi xuống.
Cô kiên cường cắn chặt môi, đem nỗi đau mà cô đã gần quên mắt phong ấn vào tận sâu trong đáy lòng một lần nữa.
Cô không muốn lại chạm vào vết thương này.
Lục Nghệ Thần nói đúng, thời gian sẽ làm người ta quên đi rất nhiều chuyện.
Cô đã sớm không còn đau lòng như năm xưa, cô đã vượt qua nó rồi.
“Nhược Hy, lần này mình tuyệt đối không lùi bước nữa đâu!”
Kiều Mộc Phong kiên định nói ra, không chút đổi dời.
Anh quay người, Cế Nhược Hy lập tức gọi tên anh.
“Mộc Phong, chúng ta đã nói rồi, cả đời này chúng ta chỉ là bạn bè.”
Bóng lưng của Kiều Mộc Phong đông cứng tại chỗ, mắt một lúc anh mới trầm thấp nói ra một câu mang theo chút run rẫy ở âm cuối: “Mình hồi hận rồi.”
“Sự việc lần này quá nghiêm trọng rồi, dù cậu có đứng ra cũng không thể giải quyết được đâu Mộc Phong.
Cậu đừng làm chuyện dại đột, cậu còn trẻ nên không thể hủy hoại tương lai của mình được.
Mình chỉ là một người bình thường không quyền không thế, không danh tiếng nên cuộc sống sau này cũng chẳng có gì khác biệt nhưng cậu thì khác.
Một khi danh tiếng bị hủy hoại thì cả đời này cậu không thẻ ngắng đầu được nữa.
Bọn họ sẽ nói cậu là kẻ ngốc, đến một người phụ nữ dơ bẩn như vậy cũng chấp nhận, nói cậu không được thông minh.
Bọn họ sẽ cảm thấy năng lực phán đoán của cậu không tốt, sẽ không trọng dụng cậu.”
Đây là những lời nói mà trước đây bố của Kiều Mộc Phong dành cho cô.
“Mình không quan tâm.” ngữ khí của Kiều Mộc Phong vô cùng kiên quyết.
“Cậu là con một của Kiều gial”
“Nhược Hy!” Kiều Mộc Phong quay đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Trong đôi mắt ấm áp của anh mang theo tổn thương nhưng đã không còn che giấu tình cảm trong lòng mình, anh chỉ vào ngực trái của mình: “Nơi này, thật sự cậu có hiểu nó không?”
Từ trước đến nay anh đều ngụy tạo một cách hoàn hảo, không để suy nghĩ chân thật nhất lộ ra ngoài và anh cũng chưa từng hứa hẹn với cô bất cứ điều gì, thậm chí là lời yêu.
Anh đem toàn bộ tình cảm đều giấu trong đôi mắt vì anh tưởng rằng chỉ cần nhìn vào mắt anh thì cô sẽ hiểu hết tất cả.
Thế nhưng cô luôn né tránh ánh mắt của anh, vờ như không thấy.
Được thôi, vậy anh sẽ đợi, đợi đến khi cô chấp nhận tình cảm và nguyện ý nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhưng giờ đây anh không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, anh phải chủ động ôm lấy cô trong vòng tay của mình, bảo vệ cô.
Anh muốn khiến cô hiểu được điều quan trọng nhất trong trái tim anh là gì.
Cố Nhược Hy bật cười, trong cặp mắt sáng đã đong đầy nước mắt: “Mộc Phong, suốt nhiều năm nay, ngoại trừ mẹ và anh trai thì đối với mình cậu là người quan trọng nhát.
Cậu là tia sáng cuối cùng trong thế giới của mình nên cậu đừng phá hủy nó có được không? Năm năm trước mình không cho phép và hiện tại cũng không hy vọng như vậy.”
Cô đã bị vấy bẫn rồi, đã không còn là một Cố Nhược Hy sạch sẽ kia nữa.
Cô làm sao xứng với Mộc Phong”
Hai người họ đã không có khả năng từ lâu, ngay từ ban đầu đã không có khả năng.
Kiều Mộc Phong bỗng đi đến nâng mặt của Cố Nhược Hy rồi hạ một nụ hôn lên vằng trán sáng sủa của cô: “Nhược Hy, lần này không có ai ngăn cản được quyết định của mình.
Mình đã sắp xếp xong rồi, sáng ngày mai sẽ có một buổi họp báo để thừa nhận cậu là bạn gái của mình.”
“Mộc Phong!”
Tiếng hô gọi của Cố Nhược Hy không thể giữ lại bước chân xa dần của Kiều Mộc Phong.
Sau cùng, nước mắt của cô cũng tuôn rơi.
Có Nhược Hy vội vã bịt miệng lại để ngăn chặn tiếng khóc.
Cô nhìn theo bóng lưng cao ráo của anh rời xa, trong lòng lại xuât hiện một trận nhói đau, giống như cô vừa trở về thời điểm của năm năm trước.
Lúc đó cô cũng giống như vậy, nhìn bóng lưng anh dần biến mắt trước mắt cô…
Cố Nhược Hy không phát hiện Lục Nghệ Thần đang đứng ở cuối dãy hành lang, chứng kiến toàn bộ sự việc.
Bàn tay của anh vô thức siết lại thành quyền, anh quay người bước vào thang máy rồi trỏ về tầng mười chín của mình.
Cố Nhược Hy vô lực dựa vào tường, cô ngửa đầu.
Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt của cô, trên môi cô cảm nhận được mùi vị mặn chát…
Cô mở điện thoại ra liền vang lên một loạt thông báo cuộc gọi nhỡ, có rất nhiều số lạ gọi đến số của cô.
Tin nhắn lo lắng của Hạ Tử Mộc là một đoạn dài, nhưng cô không có tâm trạng mở lên xem.
Cô phiền não nắm chặt lấy điện thoại rồi trượt dài theo vách tường, cô ngồi xổm xuống rồi chôn đầu trên khuỷu tay mình, mái tóc dài đã che đi gương mặt đầy vết nước mắt của cô.
Điện thoại cứ liên tục vang lên hết nửa ngày thì cô mới gom được chút sức lực để bắt máy.
Cô rất muốn biết rằng những người xa lạ này là ai.
*A lô? Xin chào, cho hỏi đây có phải Có tiểu thư không?” Đầu dây bên kia là giọng nói dịu dàng dễ nghe của một người phụ nữ.
Cố Nhược Hy không nói gì, người phụ nữ kia tự giới thiệu tiếp: “Tôi là Tô Nhã, chúng ta từng gặp qua một lân rôi.”
Nhân lúc sắc trời đã tối đen, Có Nhược Hy đi đến trước công viên phía trước của bệnh viện.
Tô Nhã đứng dưới một ngọn đèn đường, ánh sáng vàng nhạt hắt lên dáng người đẹp đế của cô ta giống như tô điểm một tầng hào quang sáng chói.
Cô ta nhìn Cố Nhược Hy rồi mỉm cười một cách bình tĩnh và hiền hòa.
“Chào cô, Cố tiểu thư.
Bởi vì tình cảnh của cô bây giờ nên tôi chỉ có thể hẹn gặp mặt cô trong bệnh viện thôi.” Nụ cười của Tô Nhã rất đẹp và rộng lượng, khiến người khác cảm thấy dễ chịu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...